Chương 140. Sắc đẹp là mầm tai vạ làm lu mờ đầu óc
Dịch Băng Di
Để một cô gái về nhà một mình trễ như thế chắc chắn không an toàn, sau khi âm thầm lo lắng cho tương lai của Ngụy Tô Thận, Khương Mỹ Linh quay sang nói với Trần Băng Anh: "Tối nay cứ ở lại đây, đừng đi đường vào ban đêm."
Trần Băng Anh từ chối tượng trưng một chút, sau đó mỉm cười nhận ý tốt của bà.
Ngụy Tô Thận ném khăn tẩy trang qua, Trần Băng Anh theo phản xạ đón lấy."Không cần khách sáo." Ngụy Tô Thận vừa rửa tay xong, trở lại nói: "Dùng không hết cũng phí."
Nụ cười của Trần Băng Anh dần có dấu hiệu cứng lại: "Thế thì... cảm ơn anh."
Bên cạnh, truyền đến tiếng cười khẽ của Phương Sam, Trần Băng Anh không rõ vì sao hắn cười, nhưng sự giễu cợt trong giọng điệu của hắn là rất rõ ràng.
Trần Băng Anh mấp máy môi vài lần, từ bỏ việc cố gắng nở nụ cười, quay sang đối diện với Ngụy Tô Thận: "Thật ra đối với con gái mà nói, điều đáng sợ hơn là sáng dậy với mái tóc bết và mặt mũi bẩn thỉu còn bị nhiều người nhìn thấy."
Ngụy Tô Thận vậy mà thực sự tiếp thu ý kiến của cô, chỉ vào Từ Mạt rồi dặn nhóc mập: "Đi tìm một cái khăn mỏng thông thoáng, phủ lên mặt cô ấy."
Trước đây Ngụy Tô Bùi nghĩ rằng lý do anh hai mình không có bạn gái là vì ánh mắt quá mức xoi mói, bây giờ nhìn vào khăn tẩy trang trong thùng rác, cậu xem như đã tỉnh ngộ... Dù có một gương mặt đẹp hơn cả Phan An, người như thế này cũng khó mà tìm được đối tượng yêu anh thực lòng.
"Đừng học theo anh con." Khương Mỹ Linh cố ý căn dặn nhóc mập luôn coi Ngụy Tô Thận là mục tiêu phấn đấu trong cuộc đời.
Nhóc mập gật đầu, đột nhiên cảm thấy trên vai mình thêm phần nặng nề.
Rõ ràng trọng trách kéo dài huyết mạch của Ngụy gia sẽ do cậu gánh vác, còn trông cậy vào anh hai mình... ha, cho dù không có Phương Sam, chắc chắn cũng tuyệt hậu.
"Lấy một tấm chăn đi." Khương Mỹ Linh vẫn rất quan tâm đến Từ Mạt, còn đích thân dùng khăn nóng lau sạch lớp trang điểm còn sót lại trên mặt cô.
Tối hôm đó, Trần Băng Anh ở lại phòng khách, còn Từ Mạt ngủ trên ghế sofa. Ngụy Diệp tự cho rằng đã có gia đình, ôm một cô gái trẻ vào phòng là không hợp lý, còn Ngụy Tô Thận thì khỏi phải bàn, không nói câu nào mà trực tiếp lên lầu về phòng .
Nhóc mập cũng không ngại giúp đỡ mỹ nhân, nhưng tiếc là cậu không nhấc nổi.
Khương Mỹ Linh nhỏ giọng gọi dì Trương tới, dặn dò trước 10 giờ sáng ngày mai, không được để ai vào phòng khách, kể cả người giúp việc trong nhà.
Thực ra Ngụy gia cũng không có nam giúp việc, nên không không tồn tại cái gì là lo lắng âm thầm. Khương Mỹ Linh cẩn thận đắp chăn kỹ cho Từ Mạt, sau đó nhìn mấy người còn lại một chút, nhẹ nhàng nói "Mọi người về phòng đi."
Khi Phương Sam đi lên vẫn còn cầm một đĩa bánh vừng, ân cần đưa cho Ngụy Tô Thận một miếng: "Này, ăn đi cho ấm bụng."
Vì Từ Mạt say rượu, bữa tối mọi người đều chưa kịp ăn, Phương Sam vốn là người rất giữ phần, Ngụy Tô Thận cầm lấy thức ăn hắn đưa: "Tâm trạng rất tốt nhỉ?"
Phương Sam rất thành thật gật đầu: " Đột nhiên phát hiện tôi là đường lui duy nhất cho ký chủ."
Nói là sự cứu rỗi cũng không quá đáng.
Ngụy Tô Thận cố gắng nghĩ xem kết luận này là từ đâu ra, lúc suy nghĩ, anh thường có thói quen gõ ngón tay lên bàn, nhưng từ khi có quả cầu thủy tinh, anh đổi sang thi thoảng chạm vào nó.
Quả cầu thủy tinh lóe ra ánh sáng màu lam u oán, Phương Sam lắc đầu: "Anh sẽ sờ nó thành ngốc đó."
Ngụy Tô Thận liếc nhìn quả cầu vốn dĩ nhẵn bóng, nhưng mở miệng lại nói về chuyện chính sự: "Trần Băng Anh..."
Phương Sam nghe anh nhắc đến tên này rồi không nói, hơi hơi nhướn mày: " Ký chủ đang suy đoán mục đích của cô ta?"
Ngụy Tô Thận đã quá quen với sự ăn ý quỷ dị này, chỉ gật đầu.
Phương Sam lập tức ngồi xếp bằng, ngậm một miếng bánh vừng, bắt đầu nhai răng rắc răng rắc.
Ngụy Tô Thận khẽ nhíu mày: "Xuống mà ăn."
Thực ra Phương Sam không có thói quen ăn uống trên giường, nhưng vì trêu chọc ký chủ là thú vui mỗi ngày của hắn, thế nên hắn liếm phần vụn trên ngón tay: "Anh nói gì cơ?"
"..."
Đùa đủ rồi, Phương Sam thu lại vẻ cà chớn trên mặt, nghiêm túc nói: "Có Từ Mạt làm vỏ bọc, thật khó mà phân biệt được cô ấy ở lại đêm nay vì lý do gì, hay chỉ là để chọc tức mọi người."
Ngụy Tô Thận liếc mắt nhìn hắn: "Cậu đi theo dõi đi."
Phương Sam hừ một tiếng, suýt nữa ném cái bánh vừng như đĩa bay về phía anh.
" Thẳng thắn mà nói, tôi luôn cầu mong cô ấy để hệ thống đến ám sát ký chủ," hắn đột ngột đổi giọng, nghiêm túc nói: "Nhưng giờ cô ấy không công khai nhắm vào anh, ngược lại khiến tôi khó mà ra tay."
Trừ khi một bên ra tay trước, các hệ thống thường bị nghiêm cấm việc tự giết hại lẫn nhau.
Ngụy Tô Thận bỗng nhiên đứng dậy bước ra ngoài cửa, Phương Sam không nói được một lời đi theo phía sau anh.
Khi phát hiện Ngụy Tô Thận cố ý bước nhẹ chân, Phương Sam kích động nói: "Định đi làm trộm à?"
Ngụy Tô Thận khựng lại, lặng lẽ đi xuống lầu.
Phương Sam nuốt nước bọt, càng thêm phấn khích: " Hái hoa tặc ?"
"Đứng đắn một chút." Ngụy Tô Thận nghiêm giọng trách mắng.
Phương Sam cười cười, trong bóng tối, mọi thứ dường như đều trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy. Ngụy Tô Thận dường như cố tình không bật đèn, để bóng tối nuốt chửng cả anh và Phương Sam.
Anh làm một cái thủ thế, Phương Sam hiểu ý mang đến hai chiếc ghế đẩu nhỏ, cả hai sóng vai ngồi cạnh nhau ở góc khuất của sofa.
Phương Sam như có điều suy nghĩ: " Ký chủ nghĩ rằng Trần Băng Anh sẽ ra tay với Từ Mạt trong đêm, sau đó đổ tội cho nhà họ Ngụy?"
"Không đến mức hại tới tính mạng."
Một vụ án mạng không thể chịu nổi sự điều tra kỹ lưỡng, nếu ra tay sẽ để lại manh mối có thể tìm ra.
Phương Sam tránh ánh trăng rọi vào, tựa vào góc tường: "So với tổn hại thực chất, có một phương pháp càng thêm trí mạng ."
Ngụy Tô Thận duỗi tay chậm hơn một bước, Phương Sam mở miệng trước với giọng điệu ác ý: "Chẳng hạn, đổ cho anh một chậu nước bẩn tội danh hái hoa tặc."
Ngụy Tô Thận bất lực: " Ý đồ xấu và kẻ biến thái là hai chuyện khác nhau."
Phương Sam che miệng anh, ra dấu chớ lên tiếng, Ngụy Tô Thận nghiêng đầu sang bên, nghe thấy tiếng sột soạt rất khẽ trên lầu.
Tiếng động truyền tới từ cầu thang, có thể phán đoán rằng người tới đi chân trần.
Phương Sam thì thầm bằng thanh âm không thể nghe rõ: "Trong phim cũ, tình huống thế này mà hôn môi thì sẽ rất kích thích, kiểu bịt miệng này làm cho đối phương không thể kêu lên, thuận tiện tiến thêm bước nữa..."
Ngụy Tô Thận quét mắt nhìn tư thế quá mức ám muội hiện tại, thoát khỏi bàn tay của hắn, cười lạnh nói: "Cái cậu đang nói là phim người lớn."
"... Thật không?"
Tiếng bước chân từ từ đến gần, Phương Sam tự giác ngậm miệng lại, nhờ ánh trăng nhìn thấy bóng đen in trên mặt đất.
Dáng người yểu điệu, tóc dài, ánh trăng nhu hòa giúp thấy rõ rất nhiều đặc điểm.
Ít nhất có thể hoàn toàn chắc chắn người đến là Trần Băng Anh.
Những gì Phương Sam xác định, đương nhiên Ngụy Tô Thận cũng phát hiện. Lúc này cô ta chỉ đứng cách vài mét, và còn đang tiến gần từng chút một.
Theo lẽ thường, Ngụy Tô Thận lẽ ra phải tập trung chú ý vào bất kỳ thủ đoạn nào Trần Băng Anh có thể nghĩ ra để hãm hại, nhưng hai người đàn ông trưởng thành lại đang làm ổ trong một góc nhỏ hẹp, hơi thở của Phương Sam phả vào cổ anh, khiến anh không thể không nhớ lại cảnh tượng mà người kia vừa miêu tả.
Dần dần, Ngụy Tô Thận cảm thấy đầu có hơi choáng, đúng lúc đó, động tác của Trần Băng Anh khiến anh tập trung lực chú ý trở lại.
Âm thanh có thể giúp đoán được nhiều chuyện đang xảy ra, chẳng hạn như Trần Băng Anh đang cúi xuống cởi nút áo của Từ Mạt.
Ngụy Tô Thận nhíu mày, nghĩ đến khả năng mà Phương Sam đã đề cập.
Khoảng cách quá gần, nếu bây giờ lên tiếng chắc chắn sẽ bị phát hiện. Phương Sam viết vào tay anh: "Thấy chưa, tôi không có nghĩ bậy đâu."
Ngụy Tô Thận trầm mặc một hồi, bỗng nhớ lại những trận mưa máu gió tanh đã qua khi tranh đấu với nhà họ Phương, ít nhất những kẻ thù kia sẽ không dùng những trò gian xảo ở nơi kỳ quặc như thế này.
Động tác của Trần Băng Anh không liên tục, ngón tay thỉnh thoảng cứng đờ dừng lại giữa không trung một chút.
Phương Sam viết vào tay Ngụy Tô Thận: "Cô ta đang giao tiếp với hệ thống của mình."
Ngụy Tô Thận khẽ co ngón tay, Phương Sam hiểu ý anh, lại viết: "Sẽ không phát hiện ra chúng ta đâu."
Đều là hệ thống, Phương Sam không ngại nói rằng trình độ của mình cao hơn hẳn.
Trần Băng Anh dường như có mâu thuẫn với hệ thống của mình, mắt cụp xuống, động tác tay lưỡng lự.
"Đây là một cơ hội," Cô ta thì thầm.
Một lúc sau, như thể đã đạt được thống nhất, cô ta lại cởi thêm một nút áo của Từ Mạt.
Cô ta vô cùng thông minh, chỉ làm cho đối phương trông quần áo xốc xếch mà không có hành động quá đáng. Sau đó, cô ta dùng móng tay nhẹ nhàng cào lên da của Từ Mạt, làn da trắng trong suốt lập tức in lên những vết đỏ. Những vết cào rời rạc lại kết nối với nhau, trông như những vết hôn đầy mê hoặc.
Trần Băng Anh không biết nghĩ đến cái gì, cười khẽ, ngón tay vuốt nhẹ lên má Từ Mạt, tưởng chừng như dịu dàng nhưng oán hận trong ánh mắt lại không hề ít.
"Thật khiến người ta ghen tị."
Giọng cô ta rất nhẹ, nhưng Phương Sam bén nhạy nghe thấy.
Lòng đố kỵ như thế này có thể nảy sinh từ những nguyên do nhỏ nhặt, nhưng lại bành trướng rất nhanh.
Phương Sam thử suy đoán những điều kiện khiến cho Trần Băng Anh đố kỵ, nhận ra có quá nhiều, như gia thế của Từ Mạt, nhan sắc của cô ấy chẳng hạn.
Những vết giả hôn mà Trần Băng Anh để lại rất khéo léo, đều ở những vị trí khó nhận ra, nhưng một khi bị chú ý tới thì lại khiến người ta dễ sinh nghi ngờ.
Ngụy Tô Thận nhíu mày, cân nhắc xem nên vạch trần ngay hay vẫn là tương kế tựu kế. Giờ phút quan trọng này, Phương Sam bỗng tiến gần lại, thổi nhẹ vào mặt anh một cái. Trêu xong rồi định rút lui, nhưng lại bị lôi trở về.
Con người khi còn sống tóm lại ai cũng có lúc bị mê hoặc bởi sắc dục.
Nếu như không có, chứng tỏ bạn chưa gặp được người thực sự quyến rũ.
Ngụy Tô Thận chửi thầm một câu mình là đồ điên, kéo Phương Sam lại tới bên người, để đôi môi chạm nhau trong cơn đầu độc của dục vọng.
Phương Sam đã nói đúng một điều, trong không gian chật hẹp, đặc biệt khi còn có người khác ở đó, quả là rất kích thích.
Trong cơn choáng váng đầu óc, Ngụy Tô Thận chẳng biết Trần Băng Anh rời đi lúc nào nữa. Khi anh tỉnh táo lại, chỉ lẩm bẩm chửi mình là "đồ điên."
Một đêm đầy sóng gió kết thúc với nhịp tim dồn dập.
Sáng hôm sau, mọi người như có hẹn, đều thức dậy rất sớm. Phương Sam trời sanh là người không da mặt, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi nụ hôn đêm qua, ngồi thản nhiên bên bàn ăn như chưa có chuyện gì xảy ra.
Quay ngược lại nửa đêm hôm qua, ngay cả khi không giải thích được nụ hôn bất ngờ xảy ra, hắn vẫn vô cùng tự tại.
Từ Mạt thì không đời nào tỉnh dậy sớm hơn 7 giờ sáng sau một đêm say rượu, vẫn đang say ngủ trên ghế sofa.
Trần Băng Anh là lần đầu dùng bữa sáng cùng người nhà họ Ngụy, ánh mắt cô ta nhìn Phương Sam chứa một chút ngạo mạn ẩn giấu rất sâu.
Không khí trên bàn ăn có chút quái dị, không ai mở miệng nói lời nào.
Một lát sau, dì Trương bưng bữa sáng phong phú đặt lên bàn, làm khách, Trần Băng Anh lễ phép khen ngợi một câu thức ăn phong phú.
Cô ta vẫn giữ hình tượng nữ chính khổ tình rất tốt: "Đây là lần đầu tiên cháu ăn sáng trong trong hoàn cảnh như vậy."
"Hoàn cảnh loại nào?"
Ngụy Diệp bỗng nhiên lên tiếng khiến Trần Băng Anh nhất thời không biết trả lời ra sao. Cô ta ngớ người một lúc rồi mới nói: "Rất sang trọng, nhưng lại không phải kiểu bố trí của những gia đình giàu có bình thường, có chút phong cách cổ điển."
Trang trí của nhà họ Ngụy quả thực rất đặc sắc, vô cùng trang nhã và tinh tế.
"Cổ điển chỉ là biểu tượng," Ngụy Diệp bình thản nói: "Trong thời hiện đại, công nghệ thông minh là điều cơ bản."
Trong lòng Trần Băng Anh đột nhiên dấy lên một dự cảm chẳng lành.
"Chẳng hạn như để không bỏ lỡ cảnh hoa quỳnh nở rộ ở nhà," Ngụy Diệp lấy điện thoại ra: "Gần đây tôi đã nhờ một người bạn lắp camera giám sát."
Câu nói trước rõ ràng chỉ là một cái cớ mở đầu, Ngụy Diệp lười để ý đến những lăn tăn của Ngụy Tô Thận khi vẫn chưa xử lý người này, trực tiếp giải quyết vấn đề từ gốc.
Vốn đang cúi đầu ăn bỗng con ngươi Phương Sam co lại, quả nhiên gừng càng già càng cay, Ngụy Diệp đã đoán trước được rằng tối hôm qua Trần Băng Anh sẽ không an phận.
Giọng Ngụy Diệp chậm rãi nói: "Tối qua có lẽ là lúc hoa nở."
Ngón tay nhẹ nhàng bấm vào màn hình một cái, mắt thấy camera chuẩn bị phát hình ảnh giám sát.
Trần Băng Anh suýt nữa cầm không được chiếc đũa.
Không chỉ cô ta là người có phản ứng không đúng.
Phương Sam nghĩ đến nụ hôn đầy kích thích tối qua, mím môi lại. Ngụy Tô Thận thậm chí còn chớp mắt một cái và bị sặc cháo.
Ngụy Diệp khẽ nhíu mày, phản ứng của Trần Băng Anh trong dự liệu của ông, nhưng con trai ông, một người cho tới bây giờ vui buồn không lộ... lại có vẻ hơi kỳ quái.
Mà giờ khắc này Ngụy Tô Thận đang nghiêm túc cân nhắc khả năng giật lấy điện thoại từ tay Ngụy Diệp.
Phương Sam cũng đang suy nghĩ như vậy, nhìn đống thức ăn trên bàn mà thở dài thườn thượt —
Tú sắc khả xan, mỹ sắc hại người
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro