Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45. Trong thế giới của cậu tôi là chủ.

Chuyển ngữ: Băng Di

Phương Sam lôi kéo Nguỵ Tô Thận lui ra sau một bước, âm thanh điềm tĩnh: "Anh ta tức đến mức chập mạch rồi, nói không chừng là muốn làm cho anh thả lỏng, sau đó sẽ đánh một đòn chí mạng".

Khóe môi của Trần Phong Đường cong lên, mặc kệ Phương Sam ác ý đóan già đóan non về mình.

Thế giới có linh khí, màu sắc của cỏ cây hình như cũng tươi tắn hơn nhiều, mặc dù là trong đêm tối, có rất nhiều loại cây không nhận ra được, nhưng cái loại mùi thơm ngát đặc trưng này vẫn nương theo gió đêm len lỏi vào hơi thở của con người, có thể khiến cho thần trí càng thêm tỉnh táo.

Trần Phong Đường và Nguỵ Tô Thận đương nhiên là vô cùng tỉnh táo, chỉ có Phương Sam là trợn mắt nói mò.

Trần Phong Đường rũ mắt xuống: "Thật ra trong lòng cậu hiểu rõ".

Phương Sam nắm lấy tay áo Nguỵ Tô Thận: "Ghen tị đến mức nói mê sảng rồi, ký chủ đừng chấp nhặt với hắn".

Không ai có thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ, Ngụy Tô Thận đã hiểu rõ đạo lý này từ rất sớm nên không muốn tiếp tục nói về đề tài này: "Hỏi chính sự đi!"

Phương Sam biến sắc, quay sang Trần Phong Đường, nghiêm mặt nói: "Tôi đã cố gắng hết sức để cho anh trải nghiệm sự sảng khoái khi trở thành người chiến thắng trong ảo cảnh, hiện tại là lúc anh thực hiện lời hứa".

Tự mình trải nghiệm một lần, Trần Phong Đường không còn u uất trong lòng: "Hỏi đi, nhưng mà có nhiều chuyện của nó tôi cũng không rõ lắm".

Không phải cặp anh em nào cũng thân thiết không có khoảng cách, là con ngoài giá thú, bọn họ lớn lên cùng nhau, chịu khổ sở nhiều hơn so với bạn bè cùng trang lứa, theo lý thuyết, máu mủ tình thâm thì nên hỗ trợ lẫn nhau, nhưng mà hắn và Trần Băng Anh từ nhỏ đã không gần gũi.

Vấn đề Phương Sam hỏi cũng không phải là chuyện bí mật gì, ngược lại rất chung chung: "Cô ta có chỗ nào bất thường không?"

Trần Phong Đường nhíu mày, không lên tiếng trả lời.

Thấy hắn không trả lời được, Phương Sam bổ sung thêm: "Sự bất thường này thể hiện qua hành vi cử chỉ, chẳng hạn như với thân phận của cô ta, việc đó không thể làm được, nhưng cô ta lại cố tình làm và còn tạo ra kết quả bất ngờ, giống như là..."

Trần Phong Đường không đợi Phương Sam nói xong, nhìn về phía Nguỵ Tô Thận bằng ánh mắt phức tạp nói: "Tôi hiểu".

Ở trong ảo cảnh, khi hắn dùng thân phận của Nguỵ Tô Thận, từng trải qua tất cả những gì bọn họ đã trải qua, cái loại cảm giác kỳ lạ đó không thể hình dung chỉ bằng đôi câu vài lời, nhớ lại một vài đoạn ngắn trong đó, Trần Phong Đường nhịn không được hỏi Ngụy Tô Thận: "Sao anh còn chưa bị cậu ta chơi chết?"

Ánh mắt Phương Sam nhìn hắn bất thiện, tức giận nói: "Đừng có gây chia rẽ quan hệ của chúng tôi". Cắn môi nói thêm: "Tôi có thể hiểu được nỗi đau của anh, nhưng thế sự vô thường, chúng ta đã không có khả năng".

Nguỵ Tô Thận không tránh né vấn đề của Trần Phong Đường, trực tiếp trả lời: "Mạng còn cứng".

Nghe vậy, Phương Sam lập tức như con gà chọi bị chọc tức, còn chưa kịp nổi giận, Trần Phong Đường lại chủ động mở miệng: "Cũng không nói là bất thường, đại khái là trên người của nó có một khí chất rất kỳ diệu".

Phương Sam nhướng mi: "Giải thích như thế nào?"

Trần Phong Đường nhìn hắn, nói từng chữ một: "Thái Sơn có sập xuống trước mặt cũng không đổi sắc".

Phương Sam đảo mắt: "Tình huống này là từ nhỏ đã có hay là đột ngột phát sinh?"

Trần Phong Đường thản nhiên nói: "Có lẽ là từ lúc tôi phá sản".

Hắn nhớ rõ ràng, lúc mình như đi trên băng mỏng, Trần Băng Anh lại không hề lo lắng về vấn đề nợ nần, lại còn có chút hưng phấn kỳ lạ. Tuy Trần Phong Đường chưa đến mức hô mưa gọi gió trong sự nghiệp, nhưng năng lực nhìn người vẫn phải có, mặc dù Trần Băng Anh cố gắng kìm nén những cảm xúc đó, nhưng hắn vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được.

"Ngoài ra, thỉnh thoảng nó sẽ đi ra ngoài, có lần còn cứu được cháu trai của một quan chức cao cấp".

Phương Sam: "Nếu đã như vậy, vì sao anh không mượn cơ hội này..."

Trần Phong Đường lắc đầu: "Cũng từng nghĩ tới, ai ngờ cô em gái tốt của tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng chuyện của công ty để làm phiền đối phương, hiển nhiên là muốn để lại phần nhân tình này dùng trong tương lai".

Nguỵ Tô Thận bỗng nhiên nói: "Các nhân vật chính trị kiêng kỵ nhất là giao dịch công khai với thương nhân, giúp một lần thì có thể, nhưng chắc chắn trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu, kể từ đó nhân tình sẽ hoàn toàn bị tiêu hao".

Trần Phong Đường cười cười, trong giọng nói cũng không có bao nhiêu oán hận: "Đây chính là người nhà họ Trần, trời sinh máu lạnh bạc tình". Nói đến đây, trong giọng nói còn có một chút hả hê: "Trước đây còn cảm thấy kỳ lạ, nhưng bây giờ nhìn thấy anh, ngược lại cũng giải tỏa cho tôi một số phiền muộn, có lẽ nó cũng bị những thứ như vậy bám lấy".

Nguỵ Tô Thận kéo Phương Sam đang xắn tay áo lên, bình tĩnh nói: "Đây là ghen tị".

"Ghen tị cái con khỉ!" Phương Sam: "Rõ ràng là khinh thường tôi!"

Nguỵ Tô Thận cảm thấy hơi có chút kinh ngạc.... Hóa ra là biết mà giả bộ hồ đồ.

Lúc này, năng lượng của hạc trắng hao hết, hư ảnh cũng bắt đầu chậm rãi mờ nhạt, Trần Phong Đường cảm thấy sinh cơ bên trong cơ thể xói mòn, ngửa đầu nên trời nhìn trăng tàn: "Anh nói xem, người ta có kiếp sau không?"

Một thiếu niên kiêu ngạo, hành động theo cảm tính, nhưng Trần Phong Đường là loại người thà cắn răng chịu khổ cũng không nói mình hối hận, từ đầu đến cuối, hắn không hề nhắc đến việc hối hận khi đã tự sát. Chỉ có vào lúc này, trong lời nói mới để lộ một chút cảm xúc.

Phương Sam: "Có".

Về câu trả lời, Nguỵ Tô Thận biết là giả, hình như Trần Phong Đường cũng biết, nhưng vẫn an lòng, bình tĩnh giang hai cánh tay, tiêu tán ở trong trời đất.

Sau một hồi, Phương Sam mới chậm rãi nói: "Đừng trông chờ vào những thứ hư vô này, đối với ký chủ mà nói, sống tốt cuộc đời này mới là quan trọng".

Nguỵ Tô Thận hiểu rất rõ điểm ấy, Trần Phong Đường là một người thất bại không thể nghi ngờ, nhưng khi đối mặt với sự tử vong thêm một lần nữa, sự thong dong này sợ rằng không ai có thể làm tốt hơn.

Cảm thấy được xung quanh có ác linh đang tới gần, Phương Sam không chần chừ nữa, gật đầu với Ngụy Tô Thận, người sau rơi vào một vùng tăm tối, mở mắt ra lần nữa đã ở trong nhà máy tối tăm.

Điện thoại di động bị ném ở bên cạnh, trên đó còn có mấy cuộc gọi nhỡ, Phương Sam nhìn qua, đều là số lạ, gọi lại, đầu bên kia nói năng úp mở, nhưng Phương Sam vẫn hiểu ngay lập tức.

"Quảng cáo nhỏ cũng có lợi". Sau khi kết thúc trò chuyện, hắn chọn vài món từ trong đống đồ chơi tình dục, vui vẻ nói: "Chúng ta có khách hàng rồi".

Nội tâm Nguỵ Tô Thận không dao động chút nào.

Phương Sam: "Ký chủ không vui sao?"

Nguỵ Tô Thận nhìn chằm chằm vào đống đồ chơi tình dục, bóp trán: "Có chỗ nào đáng tự hào đâu?"

Phương Sam vỗ bờ vai anh: "Bây giờ khách tìm đến chúng ta đều là số người ở khách sạn bất ngờ nảy sinh ý tưởng mới lạ, sau này quy mô mở rộng rồi, chúng ta sẽ phân chia đẳng cấp của hộ khách, cố gắng phát triển thành viên vip."

Ngay từ lúc Phương Sam bắt đầu nói, Nguỵ Tô Thận đã cảm thấy nhức đầu, khi hắn lại vẽ ra viễn cảnh tương lai, anh lại càng nhức đầu dữ hơn.

Cũng may Phương Sam không đề xuất kế hoạch tiếp theo, ngược lại hỏi: "Sức của một người là có hạn, anh có thể chế tạo khôi lỗi để chia sẻ khối lượng công việc không?"

Nguỵ Tô Thận lắc đầu, trong mắt có vài phần tiếc nuối, cách này anh đã thử ngay từ đầu, đáng tiếc không có đá năng lượng, khôi lỗi phát huy tác dụng ít hơn so với mong đợi.

Phương Sam đành phải từ bỏ ý tưởng sản xuất hàng loạt: "Vậy thì nhất định phải làm được thật đặc biệt, làm cho người sử dụng phải đắm chìm trong đó, không thể tự thoát ra".

Nguỵ Tô Thận chưa tu luyện được tới cảnh giới mặt không đỏ tim không đập như Phương Sam, khoát tay áo, ý bảo tâm lý có nắm chắc, không cần nói nhiều.

Khi anh cúi đầu làm việc, Phương Sam đi ra ngoài giao hàng, mãi cho đến sau nửa đêm mới quay về, còn mang về một tin tức: "Các kênh nhập hàng của câu lạc bộ cao cấp đã bị độc quyền, muốn tiếp cận những khách hàng cao cấp hơn, có lẽ phải mượn mạng lưới giao thiệp của bản thân ký chủ". Ngừng một chút lại hỏi: "Gần đây anh có người bạn nào... Sắp sinh nhật không?"

Ngụy Tô Thận không cần suy nghĩ, đáp: "Không có".

Phương Sam chưa từ bỏ ý định: "Hay là chọn mấy món tặng cho cha của ký chủ, để ông ấy dùng thử miễn phí?"

Nguỵ Tô Thận nheo mắt, sợ rằng nếu thật sự làm như vậy, chờ đợi anh không phải là bị đuổi ra khỏi nhà mà là phải lưu lạc khắp nơi. Một lúc sau mới nói: "Có một người đáng giá tiếp xúc một chút".

Mắt Phương Sam sáng lên, tiến lại gần.

Nhận thấy được hơi thở của hai người quá gần nhau, Nguỵ Tô Thận lui về phía sau một chút.

Phương Sam bĩu môi: "Giả vờ đoan chính".

Ngụy Tô Thận nói tiếp vào chuyện chính sự, ánh mắt trầm xuống, Phương Sam trải qua một đoạn thời gian tiếp xúc với anh, biết rằng đây là biểu hiện khi anh đang tính kế người khác, không khỏi cảm thấy đổ mồ hôi lạnh thay cho người mà Nguỵ Tô Thận đang nhắc tới.

Nguỵ Tô Thận chỉ hơi trầm ngâm: "Còn cần phải có kế hoạch kỹ lưỡng".

Phương Sam nhướng mày, cảm thấy tò mò là ai mà khiến cho Nguỵ Tô Thận tỏ vẻ dè chừng như vậy.

Sau khi ném ra những lời này, Nguỵ Tô Thận lại bắt đầu yên tĩnh chế tạo dụng cụ, tâm trạng bình thản trở lại.

Điều này ngay cả Phương Sam cũng phục rồi, trước đây hắn cũng từng dẫn dắt một vị ký chủ chui lỗ hổng, sau khi trở về, người này vẫn quấn quít lấy hắn hỏi tới hỏi lui việc trong thế giới. Nhưng Nguỵ Tô Thận không hề đề cập tới, cũng như hôm nay, trở lại vị diện có thầy đuổi quỷ, anh chỉ coi đây là một giấc mơ trong đêm tối dài dằng dặc mà thôi.

Ở vùng ngoại thành trống trải lại có thể chiêm ngưỡng được cảnh mặt trời mọc đẹp như một bức tranh thủy mặc.

Cho đến lúc gần sáng, Nguỵ Tô Thận chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi có một lúc, Phương Sam không quấy rầy anh, một mình đứng ở cửa nhà máy. Rất lâu sau, lúc mặt trời đã treo cao trên bầu trời, phía sau vang lên giọng nói của Nguỵ Tô Thận: "Về thôi".

Phương Sam kiểm kê lại một chút, bây giờ còn lại khoảng 30 loại đồ chơi tình dục, không cái nào giống cái nào, hài lòng nói: "Chủ nhân quả nhiên có thiên phú trong lĩnh vực này".

Chủng loại đã đủ, kế tiếp chỉ cần chế tạo theo mẫu, không cần phải tốn công thiết kế thêm.

Sau khi gói đống đồ vào một giỏ, Phương Sam đột ngột nói: "Cẩn thận Trần Băng Anh".

Theo như tin tức Trần Phong Đường đã cung cấp, Trần Băng Anh hoàn toàn có khả năng đã kết nối với một hệ thống nào đó.

Phương Sam: "Nếu như hai hệ thống cùng xuất hiện ở một vị diện, va chạm là chuyện sớm hay muộn".

Cả hai đều muốn ký chủ của mình đạt đỉnh cao trong nhân sinh, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho sự tồn tại đồng dạng.

Nguỵ Tô Thận: "Cậu chắc chắn sẽ xảy ra xung đột?"

Phương Sam gật đầu: "Hệ thống đều rất kiêu ngạo, nếu như gặp phải, nhất định sẽ phải phân cao thấp".

Ánh mắt Nguỵ Tô Thận nhìn hắn có vài phần suy ngẫm, càng nhiều hơn chính là hiểu ra.

Thấy không thể gạt được, Phương Sam thẳng thắn nói: "Mặc dù tạm thời không biết đối phương là kiểu hệ thống gì, nhưng có lẽ từng có hiềm khích với tôi".

Nguỵ Tô Thận: "Cũng có thể là bạn bè".

Phương Sam không cần suy nghĩ, trực tiếp xua tay: "Phàm là những người từng tiếp xúc với tôi, ngoại trừ Dược Hoàn gặp được ở thế giới trước, những người khác đều là ôm thái độ hận không thể diệt trừ cho thoải mái".

Nguỵ Tô Thận đột nhiên trầm mặc.

Ánh mắt Phương Sam thay đổi: "Ở chung với tôi, phải có quyết tâm đối đầu với cả thế giới". Nói rồi bước từng bước lại gần Nguỵ Tô Thận, dừng lại rất gần, vẻ mặt trang nghiêm không gì sánh được: "Dũng khí như vậy, anh có không?"

Nguỵ Tô Thận lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không có".

"..."

....,......

Tác giả có lời muốn nói.

Nguỵ Tô Thận: Cái này thật sự không có.

Phương Sam: Cái này có thể có!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro