Chương 43. Đột nhiên một đêm gió xuân thổi tới.
Chuyển ngữ: Băng Di
Gần nhà máy không có đèn đường, thân ảnh Phương Sam hoàn toàn hòa vào màn đêm.
Trong nháy mắt đẩy cửa bước vào, ánh sáng đèn điện mới lóe lên chút ít, Ngụy Tô Thận ngồi sâu bên trong một cái bàn được lắp ghép lại, trên bàn chất đống các đạo cụ thiên hình vạn trạng.
Phương Sam đi đến, thuận tay cầm lên một cái, sau khi bật công tắc thì đột nhiên cảm thấy có lẽ tác dụng làm gọn mặt cũng không tệ, vừa đẩy tới đẩy lui trên mặt vừa nói: "Có người theo dõi tôi."
Ngụy Tô Thận ngừng động tác trên tay, ngẩng lên nhìn hắn một cái.
Phương Sam buông tay: "Đối phương chỉ theo dõi đến cửa quán bar, nên tôi để cứ mặc kệ hắn."
Danh thiếp được phát tán rộng rãi, muốn điều tra cũng không thể giấu được.
Ngụy Tô Thận gật đầu, tỏ ý không quan trọng.
Tiếng rung của điện thoại di động và tiếng máy massage trên mặt Phương Sam chồng lên nhau, thế cho nên vang lên một lúc lâu mới được chú ý tới.
Ngụy Tô Thận moi ra điện thoại trong đống đồ lộn xộn và bắt máy.
"Con đang ở đâu?"
Ngụy Tô Thận theo phản xạ nhìn đồng hồ, mặc dù đã hơi muộn nhưng Ngụy Diệp chưa bao giờ gọi điện chỉ vì anh về trễ: "Có việc?"
Không trả lời thẳng, đã nói rõ một vài vấn đề, Ngụy Diệp cũng không ép, chỉ hỏi: "Cậu ta đâu?"
'Cậu ta' là ám chỉ ai, không cần nói cũng hiểu.
Ngụy Tô Thận nhìn Phương Sam đang chuyên chú làm gọn mặt bên kia, thở dài: "Cậu ta đang rất bận."
Giọng điệu Ngụy Diệp khá lạnh lùng: "Bận cái gì?"
Nhận thấy được có ánh mắt quan sát mình, Phương Sam quay đầu cười một cái với anh. Dưới ánh đèn, da thịt vốn trắng nõn có chút xanh xao, Ngụy Tô Thận nghĩ đến đối phương ở ngoài trời phát quảng cáo trong gió lạnh, trong lòng mềm nhũn, hiếm khi không phủ nhận thành quả lao động của Phương Sam: "Giúp con thu hút khách hàng."
"......"
Sau một khoảng lặng ngắn, điện thoại đột ngột bị cúp máy.
Ngụy Tô Thận cho rằng tín hiệu không tốt nên gọi lại, sau tiếng 'tút' là tiếng thông báo đường dây bận, Phương Sam tắt máy massage: "Đừng gọi nữa, có khi bị kéo đen rồi."
Ngụy Tô Thận cau mày gọi lại, nhưng nhận được thông báo đã tắt máy.
Cố ý gọi điện hỏi vài câu rồi tắt máy, thật không giống tác phong của cha anh.
Phương Sam ngửa mặt lên hỗ trợ suy nghĩ đáp án: " Thời kỳ mãn kinh?"
Ngụy Tô Thận tiếp tục làm công việc trên tay, tiện thể chỉnh cho đèn sáng hơn một chút, thản nhiên nói : "Còn không đến mức đó."
Qua một lúc lâu , Phương Sam bỗng nhiên nói: "Có khi nào là cuộc gọi cầu cứu?"
Ngụy Tô Thận bất lực, không hiểu suốt ngày trong đầu hắn nghĩ vớ vẩn cái gì.
Phương Sam "hừ" một tiếng: "Trên tivi toàn diễn như thế, nói vài lời khó hiểu làm ám hiệu, còn như đột nhiên tắt máy có thể là do bị kẻ bắt cóc phát hiện."
Ngụy Tô Thận cũng không để ý.
Phương Sam bắt đầu ở bên cạnh bật các bản tin điều tra nhiều năm trước, cố ý để điện thoại gần tai anh mà phát, một người nào đó cố ý gọi giao đồ ăn để báo cảnh sát.
Ngụy Tô Thận cũng không ngẩng đầu lên: " Nếu như thật sự có việc, gọi cảnh sát còn có ích hơn gọi cho tôi."
Phương Sam: "Nếu là chuyện cảnh sát không giải quyết được thì sao?"
Ngụy Tô Thận nhịn không được mà xoa huyệt thái dương, Phương Sam tiếp tục mở rộng suy luận: "Chẳng hạn như một quan tham bị ăn trộm nhưng không dám báo án, lại nói ví dụ ..."
Suy nghĩ quá nhiều chính là một loại phẩm chất tốt đẹp, phải biết rằng thế sự không chịu nổi suy nghĩ nhiều, lúc đầu Ngụy Tô Thận không để tâm, nhưng bị hắn lải nhải không ngừng, khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều hơn, vẫn là gọi điện thoại: "Arthur."
Đầu dây bên kia, trợ lý tri kỷ Arthur một lần nữa bị mạnh mẽ triệu hoán login.
"Đến nhà tôi xem có chuyện gì ...bất thường không."
Hiệu suất làm việc của Arthur luôn rất cao, chưa đến mười phút đã lái xe đến bên ngoài biệt thự: "Đèn tắt hết, hình như đã nghỉ ngơi rồi."
Ánh mắt Ngụy Tô Thận căng thẳng, Ngụy Diệp rất ít khi ngủ trước mười giờ, Ngụy Tô Bùi lại là kiểu chơi game đến mười hai giờ đêm.
Phương Sam: "Hay gọi cho mẹ anh đi?"
Ngụy Tô Thận không do dự, gọi cho Khương Mỹ Linh.
Tại nhà họ Ngụy.
Ngụy Diệp đang nằm trên giường nhức đầu, bị Khương Mỹ Linh đẩy một cái: "Nghe điện thoại giúp em."
Nơi sạc điện thoại cách đầu giường một đoạn, Ngụy Diệp đành vén chăn lên bước tới.
Trong bóng tối, màn hình hiển thị cuộc gọi đặc biệt chói mắt, sau khi nhìn rõ là ai, Ngụy Diệp đen mặt bấm từ chối cuộc gọi.
"Điện thoại quấy rối." Ngụy Diệp không biểu cảm xoay người lại nói với Khương Mỹ Linh: "Không cần để ý tới."
Không gọi được, Ngụy Tô Thận lại gọi cho Ngụy Tô Bùi, nhưng nhóc mập vẫn còn tức giận chuyện bị hắt nước bẩn, lấy hết can đảm bấm từ chối.
Ngụy Tô Thận đặt công việc xuống, cùng Phương Sam lấy tốc độ nhanh nhất chạy trở về.
Arthur đang đợi ở cửa, sau khi thấy bọn họ đến, vẻ mặt trang nghiêm hỏi: "Có cần báo cảnh sát không?"
Ngụy Tô Thận nghĩ đến câu có thể có chuyện không tiện báo cảnh sát của Phương Sam, lắc đầu."Tôi vào xem tình hình trước, cậu ở ngoài chú ý tình huống mọi lúc."
Cấu trúc biệt thự đương nhiên Ngụy Tô Thận rất quen thuộc, bao gồm nguồn điện và hệ thống báo động, anh đi vào trong thích hợp hơn Arthur rất nhiều.
Phương Sam: "Tôi đi cùng anh."
Ngụy Tô Thận không từ chối.
Động tác của hai người rất nhẹ nhàng, đặc biệt lúc mở cửa, chỉ có tiếng kêu rất nhỏ. Nhưng mà vẫn bị Ngụy Diệp trên lầu phát hiện, Ngụy Diệp khoát tay với vợ, ý bảo bà đừng lên tiếng.
Trong bóng tối đen đặc, không ai bật đèn.
Ngụy Tô Thận và Ngụy Diệp có cùng ý tưởng: chắc chắn là địch không phải bạn, nếu không sẽ không cố tình nhẹ bước lén lút như vậy.
Phương Sam đứng ở phía sau Ngụy Tô Thận, vểnh tai lắng nghe, trốn trong góc tủ, chuẩn bị ra tay đánh bất ngờ.
Không biết là ai ra tay trước, hoặc có thể là cùng lúc, tiếng nắm đấm phá không khí tạo nên luồng gió khiến người ta kinh ngạc run rẩy.
Ánh trăng bị cây cối rậm rạp bên ngoài cửa sổ che khuất, chỉ còn lại một vài tia sáng lẻ loi.
Trong ánh sáng mờ nhạt ấy, Phương Sam có thể lờ mờ nhìn thấy hai bóng người đang giao đấu. Đây là lần đầu tiên hắn thực sự nhìn thấy Nguỵ Tô Thận ra tay, cảm thấy đối phương rất có khả năng trở thành quán quân môn tán đả.
Ngụy Tô Thận hơi biến sắc, thân pháp của cả hai thật sự quá giống nhau, vì để nhìn rõ mặt của đối phương, anh cố ý lùi về phía cửa sổ vài bước. Ngụy Diệp hiển nhiên cũng đang có cùng một ý định. Phương Sam chính là ở giờ phút quan trọng này lao ra, tung một cú đá về phía bóng dáng cao lớn.
Ngụy Diệp né tránh cực nhanh, nhưng vẫn bị Ngụy Tô Thận bắt kịp khoảnh khắc đó mà đấm một cú vào mặt.
Một cú đánh trúng, Ngụy Tô Thận thuận tay nắm lấy tay áo đối phương kéo về phía cửa sổ. Dưới ánh trăng, một khuôn mặt anh tuấn quen thuộc hiện ra.
Phương Sam đứng hình tại chỗ, trong khi đó Ngụy Tô Thận phản ứng cực nhanh, dùng khẩu hình miệng nói với hắn: "Chạy!"
"Đứng lại!"
Ánh trăng chiếu xuống, Ngụy Diệp cũng nhìn thấy được bóng lưng quen thuộc kia.
'Pạch ' một tiếng, Khương Mỹ Linh từ trên lầu bước xuống, bật công tắc đèn phòng khách. Dù bà đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ, cảnh tượng trước mắt vẫn khiến bà kinh ngạc.
Nhóc mập nghe thấy tiếng quát của Ngụy Diệp cũng chạy xuống: "Cha, mắt của cha làm sao bầm tím vậy?"
Đoán được hơn phân nửa là một hồi quạ đen, Khương Mỹ Linh thở dài, đi vào bếp luộc trứng gà.
Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài , Ngụy Tô Thận bảo Arthur đang chờ ngoài cửa rời đi trước, Khương Mỹ Linh dùng trứng luộc nhẹ nhàng massage chỗ bị bầm tím trên mặt Ngụy Diệp.
Ánh mắt Ngụy Diệp lạnh lẽo như tuyết đọng trên đỉnh núi cao quanh năm không tan: "Thằng con bất hiếu."
Khương Mỹ Linh nặng tay một chút, Ngụy Diệp bị đau nhíu mày.
Phương Sam chớp mắt một cái với Ngụy Tô Thận, nhóc mập thì nhìn có chút hả hê, tuy nói nước lớn trôi Miếu long vương, nhưng biết anh hai sắp gặp xui xẻo, cậu vẫn hài lòng.
Nếu nói hiểu biết về Ngụy Tô Thận, Phương Sam phải nói là rất sâu sắc. Môi Ngụy Tô Thận chỉ hơi động đậy, là hắn liền biết chắc chắn là kẻ xấu tố cáo trước.
Quả nhiên, Ngụy Tô Thận kể lại đầu đuôi sự việc, bỏ qua những phần liên quan đến bản thân, chủ yếu tập trung vào việc bị cúp máy ba lần.
Khương Mỹ Linh nhớ lại "cuộc gọi quấy rối" mà Ngụy Diệp nhắc đến, mặt lạnh xuống: "Đáng đời."
Nguỵ Diệp bị mắng, lạnh lùng nói: "Con quả là con trai ngoan của ta."
Nguỵ Tô Thận không mặn không nhạt đáp lại: "Đều là do từ nhỏ ngài giáo dục tốt ."
Làm thần trợ công, lúc này Phương Sam giả vờ ngạc nhiên: "Chú cúp điện thoại của anh ba lần thì có thể hiểu được, nhưng tại sao cả em trai của anh cũng không nghe máy?"
Nhóc mập đang chờ xem kịch vui run lên, muốn chạy trốn.
"Quay lại đây."
Nhóc mập trong nháy mắt đứng im tại chỗ: "Cha, để con giải thích."
Phương Sam cảm thán trong lòng, không tiếp tục quan sát vở kịch luân lý gia đình này nữa. Đúng lúc Ngụy Tô Thận bước tới cửa sổ nhận một cuộc điện thoại, hắn theo sát ở phía sau nghe lén.
Arthur: "Ông chủ, tôi vừa nhận được tin tức, chuyện ngài hỏi có thông tin rồi."
Ngụy Tô Thận bảo hắn gửi vào hộp thư, trong khi nhóc mập đang bị dạy dỗ, anh thong thả lên lầu xử lý công việc.
Arthur gửi qua một file nén, nội dung rất nhiều, vì Nguỵ Tô Thận yêu cầu thông tin gốc, nên không được sắp xếp phân loại.
Dòng chữ dày đặc khiến mắt hoa lên, Phương Sam dứt khoát ngồi một bên chờ Ngụy Tô Thận xem xong, trực tiếp hỏi kết quả. "Nhìn ra gì chưa?"
Ngụy Tô Thận tay không rời chuột: "Ngoài việc làm thêm ở một quán bar, không có gì đặc biệt."
Một cô gái sẽ ít khi chọn làm việc ở quán bar, nhưng mà quán bar trả lương cao, trong tình huống thiếu nợ bên ngoài, cũng có thể hiểu được.
Phương Sam bất đắc dĩ lại gần nhìn một cái, 'chậc' một tiếng.
Ngụy Tô Thận: "Nhìn ra gì chưa?"
Phương Sam làm ra vẻ bí hiểm: " Ngay cả cái này mà ký chủ cũng không nhìn ra được, tôi thất vọng quá ."
Ngụy Tô Thận chưa kịp mở miệng, Phương Sam đã lạnh lùng nói: "Mùa này, nước sông rất lạnh."
Thấy mùa đông đã sắp tới, Ngụy Tô Thận nheo mắt lại, lại chuẩn bị đăng ký thêm một khóa huấn luyện bơi mùa đông.
Phương Sam chỉ đùa một chút, không làm khó anh nữa: "Tên cô ấy chính là vấn đề lớn nhất."
Trần Băng Anh.
Ngụy Tô Thận thấy đó chỉ là cái tên bình thường, Phương Sam giơ ngón tay lắc lắc trước mặt anh: "Thông thường tên kiểu này rất được hệ thống nữ chính vả mặt yêu thích."
Ngụy Tô Thận: "Cái này cũng có yêu cầu sao?"
Phương Sam gật đầu: "Số nét dưới hai mươi, sẽ bị loại từ vòng sơ tuyển. Hệ thống nữ chính thì yêu cầu thấp hơn, như tôi chọn ký chủ, tính cách không cô độc không thèm, thấp hơn 1,8 m không thèm, không độc thân không thèm..."
Hơn một loạt yêu cầu nện xuống, ánh mắt Ngụy Tô Thận khẽ động: "Đó là quy định cứng hay tự cậu đặt ra?"
Phương Sam: "Cái đầu tiên là quy định cứng, mấy cái sau là tùy theo nhu cầu cá nhân".
Ngụy Tô Thận hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn hắn hết sức phức tạp.
Phương Sam quyết tâm nói hụych tẹt ra. "Không sai, đây chính là yêu cầu của vợ tuyển chồng, anh có thành kiến gì?"
Đáng tiếc những ký chủ được chọn không ngoại lệ đều thích hình thức hậu cung Long Ngạo Thiên, Phương Sam cũng từng mang qua mấy nữ ký chủ, nhưng lại không người nào coi trọng hắn.
Sự trầm mặc khiến cho người ta thở không nổi đang lan tràn trong không khí.
Đối mặt với một quảng cáo tìm bạn đời không tưởng tượng được như vậy, Nguỵ Tô Thận thật sự không tìm được từ nào để đáp lại, trong đầu đột nhiên hiện ra một chuyện, lúc gặp nhau ban đầu, hình như có mấy lần Phương Sam lấy lý do cần phải đo thể trọng muốn xông vào phòng tắm.
Phương Sam ho nhẹ một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của anh. "Thỉnh thoảng tranh thủ một chút phúc lợi cho mình, cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, chúng ta vẫn nên nói tới chuyện chính sự trước đi".
Tác giả có điều muốn nói.
Nguỵ Tô Thận: Giờ là lúc phải đem chương trình học Cách đề phòng sói xếp vào thời khóa biểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro