Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51. Một lần sa chân ngàn đời hận

Chuyển ngữ: Băng Di

Khi chờ đèn đỏ, Ngụy Tô Thận nghiêng mặt sang bên, Phương Sam bình tĩnh ngồi ở vị trí phó lái, đôi môi mỏng hơi mím lại. Trong khoảnh khắc đó trong lòng Ngụy Tô Thận bất ngờ nổi lên một loại ý nghĩ kỳ lạ, vậy mà thấy được trên người của người này mùi vị tang thương của năm tháng đã qua.

Bị ý nghĩ này làm cho kinh ngạc, anh nắm chặt vô lăng: “Tại sao không phản bác?”

Phương Sam lắc đầu: “Tôi đang cố gắng thay đổi tâm tính của mình.”

Ngụy Tô Thận thản nhiên nói: “Gợi ý bắt đầu cải thiện từ việc ép buộc người khác nhảy sông.”

“Không nhảy sông nữa.” Phương Sam cam đoan, đồng thời cúi đầu tìm kiếm gì đó trên điện thoại.

Ngụy Tô Thận liếc qua, dường như là ảnh phong cảnh của một vùng núi.

“Tôi đã tìm thấy mấy ngôi chùa,” Phương Sam cũng không giấu anh: “Nếu một ngày nào đó không vui, ký chủ theo tôi xuất gia là được .”

Ngụy Tô Thận chỉ cảm thấy trái tim vốn đã lạnh lẽo của mình lại bị phủ thêm một lớp nước đá lạnh xuyên thấu qua da, thầm nghĩ liệu có nên lừa Phương Sam tham gia một lớp học giảm stress hay không.

Đúng lúc gặp giờ tan tầm, tình hình giao thông rất tệ, xe cứ đi rồi dừng, cuối cùng kẹt trên cầu vượt.

Phương Sam nhìn sắc trời dần tối bên ngoài một chút, nhắm mắt lẳng lặng nghe đài phát thanh.

Lúc này, hắn lại thể hiện sự kiên nhẫn một cách đáng ngạc nhiên. Bỗng nhiên, lông mi khẽ rung: “Có gì muốn nói thì nói đi, không cần muốn nói lại thôi.”

Ngụy Tô Thận từ đầu đến cuối hoàn toàn không có ý định nói chuyện phiếm: “...... Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Phương Sam: “ Ở trước mặt tôi không cần giấu giếm.”

Mọi động tác của hắn đều khắc họa một cách sống động hình ảnh một người rõ ràng muốn nói nhưng lại kiếm cớ ở người khác.

Ngụy Tô Thận khẽ thở dài một hơi: “Cậu muốn nói chuyện gì?”

Phương Sam không tiếp tục quấy rối, hỏi ngược lại: “Lẽ nào ký chủ không tò mò chỗ nào sao?”

Sự tò mò của Ngụy Tô Thận thực sự rất ít, trước đây hắn thường bị các ký chủ hỏi lung tung này kia mà cảm thấy phiền phức, bây giờ gặp phải một người hoàn toàn tự lo liệu được cuộc sống, ngược lại khiến Phương Sam thấy không thú vị.

Sau một lúc lâu, đoán được sẽ còn kẹt xe ít nhất hai mươi phút nữa, Ngụy Tô Thận mới phản ứng: “Giả sử Trần Băng Anh có hệ thống trên người, có nghĩa là cô ta cũng có thể đi vào các thế giới khác nhau sao?”

“Cơ bản là không thể.” Phương Sam trả lời khá nghiêm túc: “Hệ thống có quyền hạn này cộng lại  không quá mười cái, theo tôi biết, những cái đó chắc chắn chướng mắt loại như Trần Băng Anh.”

“Lý do.”

“Không hợp mốt,” Phương Sam nghiêm túc nói: “Điều này có đạo lý như thời trang vậy, mấy năm trước ký chủ kiểu bạch liên hoa rất thịnh hành, nhưng bây giờ nếu mang kiểu đó sẽ bị chê cười vì lỗi thời.”

“......”

Phương Sam: “Hành động của Trần Băng Anh dường như khắp nơi nhằm vào chúng ta, có lẽ hệ thống cô ta kết nối cũng có thù oán với tôi.”

Nhớ lại danh sách kẻ thù dài gần xuất bản được sách, ánh mắt Ngụy Tô Thận hiện lên vẻ thâm trầm sáng bóng.

“Hiện giờ có người tự dâng tới cửa để kiếm điểm vả mặt,” Phương Sam lộ vẻ xúc động đặt tay lên mu bàn tay lạnh như băng của Ngụy Tô Thận: “Anh nên nắm bắt cơ hội này, đón nhận niềm vui của việc đạt tiêu chuẩn đi .”

Về đến nhà họ Ngụy đã hơn chín giờ, cửa phòng nhóc mập không đóng, lúc đi ngang qua láng máng nghe thấy cậu đang phàn nàn Trần Băng Anh cho bài tập về nhà quá nhiều.

Phương Sam vẫn là lần đầu tiên nghe cậu dùng giọng điệu này để chửi người, không hề lặp lại từ nào, còn Ngụy Tô Thận nhìn vào cảnh tượng  phòng, hoàn toàn xác nhận rằng Trần Băng Anh và em trai mình không thể làm nên trò trống gì.

Ngụy Tô Thận vào nhà là bắt đầu làm việc ngay. Phương Sam phát hiện anh đang vẽ trên máy tính bảng, liền ghé đầu lại góp vui.

Một đóa hoa tulip màu đen, những cánh hoa như tràn đầy sức sống, nở rộ mãnh liệt. Nhờ sắc đen làm nền, bông hoa trông vừa kiều diễm nhưng không lòe loẹt, mang vẻ đẹp bệnh hoạn độc đáo.

Nhìn nhau một cái, Phương Sam lập tức hiểu ra anh có ý gì: “Logo?”

Ngụy Tô Thận gật đầu: “Nhu cầu là một chuyện, người giàu có lại thích tiêu tiền vào những thứ cao cấp hơn.”

Phương Sam trầm ngâm: “Anh là người đầu tiên tôi thấy kinh doanh đồ chơi tình dục mà biến nó thành sang trọng như vậy.”

Ngụy Tô Thận chỉnh sửa một vài đường nét cuối cùng, hoàn thành bản thảo: “ Hai ngày nữa tôi sẽ tổ chức một buổi triển lãm hàng hóa, logo này sẽ được in trên thiệp mời.”

Phương Sam luôn luôn keo kiệt hùng hồn nói: “Chữ trên thiệp phải mạ vàng.”

Ngụy Tô Thận nhếch môi cười, thiệp mời sang trọng chỉ là bước đầu tiên: “ Đến lúc đó tất cả những người được mời phải đeo mặt nạ.”

Phương Sam nhướn mày: “Ý tưởng hay đấy.”

Thứ nhất có thể bảo vệ sự riêng tư, quan trọng nhất là tạo ra cảm giác thần bí.

Suy nghĩ một chút, liếm cánh môi nói: “Chỉ cần đảm bảo các sản phẩm trưng bày đều mới mẻ độc đáo.”

Ngụy Tô Thận: “Đã có ý tưởng sơ bộ, việc chế tạo sẽ không tốn nhiều thời gian đâu.”

“Lòng tự trọng đâu rồi?” Phương Sam không nhịn được muốn tự tay bóp mặt anh, nhưng Ngụy Tô Thận tránh được.

“Đừng có động tay động chân.”

Phương Sam cười híp mắt một cái, thân là tổng tài mặt lạnh, nhưng lời nói lại như một cô gái yếu đuối bị bắt nạt: “ Lúc đầu tôi còn lo anh không chấp nhận được nhiệm vụ này, không ngờ lại có thể làm đến mức phong sinh thủy khởi như vậy.”

“Kinh doanh là kinh doanh,” Ngụy Tô Thận từ tốn nói: “Trong phạm vi hợp pháp, không có gì là cao hay thấp.”

Phương Sam cứng họng: “Hợp pháp?”

Không phải hắn kỳ thị, chỉ là rất khó để từ này và Ngụy Tô Thận liên quan lại với nhau.

Ngụy Tô Thận nghiêm túc: “ Hiển nhiên.”

......

Gần đây mưa dầm liên miên, cả thành phố đều ngâm trong bùn lầy.

Ngụy Tô Thận đã đặt trước một chiếc du thuyền để tránh sự soi mói của bên ngoài.

Trên con thuyền du lịch sang trọng, ngay cả người phục vụ đi lại cũng đều đeo mặt nạ, ánh đèn pha lê rực rỡ, có thể thấy nhiều cô gái vóc người nóng bỏng. Chỉ che một lớp mặt nạ, đối với đám trai lẫn gái đang cười đùa này, dường như đã giải phóng con dã thú trong lòng của họ.

Triệu Sĩ và Ngụy Tô Thận ngồi ở góc khá yên tĩnh, gửi vài cái hôn gió tới vài cô gái mặc đồng phục nữ sinh.

“Anh thật là chơi lớn.” Triệu Sĩ hai chân tréo nguẩy, cánh tay thả lỏng tựa vào lưng ghế, thể hiện rõ bản tính phóng đãng.

Ngụy Tô Thận không bị cám dỗ, rót một ly rượu vang đỏ: “Chỉ là đầu tư cần thiết ban đầu.”

Triệu Sĩ cười khẩy một tiếng: “Trong số những người đến đây, e rằng một nửa sẽ chìm đắm trong tiêu hồn động này.”

Hắn ta có thể tiên đoán được số lượng thành viên sẽ tăng mạnh trong tương lai.

“Vật lấy hiếm làm quý.” Ngụy Tô Thận trầm giọng nói: “Hoạt động như vậy mỗi năm tổ chức một hai lần là đủ rồi.”

Triệu Sĩ giơ ly rượu lên với anh: “Chúc cho tương lai.”

Ngụy Tô Thận vừa giơ cánh tay lên, môi của Phương Sam đã chạm vào thành ly trước một bước, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, hài lòng thưởng thức hương vị của rượu: “Tôi giúp anh thử xem có độc không.”

Ngụy Tô Thận mặt không biểu cảm, Triệu Sĩ thì cười ha hả nói: “Cũng rất có cảm giác hài hước .”

Phương Sam không thể nghi ngờ là rất quyến rũ, sự hấp dẫn này không chỉ thể hiện ở vẻ bề ngoài, mà ngay cả vóc người cũng hoàn mỹ... gầy nhưng không yếu đuối, khiến người ta nhìn một cái đã muốn chiếm hữu làm của riêng.

Triệu Sĩ tự cho là thông minh mà tổng kết ra lý do Ngụy Tô Thận coi trọng đối phương, sau khi ăn nhiều bào ngư hải sâm, đột nhiên thử một món cay nồng, quay lại nhìn những sơn trân hải vị kia, tất nhiên không thấy ngon nữa.

Phương Sam nhìn chung quanh một vòng, nghiêng đầu nói: “Tổ chức đấu giá cho sôi động bầu không khí như thế nào ?”

Ngụy Tô Thận liếc Triệu Sĩ, hắn ta hiểu ý gật đầu: “Tôi đi sắp xếp.”

Triệu Sĩ đích thân chủ trì buổi đấu giá, hắn rất giỏi kích động cảm xúc của mọi người, nhìn những thân hình tỏa ra dục vọng phía dưới đài, lần đầu tiên hắn nhận ra, loại hình kinh doanh này còn mang đến lạc thú nữa.

Âm nhạc hưng phấn và tiếng hét vang lên không ngừng kích thích thần kinh, một số món đấu giá bị ào ào đẩy giá trên trời.

Không phải là buổi đấu giá chính thức, nhưng mọi thứ đều sôi động hết mức, người mua được sản phẩm trưng bày còn lên sân khấu khoe, được các cô gái hôn lên má.

Toàn bộ hành trình, Phương Sam và Ngụy Tô Thận hầu như không tham gia, nhưng bị tiếng trống dồn dập làm phiền suốt hai đêm, một lần nữa trở lại trên đất bằng, bước chân có chút phù phiếm.

Lấy gương ra soi kỹ, Phương Sam tựa vào tường thở dài: “Chúng ta trông có giống những kẻ ngu ngốc miệt mài quá độ không?”

Ngụy Tô Thận khẽ gật đầu, vấn đề là ở chỗ chân đã mềm nhũn mà chẳng làm gì cả.

Cả hai cùng thở dài, hiếm thấy không châm chọc lẫn nhau, đỡ nhau đi về phía bãi đỗ xe ngầm, từ đằng sau trông như một cặp vợ chồng già gần đất xa trời.

Phương Sam nhanh chóng lên xe trước, trực tiếp ngồi vào ghế sau: “Chân tôi mềm nhũn.”

Ý là, để Ngụy Tô Thận lái xe.

Mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng vẫn là gọi Arthur tới sung làm tài xế, đưa họ về nhà.

Lúc ở trên du thuyền quá ồn ào, lỗ tai Ngụy Tô Thận thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng vọng, Triệu Sĩ gọi điện qua đây hết sức phấn khởi báo cáo thành tích, nhưng anh không nghe rõ mấy.

Bên kia, Trần Băng Anh nhiều ngày không gặp Ngụy Tô Thận, ngày hôm đó lúc dạy kèm không chịu nổi hỏi Ngụy Tô Bùi: “Sao mấy hôm nay không thấy anh trai em?”

“Thấy anh ấy làm gì,” nhóc mập bị toán cao cấp hành hạ đến vẻ mặt ủ rũ: “Làm bài tập đi!”

Giọng điệu không có chút thương hại nào với con gái.

Trần Băng Anh mặt không biến sắc, bàn tay dưới bàn lại nắm chặt.

Trời mưa nên tối sớm, Khương Mỹ Linh cố ý qua đây dặn cô về sớm mười phút, sợ muộn không an toàn.

Nhóc mập được giải thoát trước giờ, thở phào vô cùng nhẹ nhõm.

Khương Mỹ Linh đến xoa đầu cậu: “Tối nay làm tôm rang muối cho con.”

Con mắt nhóc mập trong nháy mắt sáng rực lên.

Ngụy Diệp nghe vậy thì nhíu mày: “Đứa trẻ này bị em làm hư rồi.”

Nhóc mập làm một cái mặt quỷ,  đóng sách giáo khoa lại rồi đột nhiên nói: "Đổi gia sư khác cho con đi."

Khương Mỹ Linh nhíu mày: "Cô ấy dạy không tốt à?"

Trong tiềm thức bà cảm thấy khả năng đó không lớn, trước khi thuê đã lén tìm hiểu kỹ, thành tích của Trần Băng Anh ở trường rất xuất sắc, hơn nữa cô ấy cũng từng có kinh nghiệm dạy thêm.

Nhóc mập bĩu môi: "Tâm tư bất chính."

Khương Mỹ Linh bật cười: "Con muốn nói cô ấy quyến rũ con à?"

Ngụy Diệp hiếm khi cũng cười thấp vài tiếng: "Cô gái đó phải không có mắt lắm."

Đang định tức giận vỗ bàn một cái, đối diện với ánh mắt của Ngụy Diệp, nhóc mập ngượng ngùng rụt tay lại, kể lại y nguyên cuộc trò chuyện vừa rồi.

"Con nói cô ấy như vậy, cô ấy không tức giận, chắc chắn có mục đích khác."

Ánh mắt Khương Mỹ Linh khẽ biến: "Có thể con nghĩ nhiều rồi, người ta còn rất nhiều nợ bên ngoài, còn cần công việc này."

"Nhưng ít nhất cũng phải có vẻ mặt chịu uất ức chứ." Nhóc mập nghiêm túc hiếm thấy: "Nhưng cô ấy lại cười."

Khương Mỹ Linh khựng lại.

Nhóc mập lạnh lùng nói: "Thái độ bao dung rộng lượng như vậy, nhìn thật buồn nôn."

"Chú ý lời nói của con." Ngụy Diệp ngồi trên ghế sofa bỗng lên tiếng.

Tuy là khiển trách  một câu, nhưng Ngụy Diệp lại lén lút liếc nhìn Khương Mỹ Linh, người sau khẽ gật đầu, nói với Ngụy Tô Bùi đang phồng má: "Mẹ sẽ xử lý chuyện này."
.....

Tác giả có lời muốn nói:

Nhóc mập: Báo cáo! Phía trước phát hiện quân địch!

Ngụy Tô Thận: Bỏ qua.

Khương Mỹ Linh: Đừng hoảng.

Ngụy Diệp: Đập đi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro