Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 144. Năm tháng trôi qua, người chẳng còn như trước

Dịch: Băng Di

"Tỉnh rồi, tỉnh rồi!".

Lúc Ngụy Tô Thận mở mắt ra, những giọng nói vô cùng phấn khích vang lên bên tai.

Trong mũi tràn ngập mùi thuốc đông y, nhìn qua thì thấy trong phòng đầy người đang quỳ gối, còn chưa kịp mở miệng, đã có người nắm lấy cổ tay của anh. "Điện hạ, thần xin phép bắt mạch cho ngài".

Điện hạ?

Nguỵ Tô Thận nhắm mắt lại, không sao, có thể chỉ là một hoàng tử.

Thái y đang bắt mạch, đầu ngón tay bắt đầu run nhẹ, kích động nói. "Thái tử quả nhiên là được ông trời phù hộ, bệnh tình đã hoàn toàn hồi phục".

Nguỵ Tô Thận giật mình... Thái tử?

Ở lâu với hệ thống, tâm trạng của anh đã trở nên phóng khoáng, anh nhanh chóng tìm ra một cách khác tự an ủi tâm lý, có lẽ chỉ là một thái tử không được sủng ái.

Mới vừa chuẩn bị tâm lý xong, nghiêng đầu một cái, thấy một người đàn ông uy nghiêm, lúc này trong đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, hiển nhiên là bị thiếu ngủ.

Trên người khoác một thân long bào, nhắm hai mắt cũng có thể đoán được thân phận của người này.

Lo lắng trên mặt hoàng đế không thể là giả được, chứng tỏ thái tử rất được thánh tâm.

Nguỵ Tô Thận rất muốn xoa xoa trán, nhưng tay chân vẫn còn có chút tê cứng, nhận ra việc không gọi phụ hoàng ngay có thể khiến người khác nghi ngờ, anh liền ra hiệu chỉ về phía cổ họng mình.

Tiểu thái giám đứng gần hiểu ý, vội vã đi lấy nước ấm đến.

Nguỵ Tô Thận uống xong một ngụm, dùng giọng nói khàn khàn kêu một tiếng phụ hoàng.

"Tỉnh là tốt rồi". Giọng nói của hoàng đế còn khàn hơn cả giọng của anh.

Rất tốt, thực tế phũ phàng đang hiện ra trước mắt, thái tử này có thể nói là được sủng ái đến cực độ.

Nguỵ Tô Thận rũ mắt xuống, ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng đầu thì đau sắp nứt, có thể vì cơ thể này vừa bị thương, ký ức của chủ nhân cũ bị đứt đoạn thành mảnh nhỏ, lúc này đang từ từ sắp xếp lại.

Không biết là bao lâu trôi qua, cơn đau đầu mới dịu đi, phần lớn ký ức của thân thể này cũng được tiếp nhận.

Nếu như không có sự xuất hiện bất ngờ của anh, vị thái tử này sẽ chết đuối.

Nguỵ Tô Thận nhớ lại tỉ mỉ, miễn cưỡng nhớ ra hình ảnh cuối cùng mình nhìn thấy, là gương mặt của một tiểu cung nữ.

Lại nói tiếp, vị thái tử này cũng là một kỳ nhân, cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất là nói rất nhiều.

Chỉ cần thái tử vừa mở miệng là sẽ không bao giờ dừng lại.

Thừa Nguyên đế rất sủng ái đứa con này, nhưng cũng nhức đầu không thôi với thói nói nhiều của thái tử.

Lúc này, Nguỵ Tô Thận kêu một tiếng phụ hoàng, mọi người bao gồm cả hoàng đế đều đang chờ đợi bài diễn văn dài dằng dặc tiếp theo.

Chờ mãi không thấy, lòng ai nấy đều bồn chồn như bị mèo cào.

Thừa Nguyên đế ho nhẹ một tiếng, Nguỵ Tô Thận bắt gặp ánh mắt của đối phương, nhưng vẫn không mở miệng nói thêm.

Một người trầm mặc ít nói mà giả làm một kẻ lắm lời, giả vờ thì cũng có thể giả vờ, nhưng hiệu quả giả vờ chẳng những sẽ giảm đi nhiều, thậm chí còn bị nghi ngờ.

Lúc này có một giọng nói chen vào. "Thái tử có còn nhớ chuyện đã xảy ra trước khi rơi xuống nước không?"

Người lên tiếng là Lý Nguyên, ngồi ở vị trí cao, là một trong số ít thần tử mà Thừa Nguyên tin tưởng nhất, trước đây, ông từ nhậm chức tại Đại Lý Tự một thời gian, đã phá không ít vụ án.

Thái tử bị rơi xuống nước, không cần dùng đầu óc để nghĩ cũng biết không phải là chuyện ngoài ý muốn.

Nguỵ Tô Thận cúi đầu, tựa như đang nhớ lại. Chẳng biết tại sao, nhìn từ góc độ của Lý Nguyên, hình như ông thấy khóe miệng của thái tử nhếch lên một cái.

"Là một cung nữ, có lẽ còn có võ công".

Ánh mắt của Thừa Nguyên đế trầm xuống, Lý Nguyên lại hỏi. "Điện hạ có ấn tượng với người này không?"

Nguỵ Tô Thận khẽ gật đầu. "Hình như từng thấy qua người đó bên cạnh Lệ phi nương nương".

Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt cả phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Nói cũng kỳ lạ, bây giờ dưới gối của Thừa Nguyên đế chỉ có một hoàng tử, phi tần sinh ra đều là công chúa, không lâu trước đó Lệ phi có thai, không biết tin tức được thả ra từ đâu, đồn rằng cái thai này của Lệ phi là một bé trai.

Trong tình huống này, vị trí của Thái tử trở nên hơi nhạy cảm, Lệ phi được sủng ái, Thừa Nguyên đế tại đang ở tuổi tráng niên, không có bệnh tật gì, có lẽ thái tử phải ngồi ở ngôi vị thêm 20 năm nữa, mà trong lịch sử, vị trí đông cung thái tử nếu ngồi quá lâu sẽ dễ dàng bị thay thế.

Mà bây giờ, thái tử đã chỉ ra và xác nhận là người bên cạnh Lệ phi nương nương.

Các thái giám cung nữ xung quanh hận không thể bịt tai lại, giả vờ như chưa nghe thấy chuyện này.

Thừa Nguyên đế nhíu mày: “Có nhìn rõ không?”

Lý Nguyên đứng bên cạnh ông, thầm thở dài một tiếng. Dù có phải người của Lệ Phi hay không, việc chỉ đích danh vào lúc này rất dễ khiến người khác nghĩ là vu oan, thật sự không phải là hành động khôn ngoan.

“ Nhi thần không xác định.” Ngụy Tô Thận vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhạt như cũ, chỉ có đuôi lông mày khẽ động tỏ ra anh đang khổ não: “ Không bằng hãy gọi người đến, sau khi nhìn qua, nhi thần mới có thể xác nhận.”

Ánh mắt của Thừa Nguyên đế lóe lên vài lần, cuối cùng trầm giọng nói: “Gọi Lệ Phi qua đây.”

Mặc dù bụng của Lệ Phi chưa lộ rõ, nhưng khi bước vào ngưỡng cửa, nàng vẫn cẩn thận che bụng, tỏ ra vô cùng thận trọng. Trong mắt nàng đầy vẻ lo lắng, như thể vừa chịu ủy khuất rất lớn.

Nhìn thấy bộ dạng này, người bình thường sẽ không khỏi nảy sinh lòng thương cảm.

“Tham kiến bệ hạ.” Động tác hành lễ của Lệ phi có phần chậm chạp.

Thừa Nguyên đế đỡ nàng một cách tượng trưng: “ Thân thể không thoải mái sao?”

Lệ Phi yếu ớt cười: “Thời tiết nóng lên, hai ngày này thần thiếp ngủ không ngon giấc.”

Là một người mẹ, dáng vẻ yếu ớt vô tình bộc lộ, sự thận trọng của nàng khiến không ít người vô thức cho rằng thái tử đang cố tình làm khó Lệ Phi. Giữa trời nóng bức thế này còn bắt người phải đến Đông Cung một chuyến, thực sự có chút khó khăn.

Liên hệ giữa thái tử và phi tần chắc chắn không nhiều lắm, nên người có thể khiến thái tử nhớ đến tướng mạo chỉ có thể là cung nữ thường xuyên đi theo bên cạnh Lệ Phi.

Lệ Phi vừa định lên tiếng, nhưng Thừa Nguyên đế đã giơ tay ra hiệu, ngắt lời nàng, hỏi Ngụy Tô Thận: “Có phải là hai cung nữ này không?”

Ngụy Tô Thận chưa kịp trả lời, hai cung nữ đã quỳ xuống đất, run rẩy như sàng gạo: “ Thánh thượng minh giám, cho dù cho nô tỳ một vạn lá gan, nô tỳ cũng không dám hãm hại thái tử.”

Dập đầu đến chảy máu, trông có chút kinh người.

Lệ Phi giấu đi vẻ đắc ý trong mắt, định tiếp lời nhưng lại bị chặn lần nữa.

“ Dập đầu đến chảy máu là để muốn Cô nhìn không rõ phải không?”

Một câu nói khiến hai cung nữ ngây người ngay tại chỗ.

Ngụy Tô Thận lạnh nhạt nói: “Ngẩng đầu lên.”

Hai cung nữ run rẩy ngẩng đầu, trên trán toàn là máu.

Ngụy Tô Thận liếc mắt nhìn Lệ Phi, nàng trông như vừa chịu một nỗi oan ức to lớn, mặt mày trắng bệch, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy một chút bình tĩnh. Chuyện chết chìm hơn phân nửa có liên quan đến Lệ Phi, nhưng đối phương bình tĩnh như vậy, chắc chắn là đã có kế hoạch dự phòng.

Đổ ngược lại sao?

Người đẩy nguyên chủ xuống nước là cung nữ bên trái, người có nhiều máu trên đầu nhất, nhưng Lệ Phi dám dẫn người đến đây, chắc chắn đã có biện pháp chứng minh sự trong sạch của bọn họ.

Ngụy Tô Thận cũng không biết nàng chuẩn bị che giấu sự thật bằng cách nào, thậm chí ngay cả việc cung nữ biết võ cũng có thể bị lấp liếm. Nhưng anh cũng không cần biết.

Áp dụng chiến thuật trước sau như một của Phương Sam, vào lúc này, việc cần làm chỉ là...

Diễn trò.

Anh chỉ vào cung nữ bên trái, không bỏ lỡ tinh mang lóe lên trong mắt Lệ Phi.

“Nô tỳ oan uổng,” cung nữ lại bắt đầu dập đầu: “Nô tỳ...”

Ngụy Tô Thận đột nhiên thốt lên một tiếng “Ồ”: “Có vẻ như thật sự là oan uổng.”

Sự chuyển biến đột ngột khiến tất cả mọi người trở tay không kịp.

Lý Nguyên làm quyền thần đã nhiều năm, tự nhận trên có thể đoán được thánh ý, dưới có thể trấn áp đồng liêu, mà giờ khắc này trong chốc lát ông thật sự đoán không ra vị thái tử điện hạ này đang nghĩ gì.

“Mặc dù rất giống, nhưng người đó có một nốt ruồi trên cổ.” Ngụy Tô Thận tỏ ra vẻ kỳ lạ, nói với Thừa Nguyên đế: “Cũng vì quá giống, nên suýt nữa nhi thần đã nhận nhầm, hiểu lầm Lệ Phi nương nương.”

Thừa Nguyên đế nhíu mày, Lý Nguyên khẽ run, còn Lệ Phi thì hoàn toàn bối rối.

Nàng rất rõ ràng cung nữ thiếp thân này chính là người làm chuyện đó, nhưng võ công của cung nữ đã bị phế đi, đồng thời cũng đã cho cô ta uống thuốc, cũng nhìn không ra đầu mối. Chỉ cần thái tử mở miệng chỉ định, Thừa Nguyên đế sẽ hiểu lầm rằng đây là vu oan hãm hại.

Lệ Phi liếc nhìn cung nữ, cung nữ này cũng bối rối, nàng rất rõ ràng trên cổ mình không có nốt ruồi, chỉ có một cách giải thích... thái tử mắt kém.

Ngụy Tô Thận chậm rãi nói: “Lệ Phi nương nương sức khỏe không tốt, nên trở về nghỉ ngơi sớm thì hơn.”

Cảm giác như đánh vào bông khiến người ta khó chịu nhất, Lệ Phi luôn cảm thấy có gì đó không đúng, như thể mình bị tính kế, nhưng trong chốc lát nàng không thể nghĩ ra được.

Dù sao đây cũng là tẩm cung của thái tử, ở lại lâu cũng không ổn, sau khi cúi đầu một cái, Lệ Phi dẫn hai cung nữ rời đi.

Thừa Nguyên đế thấy nàng đi xa rồi, lại hỏi: “ Xác định không nhìn lầm ?”

Ngụy Tô Thận gật đầu, cúi đầu lẩm bẩm: “Thực sự rất giống, nếu không có nốt ruồi thì thật sự khó phân biệt.”

Nói đến đây, anh lại bắt đầu ho khan, thái y lập tức nói: “Bệ hạ, điện hạ mới vừa tỉnh, tốt nhất nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Nhìn sắc mặt Ngụy Tô Thận thật sự không tốt, Thừa Nguyên đế đứng dậy: “ An tâm tĩnh dưỡng thêm hai ngày đi, nếu có nhớ ra chi tiết nào khác, nhớ báo cho Lý Nguyên.”

·

Từng ngọn cây cọng cỏ trong hoàng cung đều được cắt tỉa cẩn thận, Lý Nguyên đi phía sau Thừa Nguyên đế, hoàng đế không mở lời, ông cũng giữ im lặng.

“Ngươi nghĩ thế nào về chuyện thái tử chết chìm?”

“ Điểm đáng ngờ rất nhiều .”

Thừa Nguyên đế dừng lại bên hồ nước: “Nói nghe thử.”

Lý Nguyên chậm rãi nói: “ Đầu tiên là tại sao thái tử lại đuổi cung nhân, đi đến một nơi vắng vẻ.”

Giọng của Thừa Nguyên đế không rõ vui buồn: “Ngươi đang nghi ngờ thái tử?”

Lý Nguyên lắc đầu: “Thái tử không dại gì lấy mạng mình ra đánh cược.”

Đây thực sự là chuyến đi dạo qua Quỷ Môn Quan, hai ngày trước thái tử liên tục sốt cao, nhiều lần suýt không qua khỏi.

Thừa Nguyên đế: “Trên đời này không thiếu những sự trùng hợp, nhưng trẫm không bao giờ tin vào sự trùng hợp.”

Lý Nguyên đứng tại chỗ, nhiều lần cân nhắc ý nghĩa của câu nói này, nghĩ đến một câu quá giống kia của thái tử, trong lòng khẽ động.

Có khi nào người cung nữ kia có một tỷ muội sinh đôi , mọi thứ đều là một cái bẫy nhằm vào thái tử.

Nghĩ tới đây Lý nguyên liếc sang sắc mặt của Thừa Nguyên đế, thở dài trong bụng: Lệ phi xong rồi.

Ngược lại đáng thương cho đứa bé chưa ra đời kia, Lý Nguyên lắc đầu, nếu là công chúa, kết cục của Lệ phi sẽ tốt hơn một chút.

Cái bóng dưới ao chiếu rọi ra vẻ mặt của ông, Thừa Nguyên đế tự tiếu phi tiếu: "Ái khanh có ý tưởng khác à?'

Lý Nguyên có thể được tín nhiệm, là bởi vì ông chỉ trung thành với hoàng đế, Thừa Nguyên đế nhìn ra đầu mối, đương nhiên ông không dám giấu diếm, đúng sự thật mà nói. "Không loại trừ khả năng thái tử đã nhìn thấu kế hoạch của Lệ phi, tương kế tựu kế".

Vừa nghĩ đến đó, Lý Nguyên thật sự rùng mình một cái, có thể trong tình huống đó khiến cho đế vương nghi ngờ Lệ phi, lòng dạ của thái tử sâu bao nhiêu?

Thừa Nguyên đế nhìn mặt nước gợn sóng, híp mắt một cái. "Nếu thật sự là như vậy...."

Lý Nguyên không dám nhìn thẳng vào thánh nhan, thái tử chơi cờ, nhưng lại dùng hoàng đế làm quân cờ, thánh thượng không nổi giận hay sao?

Chốc lát sau, Thừa Nguyên đế hài lòng nói. "Vậy thì thái tử đã trưởng thành rồi".

Lý Nguyên: "... Hả?"

Lợi hại như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro