Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50. Một lần sa chân ngàn đời hận.

Chuyển ngữ: Băng Di

Mây đen trầm trầm, tựa như có hoa văn chảy xuôi trong đó, trận mưa này còn đến sớm hơn so với dự kiến.

Phương Sam thở dài, nhìn ánh hoàng hôn còn chưa tắt hẳn, một trận mưa to tầm tã như nhuộm đen cả một thành phố.

Hắn vẫn còn đang suy nghĩ về định nghĩa của từ lương thiện, thì dưới lầu truyền đến tiếng kêu như sói tru của nhóc mập. "Anh, ăn cơm!"

Chữ cuối còn chưa kịp dứt, đã nghe thấy tiếng kêu đau đớn, giống như bị người nào đó xử lý.

Nguỵ Tô Thận đóng laptop lại. "Cha đã về".

Ngụy Diệp luôn chú trọng bồi dưỡng tư chất trong gia đình, rất phản cảm với việc la hét ồn ào như vậy, không có gì ngạc nhiên khi nhóc mập bị bắt tại trận.

Phương Sam đứng dậy mở cửa phòng, chỉ nghe thấy dưới lầu càng đến giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng. "Dì khách sáo quá rồi".

Nghe câu này thôi cũng tưởng tượng ra được cảnh tượng đang diễn ra... Khương Mỹ Linh lịch sự mời Trần Băng Anh ở lại ăn cơm, người sau giả mù sa mưa từ chối.

"Làm sao vậy?" Thấy Phương Sam đột nhiên đóng cửa lại, Nguỵ Tô Thận mới vừa đi tới sau lưng hắn hỏi.

Phương Sam để lộ ra khuôn mặt u buồn. "Không thể để bị cướp mất hào quang, đợi tôi đổi sang một bộ chiến bào đã".

Dứt lời thì nhắm mắt lại, dù giọng nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, Nguỵ Tô Thận vẫn nhạy bén nghe được vài từ --

666, biến thân!

Ánh sáng lóe lên, dưới ánh sáng mờ tối của căn phòng, quần áo của Phương Sam đã hoàn toàn khác trước.

Đây là một bộ trang phục cổ phong hưu nhàn đầy khí chất, ống tay áo có thiết kế hoa văn độc đáo, tôn lên bờ vai rộng và eo nhỏ của Phương Sam, trước khi xuống lầu, hắn còn điệu đà nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt, cố hết sức làm cho đôi mắt trở nên long lanh hơn.

Điệu đà tới cảnh giới này, đúng là hiếm thấy trên đời.

Đúng như sự mong đợi của Phương Sam, vừa ra sân đã thành tiêu điểm cho vạn người chú mục. Ngay cả nhóc mập luôn đối đầu với hắn cũng phải thừa nhận, người này quả thật có sức hấp dẫn.

Đồ ăn còn chưa lên bàn, người đã đến đông đủ.

Nguỵ Diệp ngồi ở chủ vị, liếc mắt nhìn Nguỵ Tô Thận. "Nghe nói con đã gặp Bùi Dương?"

Lúc ông nói chuyện, Trần Băng Anh ngồi thẳng người lên một chút, dường như đặc biệt chú ý.

Ai ngờ sau khi Nguỵ Tô Thận gật đầu, Ngụy Diệp cũng không hỏi tiếp, ông chỉ cần xác nhận con trai không vì tình cảm mà bỏ bê công việc là đủ.

Trần Băng Anh rất kính trọng và lễ phép với Khương Mỹ Linh, ngược lại, Khương Mỹ Linh cũng đối xử với cô không tệ, quan tâm nói. "Cháu đang ở đâu?"

"Gần đại lộ Vệ Tinh ạ".

Khương Mỹ Linh hơi cau mày. "Cách đây rất xa, thời tiết này ra ngoài chắc khó bắt xe.”

“Bắt xe làm gì?” nhóc mập vừa mở miệng, mắt Trần Băng Anh liền sáng lên: “Để tài xế đưa cô ấy về là được rồi.”

Tình tiết vở kịch chuyển hướng bất ngờ, đừng nói Trần Băng Anh, ngay cả Phương Sam cũng không ngờ cậu ta lại nói một câu như vậy.

“Em trai anh đúng là một thiên tài.” Phương Sam lợi dụng động tác uống nước, thì thầm với Ngụy Tô Thận.

Dì Trương bưng thức ăn lên, Ngụy Tô Thận lập tức gắp một con tôm lớn cho Phương Sam, cố gắng chặn miệng đối phương.

Sau bữa cơm tối, Ngụy Tô Thận và Phương Sam như hai kẻ bị bệnh thần kinh, mượn cớ cần tiêu hóa thức ăn, che ô đi dạo trong mưa, khiến Trần Băng Anh đầy bụng âm mưu quỷ kế cũng không biết phải làm sao.

Nước đọng trên mặt đất phản chiếu ra bóng dáng hai người, trên trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm, Phương Sam nhận thấy trong mắt Ngụy Tô Thận lóe lên một tia sáng kỳ lạ, không khỏi hỏi: “Anh đang có âm mưu gì vậy?”

Giữ bí mật một mình thật không hay đâu, nếu có kế hoạch, phải kéo hắn theo chứ!

Ngụy Tô Thận khẽ cười nói: “Chỉ là thấy thú vị thôi.”

Phương Sam đảo mắt: “ Ký chủ đang nói đến Trần Băng Anh?”

Bước chân chợt ngừng, đáy lòng Ngụy Tô Thận phát lạnh... Đến rồi, cái loại ăn ý quỷ dị lại đáng sợ này!

Phương Sam hồn nhiên không biết hoạt động nội tâm của anh, dừng chân dưới mái hiên: “Dù có tâm kế sâu hơn thì cài đặt ban đầu vẫn ở đó, nếu như bây giờ anh mạnh tay phong tỏa mọi nguồn lực của cô ta, cô ta có tốn bao nhiêu tâm tư nữa cũng vô ích.”

Nước mưa không ngừng chảy từ trên mái nhà xuống, Phương Sam nhìn chằm chằm những hạt mưa rơi đứt quãng: “Trần Băng Anh không ngu, tại sao cô ta lại dám chọc anh khi biết rất rõ ràng điều này?”

Ngụy Tô Thận nghĩ đến mấy loại khả năng, chỉ cần Phương Sam xác nhận là được.

“Sự tồn tại của cô ta ngược lại có tác dụng lớn với ký chủ,” Phương Sam bất ngờ nắm tay Ngụy Tô Thận, trịnh trọng nói: “Hy vọng đạt tiêu chuẩn của anh đều đặt trên người cô ta đó!”

Nếu kế sách thoả đáng, có thể dùng Trần Băng Anh để kiếm giá trị vả mặt, mong rằng đối phương cũng ôm ý định tương tự trong đầu.

Ngụy Tô Thận cũng không quan tâm lắm, chỉ là một kẻ nhỏ bé mà thôi, có ích thì dùng một chút, không có tác dụng thì anh cũng có thể khiến cô ta mãi mãi không ngóc đầu lên được.

Tiếng điện thoại rung phá vỡ sự im lặng giữa hai người, tiếng mưa không thể át được giọng nói vui vẻ quá mức của Triệu Sĩ: “ Bán hết rồi, những thứ anh cung cấp đã không còn tồn kho!”

Ngụy Tô Thận nhướng mày: “Nhanh như vậy?”

Trên thực tế, điều này cũng nằm ngoài dự đoán của Triệu Sĩ, khi hàng tồn chỉ còn năm, sáu món, hắn ta đã tăng giá gấp đôi, nhưng kết quả vẫn không đủ cung ứng.

Triệu Sĩ: “ Đã có không ít người liên hệ với tôi, muốn mua thêm, cậu xem khi nào có thể bổ sung hàng?”

“Rất nhanh thôi.” Sau khi trả lời, Ngụy Tô Thận không về nhà mà trực tiếp đến nhà máy.

Tốn thời gian một tuần, anh lại chế tạo thêm nhiều thứ đồ chơi mới, so với lúc đầu mò mẫm, giai đoạn này rõ ràng đã thành thạo hơn nhiều.

Gần đây, Phương Sam cũng tìm hiểu nhiều tài liệu trên mạng để cung cấp ý tưởng cho anh.

Lần nữa gặp lại Ngụy Tô Thận, Triệu Sĩ cười đến mức mặt đầy nếp nhăn, lúc đầu làm chuyện buôn bán này hắn ta còn không tình nguyện, nhưng sau khi thấy được lợi ích, ánh mắt hắn ta nhìn Ngụy Tô Thận như nhìn một núi vàng di động.

Kiểm tra lại số lượng hàng, Triệu Sĩ hài lòng nói: “Anh lấy hàng từ đâu mà có thể tìm được những món báu vật này?”

Ánh mắt Ngụy Tô Thận tối sầm lại, không nói gì.

Triệu Sĩ cho rằng anh muốn giữ nguồn cung ứng hàng cho riêng mình, không để ở trong lòng.

Ở bên kia, Phương Sam đang kiểm tra sổ sách, bất ngờ liếc nhìn Triệu Sĩ: “Anh giữ lại cho mình một bộ à?”

Triệu Sĩ khẽ rùng mình: “Giữ gì?”

“Chỉ là thuận miệng nói thôi,” đang lúc Triệu Sĩ khẽ thở phào nhẹ nhõm, Phương Sam buông tay: “Nhưng nhìn biểu cảm của anh vừa rồi, chắc chắn là giữ lại cho mình rồi.”

Tim Triệu Sĩ run lên: “……”

Thẳng thắn mà nói, danh tiếng của Triệu Sĩ trong vòng không được tốt, trước đây khi Bùi Dương nghe nói anh ta là đối tác cũng có chút không hài lòng, cho thấy tác phong sinh hoạt của Triệu Sĩ rất tệ, nhưng thời gian gần đây, dù xuất hiện ở bất kỳ sự kiện nào, anh ta không còn trái ôm phải ấp nữa, thậm chí bạn gái cũng không dẫn theo.

Phương Sam dùng một loại ánh mắt tôi hiểu cả mà để nhìn hắn: “Trước đây đã nói với anh rồi, chơi chính mình so với chơi người khác cao cấp hơn nhiều, nghiện cũng là bình thường.”

Triệu Sĩ hít vài hơi khí lạnh, không muốn nói về chủ đề này nữa.

May mắn chính là, Phương Sam nhanh chóng bị thu hút bởi mấy chai rượu đặt trên tủ bên cạnh, bước qua ôm chai rượu lên ngửi hương.

Triệu Sĩ đang cân nhắc xem sau này có nên để vài chai rượu trong phòng làm việc sử dụng khi khẩn cấp hay không, liền thấy Ngụy Tô Thận bất ngờ nở một nụ cười hiếm hoi với anh ta, Triệu Sĩ phát lạnh trong lòng: “Anh nhìn trúng tôi rồi?”

Ngụy Tô Thận cười nhạt, bởi vì góc độ chiếu sáng, ánh mắt của anh trông như có màu xám trắng.

Rất tốt… Triệu Sĩ nhắm mắt lại, nếu nụ cười này không phải để thân thiện, thì nhất định là dấu hiệu của sự tính toán.

“Đã có khách hàng, việc giao dịch mua bán đơn thuần đã là cấp thấp.” Ngụy Tô Thận không để ý đến vẻ mặt cảnh giác của Triệu Sĩ, chậm rãi nói: “Nhanh chóng thực hiện chế độ hội viên đi, phân loại hàng hóa thành các cấp độ khác nhau, một số sản phẩm chỉ hội viên cao cấp mới mua được.”

Xác định Ngụy Tô Thận là đang tính toán người khác, Triệu Sĩ lập tức thay đổi thái độ, làm ra vẻ chăm chú lắng nghe. Nhưng chỉ nghe một lúc, hắn ta đã bắt đầu cảm thấy không ổn, ý tứ trong lời nói của Ngụy Tô Thận rõ ràng không chỉ đơn thuần là buôn bán một lần, mà anh đã quyết tâm phát triển chuỗi ngành này thành sản nghiệp lớn.

Mặc dù đã biết trước đối phương có thể sẽ có ý định như vậy, nhưng khi thật sự chứng kiến Ngụy Tô Thận thực hiện, Triệu Sĩ vẫn không khỏi cảm thấy có một dự cảm không lành, vùng vẫy giãy chết nói: “Với tình trạng của chúng ta bây giờ, chỉ cần có nguồn hàng cung ứng, chúng ta đã có thể vơ vét được một khoản lớn, không cần phải làm người khác chú ý như vậy.”

Ngụy Tô Thận nhướn mày: “Trời có sập cũng có tôi chống.”

Triệu Sĩ bị lời thề của anh che mờ chỉ số IQ: “Vậy thì chúng ta làm một vụ lớn đi!”

Mặc dù Triệu Sĩ không phải là thiên tài thương mại, nhưng ngâm mình lâu trong giới giải trí đầy màu sắc, tâm cơ và thủ đoạn của hắn cũng không tệ, đã đưa ra không ít biện pháp khả thi.

Cả hai ngầm đồng ý không đề cập tới việc mở câu lạc bộ, việc bán hàng cùng lắm thì nghe không hay, nhưng nếu lấy đó làm cơ sở để mở một câu lạc bộ cao cấp, không biết chừng lúc nào sẽ dính líu đến mại dâm mà dẫn lửa thiêu thân.

Chờ đến khi họ thảo luận xong, đã qua giờ ăn tối. Triệu Sĩ vừa nghiêng đầu, phát hiện Phương Sam không biết từ lúc nào đã giải quyết hết một chai rượu, nhưng nhìn quanh không tìm thấy nắp chai đâu.

Phương Sam chẳng hề bận tâm đến ánh mắt của Triệu Sĩ, cười ngớ ngẩn với Ngụy Tô Thận, cười đến mức khiến anh nhức cả đầu.

Triệu Sĩ như có điều suy nghĩ, tin đồn không đúng, hai người này đâu chỉ là quan hệ tình nhân, vô liêm sỉ như thế cũng có thể nhịn, chắc chắn là tình yêu đích thực rồi.

Thu hồi những suy đoán trong lòng, Triệu Sĩ nhìn đồng hồ: “Ban đầu tôi định dẫn các cậu đi cảm nhận thức ăn nội bộ của công ty một chút, nhưng có lẽ để lần sau vậy.”

Lúc đứng dậy vô ý đụng vào con chuột, màn hình máy tính sáng lên, video đang dừng ở hình ảnh hạn chế.

Sắc mặt Triệu Sĩ lập tức trở nên lúng túng.

Nhưng mà, không lâu sau, hắn liền phát hiện sự lúng túng này chỉ thuộc về một người.

Phương Sam không có phản ứng gì, còn Ngụy Tô Thận, trên người hắn có một loại phẩm chất khổ hạnh tăng đặc biệt, dường như hoàn toàn không bị dục vọng làm phiền.

Thấy Triệu Sĩ cứ nhìn chằm chằm vào mình và ký chủ, Phương Sam nhún vai: “Hôn nhân không tình dục, anh hiểu chứ?”

“……”

Không, hắn không muốn hiểu.

Đích thân tiễn hai vị ôn thần đến cửa, Triệu Sĩ cảm thấy trong lòng rất vui vẻ, mỉm cười vẫy tay với bọn họ: “Không có việc gì thì đừng liên lạc.”

Ngụy Tô Thận nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, rồi lái xe rời đi.

Phương Sam thắt dây an toàn, ngưng mắt nhìn Triệu Sĩ nở nụ cười ngoài cửa sổ xe, nói: “Dường như anh ta không chào đón chúng ta.”

Ngụy Tô Thận: “Một tháng trước không phải như vậy.”

Trước đây, Triệu Sĩ chủ yếu là cảnh giác với anh trong tiềm thức, nói trắng ra là sợ hãi, giờ đây lại là chán ghét nhiều hơn.

Phương Sam nhíu mày: “Trong thời gian này anh ta đã trải qua điều gì?”

Ngụy Tô Thận ánh mắt phức tạp: “Trải qua cậu.”

“……”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro