Chương 123: Nhưng mà ba người nói thành hổ
Dịch: Băng Di
Nhiệm vụ liệp sát được ấn định sẽ khởi hành sau một tuần nữa.
Trong thời gian đó, những tin đồn được tung ra ngoài cũng lên men đến đỉnh điểm.
Một ngày trước khi khởi hành, Mộc Nguyên gọi Ngụy Tô Thận đến quảng trường, bức tượng của viện trưởng đầu tiên của học viện vẫn đứng sừng sững ở nơi đó, thần thánh và bất khả xâm phạm. Phía sau Mộc Nguyên, còn có ba nam hai nữ, phần lớn đều thuộc loại hình nghiêm nghị. Khi họ đứng ở nơi đó, tự nhiên toát ra một khí thế áp đảo.
"Đây là những học sinh khác của tôi," Mộc Nguyên giới thiệu sơ qua.
Các đạo sư thông thường có thể dẫn dắt ba đến bốn mươi học sinh cùng lúc, còn các đạo sư cấp cao dù có yêu cầu tuyển chọn gắt gao nhưng cũng thường thu nhận khoảng mười học sinh. Mộc Nguyên vì đam mê chiến đấu, phần lớn thời gian ông đều bận rộn xông pha vào những nhiệm vụ nguy hiểm nên rất khó để dành ra thời gian dạy dỗ học sinh. Trước khi nhận Ngụy Tô Thận, ông chỉ thu nhận bảy học sinh.
"Lẽ ra em còn hai học tỷ nữa, nhưng bọn họ đã hy sinh trong một nhiệm vụ."
Lời nói hời hợt nhưng Ngụy Tô Thận vẫn thấy được trong mắt Mộc Nguyên thoáng hiện lên sự tiếc nuối. Dù đạo sư có tài giỏi đến đâu, cũng chỉ có thể truyền dạy kỹ xảo chiến đấu, không thể hoàn toàn bảo vệ an toàn cho học sinh. Thậm chí, học sinh càng giỏi thì càng tham gia vào những nhiệm vụ nguy hiểm, tỷ lệ tử vong cũng càng cao.
Mộc Nguyên thu lại ánh mắt tiếc nuối, đứng thẳng người, nhìn vào bức tượng viện trưởng đầu tiên: "Là học trò của tôi, các em phải tuân thủ ba quy tắc."
Một nam sinh cao lớn đứng phía sau ông thắc mắc: "Không phải chỉ có hai quy tắc thôi sao?"
Mộc Nguyên "Cậu ta khác với các em." Dứt lời quay sang nhìn Ngụy Tô Thận: "Tôi nói, em lặp lại theo tôi... Vì tình đồng môn, trong hoạn nạn không bỏ rơi bạn bè; vì ân sư truyền thụ, không bao giờ phản bội học viện..."
Đó là một khoảnh khắc rất nghiêm túc, không nên phát ra bất kỳ âm thanh nào khác.
Tuy nhiên, cậu thiếu niên khi nãy vẫn chưa hết tò mò, liếc nhìn nữ sinh đứng bên cạnh với vẻ nghi ngờ, nữ sinh nói rất nhỏ: "Có lẽ thầy Mộc đặc biệt kỳ vọng vào cậu ta."
"Quy tắc thứ ba, cũng là quy tắc quan trọng nhất..." Mộc Nguyên nhìn thẳng vào mắt Ngụy Tô Thận: "Vì thiên hạ chúng sinh..."
Ngụy Tô Thận lặp lại: "Vì thiên hạ chúng sinh..."
"Rồi một ngày nào đó, nếu cậu đã chơi đùa chán rồi, tuyệt đối đừng tùy tiện giao phó cuộc đời mình cho người khác."
"......"
Mộc Nguyên vỗ vai anh một cái, để lại một câu đầy ẩn ý: "Tự giải quyết nội bộ là được rồi."
Ông thấy con mộng ma kia cũng không phải dạng vừa.
Ngụy Tô Thận lại đang suy nghĩ về một vấn đề khác, hình như trong ba quy tắc đó không có quy tắc nào cấm giết thầy.
Dưới ánh mắt quỷ dị của đồng môn, Ngụy Tô Thận vẫn giữ vẻ mặt không biểu cảm lặp lại câu cuối cùng.
Ngày hôm sau, thời gian xuất phát không phải là buổi sáng sớm, mà là hoàng hôn.
Cách làm này rõ ràng là để che giấu tai mắt người khác, nhưng chính điều đó đã khiến một số người chú ý.
Tối nay, gió cũng không mát mẻ mà ngược lại, vài ngày nắng nóng liên tiếp khiến không khí có mùi tanh của đất.
Mộc Nguyên liếc nhìn Ngụy Tô Thận, rất bình thản, như thể chắc chắn rằng đối phương sẽ mắc bẫy.
Ngụy Tô Thận nói: "Liệp sát một học sinh cấp S mới là thành tựu thật sự đối với tà ma."
Mộc Nguyên đáp: "Nếu đối phương đủ thận trọng, sẽ chọn một thời điểm an toàn hơn."
Dưới tình huống có đạo sư đi theo, hành động tùy tiện là rất ngu xuẩn.
Ngụy Tô Thận nói: "Hiện tại, trong số các học sinh, chỉ có em là cấp S, là mục tiêu tốt nhất, huống hồ..."
Không cần phải nói hết, hai người đều hiểu trong lòng, huống chi hiện tại có tin đồn rằng Mộc Nguyên có thể nâng cấp được phẩm chất, bọn họ càng không thể để cho Nguỵ Tô Thận trưởng thành.
Phương Sam bất ngờ xuất hiện. "Tôi đã liệt kê ra được 103 cách mà đối phương có thể dùng để giết người".
Ban đầu Nguỵ Tô Thận và Mộc Nguyên chỉ nghĩ hắn nói đùa một chút mà thôi, ai ngờ Phương Sam thực sự lấy ra một cuốn sổ bìa bằng da màu đen rất dày, trên đó còn có hình minh họa và phương pháp đối phó.
Mộc Nguyên xem xong thì lắc đầu, cho dù là mắc chứng hoang tưởng bị hại mãn tính cũng không có được nhiều ý tưởng như vậy.
Phương Sam đột ngột nói. "Thật ra cách khả thi nhất là lợi dụng sự bạo động của yêu thú".
Mộc Nguyên sờ cằm một cái. "Quả thật rất tiện lợi".
Chim ưng vuốt câu vốn là bá chủ thật sự của rừng rậm, nếu như gặp phải một con chim ưng vuốt câu bị đột biến và đang bạo động, ...a, người bình thường chắc chắn sẽ chết.
"Không sợ sao?" Mộc Nguyên nhìn lướt qua hai người bọn họ.
Phương Sam. "Còn ngài thì sao?"
Mộc Nguyên chỉ nói sự thật. "Tôi có sức mạnh tuyệt đối".
Ngụy Tô Thận và Phương Sam liếc nhau, Phương Sam đột nhiên ghé sát vào bên tai anh nói một câu, trong mắt Ngụy Tô Thận lóe lên vẻ kinh ngạc rồi biến mất, ánh mắt nhìn Mộc Nguyên sau đó cũng trở nên phức tạp hơn.
Ba người im lặng không nói chuyện tiến về phía trước.
Trong mắt bất kỳ người nào, cảnh tượng này thật sự rất hoang đường.
Nhìn qua thì có vẻ như đây là một cái bẫy được sắp đặt tỉ mỉ, nhưng dưới tình huống địch ở trong tối ta ngoài sáng, bọn họ lại cứ ung dung chờ kẻ địch bước vào bẫy.
Mộc Nguyên thì tự tin vào sức mạnh của mình, còn Phương Sam và Ngụy Tô Thận thì tựa như không hề sợ hãi, không khác gì ba kẻ ngốc xông vào địa ngục.
Chim ưng vuốt câu thường xuất hiện ở những khe núi lạnh lẽo.
Móng vuốt của nó sắc bén, tốc độ còn nhanh hơn thiên lý mã, vì vậy nó còn được gọi là chim Ưng Trảo Kỵ.
Lúc có thể nghe được tiếng nước chảy, Mộc Nguyên rốt cuộc cũng lên tiếng. "Lên tinh thần đi, trừ khi cần thiết, đừng đứng cách tôi quá xa".
Ngụy Tô Thận gật đầu.
Phương Sam nhăn mũi. "Rất khó ngửi".
Giữa tiếng nước chảy róc rách, không khí đối với Mộc Nguyên và Ngụy Tô Thận mà nói thì vẫn là mùi cam trong veo.
Ánh mắt của Mộc Nguyên sắc bén. "Chắc chắn có mùi thối à?"
Phương Sam ngáp dài, vẻ mặt khó chịu gật đầu.
"Là phân và nước tiểu của thú non". Mộc Nguyên trầm giọng nói.
Trong vấn đề thường thức, tất nhiên Phương Sam không sánh bằng ông.
Mộc Nguyên. "Yêu thú trưởng thành thường lần theo dấu vết phân và nước tiểu của thú non để săn mồi".
Phương Sam. "Là vận may của chúng ta không tốt hay là có người cố ý hãm hại?"
"Cô nói xem?" Mộc Nguyên ngẩng đầu lên, ra dấu im lặng.
Phương Sam nhìn theo, trên bầu trời xuất hiện rất nhiều đến sáng xanh lục. "Đom đóm thật đẹp".
Ngụy Tô Thận. "Thật đẹp".
Hai người đứng sóng vai, tựa như đang đứng dưới một bầu trời sao lãng mạn.
Mộc Nguyên giơ tay lên rồi lại hạ xuống, kiềm chế sự thôi thúc muốn tát cho một cái. "Đó là ánh mắt của chó sói con!"
Ông nhắm mắt lại, từ lúc chào đời đến nay đây là lần đầu tiên ông chửi thề.
Phương Sam nhận ra tâm tư của người sau, an ủi. "Trước lạ sau quen, sau ba lần sẽ quen tay hay việc".
Tiếng sói tru xé rách màn trời đêm đen kịt, sói hoang trên đỉnh núi bắt đầu tụ thành đàn tràn xuống, cảnh tượng vừa hùng vĩ vừa đáng sợ.
Nhưng bất ngờ thay, chạy được phân nửa đường, bầy sói đột nhiên quay ngược trở lại chạy trốn với tốc độ còn nhanh hơn so với lúc đến.
Phương Sam. "Ngay cả lũ sói cũng không nỡ phá vỡ thời khắc yên bình này".
Mộc Nguyên hít sâu một hơi, chậm rãi nói. "Thường xảy ra tình huống như thế này có nghĩa là có sinh vật đáng sợ hơn đang ở gần đây".
"Tôi biết". Phương Sam gật đầu. "Nhưng mà thầy à, tại sao thầy không có chút tế bào lãng mạn nào vậy".
Mộc Nguyên lựa chọn phớt lờ.
"Hướng Tây Bắc". Ngụy Tô Thận đột nhiên nói.
Phương Sam nhìn sang, nhưng không thấy bóng dáng khả nghi nào của yêu thú.
Ngụy Tô Thận. "Nhìn kỹ hơn đi".
Phương Sam vẫn không dao động, bình tĩnh nhìn anh. "Anh vẫn đẹp hơn".
Mộc Nguyên. "Hai người các cậu có thôi đi không!"
Phương Sam vẫn cười tủm tỉm. "Ít nhất có tới ba con Ưng Trảo Kỵ ".
Mộc Nguyên cau mày, không phải vì hắn đột ngột đưa ra phán đoán, mà là độ chính xác của phán đoán đó.
Phương Sam. "Hình như chúng ta bị bao vây rồi, không cần sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cầu..."
Lần này không đợi Mộc Nguyên mở miệng, hắn đã tự dừng lại trước. "Tiếng bước chân à?"
Phương Sam nâng mắt nhìn về một hướng, có một bóng dáng như ẩn như hiện.
"Nguồn gốc của mùi thối". Phương Sam híp mắt, nhận ra mùi thối vừa rồi, không phải là phân và nước tiểu của yêu thú, mà là khí tức mà mộng ma của đối phương thả ra.
"Bắt chước mùi vị của yêu thú sao?" Mộc Nguyên lẩm bẩm hai câu. "Năng lực thật thú vị".
Phương Sam. "Đây cũng là chuyện tốt".
Ít nhất nó đảm bảo tên nội gián kia phải tự mình xuất hiện.
Dường như đối phương rất cẩn thận, vẫn đứng ở khoảng cách an toàn bên ngoài, trên mặt còn đeo mặt nạ để che giấu.
Phương Sam đi về phía trước mấy bước. "Không ra chào hỏi có phải không được lịch sự không?"
Kẻ đứng trong bóng tối thờ ơ.
Phương Sam nở nụ cười: "Học trưởng Triệu, biệt lai vô dạng?"
Bả vai của người trong bóng tối khẽ run lên, cuối cùng vẫn chậm rãi đi ra. Không có bóng tối che đậy, đường nét của hắn dần hiện rõ.
"Làm sao cô biết là tôi?" Giọng Triệu Thiên Trần khàn đặc.
Phương Sam kinh ngạc: "Thật sự là anh sao?"
"?"
Phương Sam gãi đầu một cái, ngượng ngùng nói: "Tôi chỉ đoán bừa thôi."
Dù sao cũng chỉ có ba lựa chọn: Triệu Thiên Trần, Lý Nguyệt, và Lưu Nhạc.
"Thật ra cũng không ngoài dự đoán." Phương Sam thở dài: "Anh đã bao giờ thi thử chưa?"
Dừng lại một chút rồi nói: "Ba ngắn một dài, chọn dài."
Triệu Thiên Trần ngây ra một lúc, hầu hết thời gian hắn chỉ hiểu được một nửa những gì Phương Sam nói.
Phương Sam: "Có vẻ như học trưởng Triệu đã quyết tâm đưa chúng tôi vào chỗ chết."
Triệu Thiên Trần lưu luyến nhìn khuôn mặt của hắn: "Thật đáng tiếc cho sự xinh đẹp này."
Mộc Nguyên ngắt ngang màn giao lưu của bọn họ, đối diện với Triệu Thiên Trần: "Em có hai con mộng ma?"
Triệu Thiên Trần cười, coi như thừa nhận.
Mộc Nguyên: "Tại sao?"
Triệu Thiên Trần trả lời bình thản: "Có lẽ vì buồn chán."
Hắn ghét sự bình yên. Với sự hợp tác giữa học viện và đế quốc, thế giới này đã trở nên quá yên tĩnh, trong khi hắn lại thích chiến tranh và giết chóc.
Phương Sam đứng bên cạnh Mộc Nguyên nhỏ giọng thầm thì: "Trong giới chúng ta lẫn vào một tên bại hoại cặn bã."
Mộc Nguyên nheo mắt, có đôi khi ông thực sự hy vọng Phương Sam thuộc phe địch, vậy thì ông sẽ có lý do chính đáng mà đánh chết hắn ta!
Phương Sam giống như một đứa bé hiếu kỳ hoàn toàn không có nhận thức về sự sống chết: "Cùng ở trong vòng vây, làm sao anh đảm bảo được những con Ưng Trảo Kỵ sẽ không tấn công anh?"
Triệu Thiên Trần nhìn mộng ma bên cạnh, đáp án không cần nói cũng biết.
"Thật ra, tôi không muốn giết cô," ánh mắt hắn ta nhìn Phương Sam vẫn dịu dàng như lúc ban đầu: "Nhưng đáng tiếc là chủ nhân của mộng ma phải chết, mà mộng ma thì không thể tồn tại một mình."
Mà Mạc Tu, nhất định phải chết.
Phương Sam cúi đầu, tựa vào vai Ngụy Tô Thận: "Đôi uyên ương vong mệnh phiên bản hiện thực."
Không ai nhìn rõ biểu cảm của hắn, chỉ có thể đoán cảm xúc qua đôi vai run run liên tục.
Dường như là... sợ hãi?
Ngụy Tô Thận căn bản không cần dùng mắt nhìn, tiếng cười thật thấp của Phương Sam đã lọt vào tai anh trước tiên.
"Chỉ là ba con Ưng Trảo Kỵ thôi." Phương Sam vẫn chưa ngẩng đầu lên: "Hợp sức thì miễn cưỡng có thể đối phó được."
Triệu Thiên Trần lùi lại một bước, rút lui đến khu vực an toàn: "Tiếc là các người sẽ phải đối mặt với ba con Ưng Trảo Kỵ biến dị."
Phương Sam không có mở miệng nữa, trong trầm mặc, giọng nói của Mộc Nguyên vang lên: "Có những lời đã dùng đến nhàm chán, nhưng ta vẫn muốn nhắc lại. Dưới sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều vô ích."
Triệu Thiên Trần lạnh lùng chế giễu: "Tự tin quá mức chính là tự phụ."
"Chấp mê bất ngộ." Mộc Nguyên thậm chí không có ý định ra tay, chỉ nhìn vào một điểm nào đó trong bóng tối.
Triệu Thiên Trần cho rằng ông cố tình giả vờ, cho đến khi nghe thấy một tiếng thở dài nhè nhẹ, hắn quay đầu nhìn sang, kinh hãi: "Viện trưởng!"
Ngụy Tô Thận lạnh lùng nhìn sự hoảng loạn của đối phương, nhớ lại lời thì thầm trước đó của Phương Sam: Mộc Nguyên không phải là đèn cạn dầu, cái gọi là sức mạnh tuyệt đối chắc chắn là có sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Ngay vừa mới rồi Ngụy Tô Thận còn cho rằng kết luận này hơi cực đoan, giờ anh mới biết, ánh mắt nhìn người của Phương Sam không phải chuẩn bình thường.
"Suy bụng ta ra bụng người, không sai vào đâu được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro