Chương 121. Thế gian làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường
Dịch: Băng Di
Thiếu niên từng bước tiến lại gần, đúng như Ngụy Tô Thận dự đoán, vừa mở miệng đã nhắc đến chuyện gia tộc.
Sau khi nói xong, cậu ta thở dài: "Gia tộc bất mãn với cậu cũng là điều dễ hiểu."
Mạc Tu đã yên lặng hơn mười năm qua. Mặc dù người của Mạc gia không phải lúc nào cũng đối xử hòa nhã với hắn, nhưng những tài nguyên mà hắn đáng được hưởng cho tới bây giờ chưa từng bị thiếu thốn. Kết quả bây giờ đối phương được lợi ích, nếu như mưu lợi cho bản thân thì cũng thôi đi, lại đi nghĩ đến học viện đầu tiên.
"Cái cây kia tôi biết đại khái là gì, phần thưởng của học viện hoàn toàn không tương xứng với nó."
"Vậy nếu cộng thêm một đạo sư thì sao?"
Thiếu niên ngẩn ra.
Ngụy Tô Thận: "Một đạo sư luôn ốm đau."
Câu nói vốn là một lời phê bình, nhưng thiếu niên nghe xong lại sáng mắt lên: "Thầy Mộc?"
Ngụy Tô Thận: "Cậu biết ông ấy?"
"Dĩ nhiên." Ánh mắt thiếu niên lộ ra vài phần kính trọng: "Ông ấy là người duy nhất từng thành công nâng cấp cấp bậc của mộng ma."
Theo lý thuyết, cấp bậc của mộng ma giống như thiên phú của con người, cơ bản không thể thay đổi. Nhưng Mộc Nguyên là một ngoại lệ, ông ấy tin tưởng vững chắc rằng trong lúc sinh tử có thể tạo ra kỳ tích, nên đã đưa theo mộng ma điên cuồng chấp hành những nhiệm vụ trí mạng. Cuối cùng, sau những lần cận kề cái chết, ông thật sự đã nâng cấp được mộng ma lên một bậc.
"Thân thể của ông ấy ..."
"Bởi vì chiến đấu quá nhiều, bị thương nghiêm trọng, để lại một số bệnh ngầm." Thiếu niên nói: "Nhưng mà ngoại trừ nhìn qua có vẻ yếu đuối, thì sức chiến đấu của ông ấy vô cùng khủng khiếp."
Trên nét mặt của thiếu niên thoáng hiện lên chút cảm xúc khác, tiếp tục phân tích: "Nếu cậu thực sự trở thành học trò của ông ấy, sẽ có thể làm giảm sự bất mãn của gia tộc. Thầy Mộc vốn cũng xuất thân từ một gia tộc lớn, thiết lập quan hệ tốt với ông ấy cũng là điều tốt."
Ngụy Tô Thận gật đầu, ý bảo đề tài này có thể kết thúc.
Thiếu niên cũng không phải người hay nói, liền vào thẳng vấn đề: "Mấy ngày nữa tôi sẽ về nhà một chuyến, tiện thể giúp cậu giải thích."
Ngụy Tô Thận hơi trầm ngâm nói: "Nhớ mang theo thư biểu dương."
"Cái gì?"
Ngụy Tô Thận chỉ vào bảng thông báo phía trước: "Đó cũng là thành tích của tôi."
"..."
Thiếu niên lắc đầu, lướt qua Ngụy Tô Thận đi thẳng về phía trước. Đi được vài bước, cậu ta đột ngột dừng lại, như nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, tôi gặp Lý Nguyệt khi tới đây, cô ta đang phàn nàn về việc người nào đó không giữ lời hứa."
Ngụy Tô Thận và Phương Sam liếc nhau, cùng đi tới chỗ đã hẹn. Từ xa, đã nhìn thấy một thiếu nữ đứng dưới gốc cây. Gió nhẹ thổi làm tóc cô khẽ bay, làn da trắng mịn tạo nên vẻ thuần khiết ngây thơ.
Tuy nhiên, thiếu nữ lại có dáng người nóng bỏng, trên tay cầm chiếc roi dài. Khi bọn họ tiến lại gần, cô ta vung roi ra. Tất nhiên không phải trực tiếp đánh vào Ngụy Tô Thận, mà chỉ quất cách anh khoảng nửa mét. Tiếng "chát" vang lên, bụi đất cuồn cuộn, tạo thành một vết nứt nhỏ trên mặt đất.
Ngụy Tô Thận mặt không đổi sắc: "Xin lỗi, tôi đến muộn."
Lý Nguyệt thu roi lại: "Nếu không phải nể mặt thân phận của cậu, roi này đã quất thẳng vào mặt cậu rồi... Nói đi, cậu tìm tôi có việc gì?"
Một khuôn mặt xinh xắn hơn từ phía sau Ngụy Tô Thận ló ra: "Không phải chúng ta đã hẹn thi sắc đẹp sao?"
Nụ cười chế giễu trên mặt Lý Nguyệt đột nhiên cứng đờ khi nhìn thấy gương mặt của Phương Sam. Trước đây, vì ngoại hình xinh đẹp, cô từng bị người khác ngấm ngầm ghen ghét, nhưng cô vẫn luôn dùng thái độ kiêu ngạo để đáp trả. Tuy nhiên, sau khi thấy một khuôn mặt còn đẹp hơn mình nhiều lần—
Cô chỉ muốn bỏ gián vào đồ ăn của cậu ta.
Cô muốn vu oan giá họa để cậu ta bị mọi người chỉ trích.
Phương Sam: "Học tỷ này, biểu cảm của chị trông thật kỳ quái."
Giọng nói êm dịu như tiếng nhạc khiến ánh mắt của Lý Nguyệt lóe lên sát ý... Cô thật sự muốn giết cậu ta!
Phương Sam bóp nhẹ vai Ngụy Tô Thận, nói nhỏ: "Cô ta chắc chắn có vấn đề về thần kinh."
Ngụy Tô Thận hơi hơi nghiêng mặt sang bên: "Tôi biết."
Rồi anh nhẹ nhàng gỡ tay Phương Sam đang bám vào eo mình ra.
Không rõ Lý Nguyệt có nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ không, nhưng gương mặt vốn bình tĩnh của cô càng trở nên nghiêm túc: "Mỗi người có một quan niệm khác nhau về vẻ đẹp, cố ý so sánh như vậy thật vô nghĩa."
Phương Sam phù một tiếng bật cười: "Học tỷ đừng ghen tị vì em vừa đẹp lại vừa tốt số."
Lý Nguyệt nhíu mày, mơ hồ có gân xanh ẩn hiện trên trán: "May mắn hay không không phải là điều có thể nhìn thấy một sớm một chiều."
Phương Sam: "Nhưng em nghe nói tất cả những người yêu thích học tỷ đều chết trẻ."
Lý Nguyệt đang muốn mở miệng cãi lại, nhưng Phương Sam đã tiếp tục nói: "Hơn nữa đều không ngoại lệ, chết trong các nhiệm vụ."
Sắc mặt Lý Nguyệt chợt biến đổi, sau một lúc mới chậm rãi nói: "Đó là do bọn họ tự tìm cái chết."
Phương Sam tỏ vẻ nghi ngờ đúng lúc.
Lý Nguyệt vuốt lại tóc, tạo dáng một cách quyến rũ: "Yêu cầu của tôi đối với bạn đời tương lai ít nhất phải có mộng ma cấp A. Bọn họ không đủ tư cách, lại mơ mộng hão huyền muốn bắt chước thầy Mộc, mong đạt được đột phá trong chiến đấu."
Phương Sam không nghe thấy chút thương cảm nào trong lời nói của cô.
Lý Nguyệt chú ý tới ánh mắt của hắn, nhún vai nói: "Không biết lượng sức và nỗ lực vì tình yêu là hai chuyện khác nhau."
Ngụy Tô Thận đột nhiên hỏi: "Chỉ cần chiến đấu là có thể đạt được mục tiêu?"
Lý Nguyệt đáp: "Nghe nói trước đây thầy Mộc đột phá trong trận chiến với chim ưng vuốt câu, mà mà móng vuốt của nó sẽ rụng và mọc lại theo mùa. Nhiệm vụ ban đầu chỉ là thu thập vuốt rụng của nó, đáng tiếc có người muốn một bước lên trời."
Nói xong, cô dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh: "Cậu hỏi thăm chuyện này để làm gì?"
Tin đồn về một phế vật triệu hồi được mộng ma cấp S dù thất bại liên tiếp nhiều năm đã lan truyền khắp học viện. Cấp S đã là đẳng cấp cao nhất, đối với Mạc Tu mà nói, cách duy nhất để mạnh hơn là tiếp tục nâng cao niệm lực tự thân của mình.
Ngụy Tô Thận: "Tôi chỉ thấy cái chết của họ có gì đó đáng ngờ mà thôi."
Ánh mắt của Lý Nguyệt thoáng căng thẳng.
Ngụy Tô Thận: "Nếu chỉ một, hai người thì có thể hiểu được, nhưng nhiều người chỉ vì một khả năng mà sẵn sàng đánh cược cả mạng sống..."
Phương Sam tiếp lời của anh nói cho hết: "Liệu có quá vội vã không?"
Lý Nguyệt im lặng hồi lâu, nói: "Tôi không rõ nội tình cụ thể, nhưng có một người trước khi đi, tôi đã gặp một lần. Biểu cảm của hắn có vẻ rất có nắm chắc."
Ngụy Tô Thận nhướn mày: "Thật sao?"
Lý Nguyệt lạnh lùng đáp: "Muốn biết rõ hơn, cậu nên đi hỏi thầy Mộc."
Nói xong, cô không muốn tiếp tục dây dưa với hai người, quay lưng rời đi.
Phương Sam vẫy tay chào với bóng lưng của cô: "Tạm biệt, người đẹp kém tôi một chút."
Lý Nguyệt khựng lại trong nháy mắt, rồi bước nhanh hơn giống như bọn họ là bóng ma đuổi theo phía sau.
Cho đến khi bóng lưng của Lý Nguyệt gần như biến mất, Phương Sam mới nói: "Thực ra cô ta nói không sai, có lẽ chúng ta nên gặp lại ông thầy của anh."
Ngụy Tô Thận gật đầu.
Dưới ánh hoàng hôn, bọn họ bước đi trong bầu không khí ấm áp. Phương Sam thưởng thức cảnh đẹp, bỗng nhiên nói về một chủ đề không liên quan: "Thật ra tôi vẫn luôn có một ước mơ, sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, lần sau ký chủ sẽ rút được nhiệm vụ làm hoàng đế của một vị diện."
Ngụy Tô Thận: "Khởi điểm quá cao."
Anh càng thích bắt đầu từ một kẻ phế vật hơn.
"Không sao cả." Phương Sam nói: "Lúc đó tôi sẽ làm mẫu nghi thiên hạ, ngày ngày đấu đá với các phi tần trong hậu cung."
Vẻ mặt Ngụy Tô Thận thoáng cứng đờ: "Cậu thực sự thích tranh đấu đến thế sao?"
Phương Sam nghiêm túc trả lời: "Đấu với người, vui không kể xiết."
"..."
Đang trò chuyện, bọn họ đã quay trở lại nơi cũ.
Mộc Nguyên vừa rót một cốc nước ấm, ngẩng đầu lên thì thấy có hai bóng người bị kéo dài bởi ánh nắng chiều trước cửa.
"Còn chuyện gì nữa?"
Ngụy Tô Thận: "Em muốn hỏi vài vấn đề."
Mộc Nguyên thái độ lãnh đạm: "Bây giờ không phải là giờ học."
Ông bưng cốc nước bước tới: "Trừ khi em đưa ra một lý do thuyết phục, còn không thì làm ơn đi ngay."
Ngụy Tô Thận không trả lời trực tiếp mà nghiêng đầu nhìn Phương Sam, người sau nháy mắt, trong mắt lập tức đổi thành vẻ lo lắng.
"Chủ nhân của tôi có một chiếc ngọc bội tổ truyền, hình như vừa rồi đánh rơi ở đây."
Mộc Nguyên nheo mắt, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra đây chỉ là bịa đặt.
Phương Sam: "Chiếc ngọc bội đó vô cùng quý giá, mang theo có thể gia tăng chiến lực."
Mí mắt Mộc Nguyên lại giật. Lời này nói như thể nếu ông không thả cho bọn họ vào, thì là đang tham ô đồ của học sinh vậy.
Phương Sam nhanh chóng bước vào trước Ngụy Tô Thận, giả vờ cúi người tìm kiếm.
Mộc Nguyên cúi đầu ho khan vài tiếng, uống một ngụm nước ấm để xoa dịu cổ họng, rồi quay sang Ngụy Tô Thận với giọng nghiêm khắc: "Chẳng lẽ em chưa bao giờ nghĩ đến việc chỉnh lại giá trị quan của mộng ma nhà mình sao?"
Ngụy Tô Thận khẽ nhíu mày: "Cậu ấy chắc còn phải tìm một lúc nữa, sao chúng ta không nói chuyện một hồi?"
"..."
Từ lúc chào đời tới nay, Mộc Nguyên lần đầu tiên hối hận vì quyết định của mình, rốt cuộc là nghĩ không thông chỗ nào mà lại nhận học sinh như thế. Ông dùng giọng gần như là thở dài nói: "Muốn hỏi cái gì... Cách tăng cường niệm lực hay kỹ xảo cần dùng trong chiến đấu? Thời gian có hạn, tôi chỉ trả lời một câu thôi."
Ngụy Tô Thận: "Em muốn tâm sự về mấy học sinh đã chết khi đi bắt chim ưng vuốt câu."
Lúc này Mộc Nguyên không chỉ ho khan, mà còn cảm thấy đau đầu. Quả nhiên, học trò mới nhận này có bát tự "xung khắc" với ông.
Cuối cùng, ông nhắc nhở: "Nước rất sâu, đừng nhúng tay vào."
Ngụy Tô Thận ngược lại càng tỏ vẻ tò mò: "Con người luôn bị hấp dẫn bởi những thứ có thể hủy diệt mình."
Mộc Nguyên đột nhiên hiểu ra, ánh mắt ông liếc qua Phương Sam rồi tập trung vào Ngụy Tô Thận: " Khó trách em có thể triệu hồi thành công."
Phương Sam đang cúi đầu tìm kiếm, nhưng lại lộ ra nụ cười âm sâm sâm: "Thầy nói rất đúng."
Lần này, đến lượt Ngụy Tô Thận xoa trán đầy bất lực.
Mộc Nguyên không thích vòng vo. sau khi nhìn ra được tâm tư của Ngụy Tô Thận, ông ngồi lại vào ghế: "Tỷ lệ tử vong tăng cao hơn mọi năm, học viện đã điều tra từ lâu rồi, em không cần tham gia."
Ngụy Tô Thận nói với giọng bình thản, không quan trọng: "Nếu đối phương dám ra tay, chắc chắn bọn họ tin rằng sẽ không bị phát hiện."
Mộc Nguyên cau mày, việc điều tra thực sự không thuận lợi.
Ngụy Tô Thận rũ mắt: "Em ngược lại có một cách, có lẽ sẽ lôi được nội gián ra ngoài."
Mộc Nguyên nhướn mày, chờ anh nói tiếp.
"Dùng mồi câu." Ngụy Tô Thận đáp: "Em sẽ làm mồi nhử."
Mộc Nguyên gõ ngón tay vào thành cốc hai cái: "Chi tiết hơn."
Ngụy Tô Thận: " Lén lút lan truyền tin đồn rằng thầy sẽ đích thân dẫn em đi làm nhiệm vụ."
Liệp sát chim ưng vuốt câu hiện tại có độ khó rất cao, nếu làm một mình sẽ gây nghi ngờ.
Mộc Nguyên cười nhạt, ánh mắt nhìn về phía khác: "Quá giả tạo. Tôi chưa bao giờ dẫn học sinh đi làm nhiệm vụ."
Ngụy Tô Thận: "Trong tin đồn sẽ nói thầy muốn nâng cấp mộng ma của em lên trên cấp S."
Mộc Nguyên cười lớn hơn: "Càng ngày càng hoang đường."
Ngụy Tô Thận bình tĩnh nói: "Nhưng có người sẽ cho là thật."
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ngón tay Mộc Nguyên nắm chặt cốc rồi nhanh chóng thả ra, ánh mắt sắc bén lóe lên: "Không thể phủ nhận, đề nghị của em làm tôi rất hứng thú."
Mọi chuyện có dấu hiệu tiến triển, Ngụy Tô Thận vừa thả lỏng một chút thì chợt thấy Phương Sam lưng đang run lên, không phải vì sợ mà là vì hưng phấn mà run rẩy, khiến trong lòng anh dâng lên nỗi bất an không thể giải thích.
— Như thể có chuyện lớn sắp xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro