Chương 53. Chồn chúc tết gà
Chuyển ngữ: Băng Di
Mưa rơi tí tách, có vài giọt từ mái hiên rơi xuống đôi giày của Ngụy Tô Thận. Tán ô cản trở tầm nhìn, nhưng anh vẫn cảm nhận được người đàn ông kia đang ngưng mắt nhìn mình.
"Tôi không phải tiểu tam." Giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nhưng nghe kỹ lại có chút giận dữ.
Ngụy Tô Thận cạn kiệt kiên nhẫn, còn kém là không viết rõ chữ "không hứng thú" ở khóe mắt đuôi lông mày: "Những kẻ tự dâng mình lên tôi đã thấy nhiều rồi, lần sau nhớ phải đổi cách khác."
Dứt lời, anh đi đến bên đường, lái xe rời đi trong một làn khói bụi.
Lái xe trong thời tiết này không phải là trải nghiệm dễ chịu, nguyên tắc của người đi bộ ở khu vực sầm uất là khi đủ bảy người thì có thể băng qua đường. Khi anh cuối cùng cũng vượt qua khu vực này và trở về biệt thự, đã là chuyện của một tiếng sau.
Trong biệt thự, Phương Sam mặc một bộ đồ thoải mái, trong tay cầm chiếc khăn khô đã chuẩn bị sẵn, giúp anh lau tóc ướt. Trên người Ngụy Tô Thận vẫn còn chút hơi lạnh, bên tai là những lời cằn nhằn của Phương Sam: "Cái ô này của anh có che cũng như không, người lớn thế này mà ngay cả che ô cũng không biết."
Liên tưởng đến hệ thống bí mật đến tìm mình, Ngụy Tô Thận bỗng nảy ra một ý tưởng kỳ lạ: Yêu tinh bên ngoài đều là hoang dại, so ra vẫn kém hơn yêu tinh hiền lương thục đức này.
Trong đầu Phương Sam cũng có một ý nghĩ kỳ lạ lóe lên, nhưng điểm xuất phát lại hoàn toàn khác với anh: Đứa trẻ thô kệch này không có mình thì làm sao sống được đây, ngoài kiếm tiền ra thì nó chẳng biết làm gì, có lẽ mình phải tiếp tục làm vú em cho nó rồi.
Ngoài tiếng mưa ngoài cửa sổ, chỉ có thể nghe tiếng thở của hai người. Dù ở hai kênh khác nhau, nhưng lúc này lại thể hiện sự hòa hợp đến quỷ dị.
Ngụy Tô Thận bỗng nhiên có chút buồn ngủ, xoa xoa trán nói: "Hôm nay có người đến tìm tôi."
Phương Sam cười tủm tỉm nói: "Trai đẹp hay gái xinh?"
"Hệ thống của Trần Băng Anh."
Nụ cười trên mặt Phương Sam lập tức biến mất: "#%&*¥...?"
Ngụy Tô Thận nhíu mày, không nghe rõ tiếng lẩm bẩm của hắn: "Cậu nói gì vậy?"
"#%&*¥...?"
Ngụy Tô Thận: "Ngôn ngữ đặc biệt giữa các hệ thống à?"
Phương Sam mấp máy cánh môi khô khốc: "Đây là do nói lời không thích hợp nên bị trình tự trong cơ thể chặn lại."
Nheo mắt một cái hỏi: "Ký chủ trả lời thế nào?"
Ngụy Tô Thận: "Những thứ rẻ mạt thì không cần."
"Thế là đúng rồi," Phương Sam hài lòng gật đầu: "Nếu để tôi phát hiện anh nuôi một con hồ ly tinh bên ngoài..." Sức tay không tự chủ được tăng lên, "Đầu anh sẽ bị tôi vặn ra."
Vừa nói xong, chiếc khăn vì không chịu nổi sức mạnh vô cùng hung mãnh mà xoẹt một tiếng chia ra làm hai nửa.
Khoảng cách hai bên rất gần, tiếng rách trong tai Ngụy Tô Thận như khuếch đại gấp mấy lần, mặc dù không sợ lời đe dọa của Phương Sam, anh vẫn theo phản xạ nuốt nước bọt một cái.
Sau lời đe dọa, Phương Sam lại khôi phục thái độ tốt như ban đầu, Ngụy Tô Thận từ gương nhìn thấy bóng dáng bận rộn của hắn, ví von một cách không thích hợp, thậm chí còn thấy vẻ mặt hiền từ trong đó.
Phương Sam đưa nước ấm tới: "Uống để trừ lạnh."
Ngụy Tô Thận nhấp một ngụm: "Thời tiết quá lạnh, tôi ra vườn chuyển mấy chậu hoa vào."
Phương Sam mỉm cười nhìn chăm chú theo bóng anh rời đi, chờ khi không còn thấy nữa, ánh mắt trở nên hung ác nham hiểm: "Dám quyến rũ ký chủ của ta..."
Ngụy Diệp không có ở nhà, nhóc mập đang tận hưởng mùa xuân trong đời mình, lúc Ngụy Tô Thận xuống lầu hít thở không khí, cậu ta đang mất hình tượng nằm trên ghế sofa xem phim tình cảm gia đình, ở mức độ nào đó trông giống Phương Sam một cách kỳ lạ.
"Ít xem phim truyền hình cẩu huyết một chút đi."
Nhóc mập xem rất hứng thú, chỉ vào nam chính trong TV bĩu môi nói: "Không cẩu huyết. Anh xem, đây là tiêu chuẩn của đàn ông tốt, đánh chết cũng không ngoại tình."
Nghe vậy, Ngụy Tô Thận vậy mà dừng bước, quay đầu lại nói: "Cũng có lẽ vì anh ta ngoại tình thì sẽ bị đánh chết."
"..."
Nhóc mập tỏ vẻ hoang mang, tại sao gần đây anh hai mình nói chuyện ngày càng giống chuyên gia tình cảm vậy?
Ngụy Tô Thận, giờ đã thăng cấp lên tầm triết gia, sau khi chuyển hết hoa vào, không thể không lên lầu đối mặt với hệ thống nhanh nhẹn dũng mãnh.
Phương Sam dường như đã quên chuyện bị đào góc tường, điềm tĩnh bàn về vấn đề liên quan đến thế giới tiếp theo. Lần này hắn không có đề xuất gì khả thi: "Ký chủ không còn là người mới, độ khó giữa các loại thế giới cũng không còn khác biệt nhiều."
Ngụ ý là, có thể dựa theo sở thích mà lựa chọn.
Ngụy Tô Thận thấy trong danh mục loại hành động có hai chữ "thoát thân", ánh mắt hơi đông lại một cái, ngước nhìn Phương Sam, người sau mỉm cười gật đầu: "Tuỳ anh."
Trải nghiệm quét mã QR bằng sóng não rất quái dị, lần này cũng không ngoại lệ. May mắn là việc truyền tống chỉ diễn ra trong chớp mắt, sau bóng tối ngắn ngủi, ánh mặt trời rực rỡ nhanh chóng chiếu vào mặt.
Đây là một thung lũng, trời cao mây trắng, chim vàng anh hót líu lo, có thể thấy được hoa cỏ đẹp đẽ khắp nơi.
Ngụy Tô Thận và Phương Sam liếc nhau, đều cảm thấy có chút kỳ quái.
Trong trò chơi thoát thân, mật thất và bệnh viện tâm thần là những nơi thường xuất hiện nhất, hoặc giả là một thị trấn nhỏ đổ nát, nhưng dù thế nào cũng không liên quan gì đến thế giới chim hót hoa nở trước mắt.
Phương Sam: "Thử hồi tưởng lại xem, trước tiên xác định thân phận đã."
Ngụy Tô Thận nhắm mắt lại, rất nhanh có một lượng lớn thông tin tràn vào trong đầu. Chủ nhân ban đầu tên là Trần Gia, một lần ngoài ý muốn xuyên không vào trò chơi được cải biên từ tiểu thuyết nữ chủ. Đối với một trạch nam thích mở hậu cung, vào trong thế giới Mary Sue không phải điều tồi tệ nhất, bi thảm là anh ta lại vừa khéo trở thành một trong những nhân vật trong đó. Muốn rời khỏi thế giới này, anh ta phải qua cửa bằng cách đảm bảo nam nữ chính đến được với nhau.
Phương Sam nghe xong thì trầm mặc hồi lâu: "...Trốn thoát?"
Rõ ràng là nên được phân vào thể loại nhập vai!
Sắc mặt Ngụy Tô Thận cũng không khá hơn là bao.
Hồi lâu, Phương Sam thở dài một tiếng: "Nếu tôi không bẫy anh, tự có những người khác hãm hại, không bằng bị tôi hãm hại còn hơn."
Có trong nháy mắt, Ngụy Tô Thận thậm chí còn đồng tình với đẳng thức này.
Phương Sam đỡ trán: "Câu chuyện có những tình tiết gì?"
Ngụy Tô Thận nhìn quanh sơn cốc một vòng, lắc đầu: "Chỉ có phần giới thiệu vắn tắt."
Chỗ xui xẻo nhất của nguyên chủ chính là ở đây, anh ta chưa bao giờ đọc qua quyển sách này, khi vừa gia nhập thế giới này, chỉ có một mảnh giấy nắm trong tay từ lúc nào không biết: "Chúc mừng bạn đã may mắn trở thành một trong những nhân vật của cốt truyện, hãy thông quan đi, chàng trai!"
Kết quả là 'người may mắn' này chưa đầy mười phút đã bỏ mình vì ăn phải quả độc trong núi.
Còn phần giới thiệu sơ lược thì không khác gì những quyển tiểu thuyết tiểu bạch văn hồi trước:
Hắn, một thần y dịu dàng, áo trắng như tuyết;
Hắn, ám vệ của vương phủ, lặng lẽ bảo vệ;
Hắn, giáo chủ ma giáo, sâu không lường được;
Còn có hắn, hắn, hắn...
Khi bọn hắn gặp được nàng, sẽ là câu chuyện như thế nào?
Phương Sam và Ngụy Tô Thận đọc trong im lặng tuyệt đối, cuối cùng, vẫn là Phương Sam là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: "Muốn nhanh chóng thông quan, cách tốt nhất là không làm rối loạn cốt truyện. trước tiên ký chủ phải từng bước nhập vai và diễn tốt nhân vật của mình."
Thế giới này rất đặc biệt, không có nhiệm vụ thường ngày, chỉ cần đạt được điều kiện thông quan.
Ngụy Tô Thận khẽ gật đầu, biểu thị đồng ý với ý tưởng của hắn: "Nhưng có một vấn đề cần phải giải quyết trước."
"Là cái gì?"
Ngụy Tô Thận nhíu mày, ngẩng đầu hỏi nghiêm túc: "Cậu nghĩ tôi rốt cuộc là 'hắn' nào?"
"..."
Hai người cứ thế lẳng lặng nhìn đối phương, nguyên chủ còn chưa kịp thăm dò thế giới này thì đã chết vì trúng độc. Ngoài một câu nói nhảm trên mảnh giấy, không có bất kỳ thông tin nào hữu ích.
Phương Sam hít một hơi: "Có lẽ là... người đầu tiên?"
Xét theo dáng vẻ hiện tại của Ngụy Tô Thận, anh tuấn ôn hòa, lại mặc quần áo trắng, khá phù hợp với hình tượng thần y.
Tiếp tục nhìn nhau một lúc, lần thứ hai á khẩu không trả lời được.
Sau giờ ngọ, sức nóng của mặt trời dần tan, Phương Sam điều chỉnh tốt tâm trạng: "Ở lại thung lũng vài ngày trước, theo kinh nghiệm trước đây của tôi, nếu là thần y, nữ chính đa phần sẽ bị thương nặng và rơi xuống vực."
"Kinh nghiệm?" Ngụy Tô Thận nhướng mày, dường như nhiều thêm một chút nhận thức về quá khứ của Phương Sam.
Phương Sam ho khan vài tiếng, vội vã đổi chủ đề, có một thời kỳ mà Mary Sue là xu hướng, hắn cũng không ngoại lệ dẫn dắt những ký chủ tương tự.
Từ ban ngày đợi đến khi mặt trời lặn, Ngụy Tô Thận đi bắt một con thỏ để nướng, Phương Sam ăn vài miếng, cảm thán nói: "Chúng ta bây giờ khác gì ôm cây đợi thỏ đâu?"
Đang nói, đột nhiên cảm thấy có tiếng xé gió.
Phương Sam phấn khích đứng dậy: "Đến rồi!"
Ngụy Tô Thận kéo hắn lùi lại vài bước, chỉ thấy một chấm đen đang rơi nhanh từ trên đỉnh núi. Khi khoảng cách gần hơn, chấm đen dần to lên — mái tóc dài bay phấp phới, tay áo bào rộng bị gió thổi phồng lên, trông như một con bướm đang tung cánh bay lượn.
Đánh giá khoảng cách từ vách đá một chút, Ngụy Tô Thận nói: "Chắc là sẽ rơi chết."
"Không có kiến thức." Phương Sam chỉ vào một cây cổ thụ nhô ra từ vách đá: "Thấy không, 99.9% sẽ rơi xuống đó."
Nếu tính dựa theo khoa học, lực va chạm lớn như vậy, ngay cả cái cây cũng không chịu nổi. Tuy nhiên, trong nháy mắt, một cảnh tượng như phép màu đã xảy ra —Cái cây không những chịu được lực va chạm, mà điểm rơi của người đó còn ở ngay tán cây rậm rạp nhất, toàn là những cành mềm nhưng rất dẻo dai.
Phương Sam: "Mang người bệnh xuống đi."
Ngụy Tô Thận liếc nhìn hắn một cái, Phương Sam xua tay: "Cơ thể này chắc biết võ công."
Là nhân vật liên quan đến nữ chính, biết võ công là cấu hình cơ bản.
Dựa theo kinh nghiệm ở tu chân giới, Ngụy Tô Thận thử vận khí, quả nhiên có thể triển khai được khinh công, nhẹ nhàng như chim én bay đi.
Người được cứu đã bất tỉnh, khuôn mặt không rõ nam hay nữ vẫn đẹp như trước, ngay cả khi bị thương.
Tuy nhiên, sống chết còn chưa biết, cũng không thay đổi được sự thật rằng hắn ta là nam.
Phương Sam không nhịn được ngửa mặt nhìn lên đỉnh núi một lần nữa.
"Ưm..."
Mỹ nam bỗng rên nhẹ một tiếng, dường như có dấu hiệu tỉnh lại, Phương Sam vội vã đỡ lấy bả vai của đối phương: "Vị công tử này, xin hỏi có còn ai chưa nhảy xuống không?"
Mới vừa mở không bao lâu mí mắt lại một lần nữa đóng lại.
Phương Sam kiểm tra hơi thở, còn sống, nghĩ một chút, nói với Ngụy Tô Thận: "Anh đưa hắn ta đến chỗ bằng phẳng để cầm máu, tôi sẽ đợi thêm một chút."
Lỡ đâu có người nữa rơi xuống, bỏ lỡ thì không hay lắm.
Hoàng hôn chuyển sang bầu trời đầy sao, cũng không thấy ai nhảy xuống nữa.
Phương Sơn thu lại vẻ thất vọng trong mắt, đi đến chỗ Ngụy Tô Thận bên kia, chỉ về phía mỹ nam đang hôn mê bất tỉnh bĩu môi.
Ngụy Tô Thận: "Bị thương không nặng, chắc sắp tỉnh rồi."
Phương Sam cúi đầu ngắm kỹ khuôn mặt này: "Ngoại hình đẹp, mặc tơ lụa thượng đẳng, chắc không phải là nhân vật đơn giản."
Nói xong, chìm vào suy nghĩ.
Trong mắt lóe lên ánh sáng toan tính, Lúc Phương Sam nhìn sang Ngụy Tô Thận lần nữa, đôi mắt giống như dòng suối gần đó, lấm tấm cánh hoa đào: "Trước tiên tiếp tục giữ hình tượng thần y ôn hòa đi."
Ngụy Tô Thận bình thản đáp lại.
Phương Sam bất đắc dĩ: "Trong giới thiệu vắn tắt là thần y dịu dàng, tốt xấu gì cũng phải tỏ ra thân thiện một chút chứ."
Đang khi nói chuyện, mỹ nam đã từ từ tỉnh lại.
Phương Sam nháy mắt ra hiệu cho Ngụy Tô Thận, có thể khiến cho một quý công tử nợ ân cứu mạng cũng là chuyện tốt.
Hắn tận lực né tránh nên khi mỹ nam mở mắt ra, người đầu tiên hắn ta thấy là Ngụy Tô Thận, đôi mắt hơi mở to: "Ngươi..."
Ngụy Tô Thận nhíu mày, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Ngươi tỉnh rồi." Cảm thấy quá mức nguội lạnh, lại nói thêm một câu: "Đừng vội ngồi dậy, dễ làm rách vết thương."
Thấy đối phương không phản ứng, Phương Sam lén chạm vào khuỷu tay của Ngụy Tô Thận một cái.
Ngụy Tô Thận bất đắc dĩ tiếp tục mở miệng: "Cảm thấy khá hơn chút nào không?"
Ngón tay của mỹ nam vì cứng đơ mà co lại... Đầu tiên là bị đồng môn hạ độc mất hết võ công, sau đó bị truy sát nhảy vách đá, cứ ngỡ rằng đời mình đã đủ bi thảm, không ngờ xuống đáy vực còn gặp phải giáo chủ ma giáo giết người như ngóe!
Và vị giết người không chớp mắt này, lúc này đang cố gắng mỉm cười hỏi thăm hắn có sao không.
—Thật là tốt đến nỗi muốn phát nổ luôn!
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro