Chương 120. Cao phong lương tiết, ai mà biết được?
Dịch: Băng Di
Phương Sam cảm thấy cũng khó cho ký chủ của mình. Có thể giữ được vẻ trấn định tự nhiên giữa những ánh mắt đầy ác ý như thế này, ngay cả hắn chỉ cần liếc nhìn thôi cũng đã cảm thấy ánh mắt của những người này như là dã thú, sau một khắc sẽ lao vào cắn xé.
Ngụy Tô Thận dường như hoàn toàn không để ý đến ác ý xung quanh, giọng điệu hiếm hoi ôn hòa: "Còn một chút nữa là trời sáng rồi, mọi người tranh thủ nghỉ ngơi đi."
Giọng nói kia, cứ như thật sự quan tâm đến tình trạng tinh thần của tất cả mọi người vậy.
Không quan tâm đến vẻ mặt của những người khác, Ngụy Tô Thận nói xong lại dựa lưng vào gốc cây, nhắm mắt lại và từ từ chìm vào giấc ngủ.
Phương Sam thì tiếp tục bắt vài con dế để chơi, trông có vẻ ngây thơ đáng yêu.
Việc đã đến nước này, nhất định là không thể vạch mặt được nữa, đặc biệt là sau khi Ngụy Tô Thận nhấn mạnh câu "hai học trưởng và một học đệ", cho dù bọn họ có âm thầm hạ độc thủ, học viện cũng sẽ nhanh chóng điều tra ra sự việc.
Tên béo đau lòng đến mức không thở nổi, món bảo vật vô giá, không, ngay cả một tòa thành cũng không thể đổi được, giờ sắp bị người khác cướp đi ngay trước mắt!
Lưu Nhạc và Triệu Thiên Thần vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng sắc mặt thì không quá đẹp đẽ.
Ngoại trừ Ngụy Tô Thận, mọi người đều thức trắng cả đêm.
Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Ngụy Tô Thận đột ngột đứng dậy, đến vách núi, ngửa đầu nhìn về phía cây nhỏ trên vách đá.
Tên béo cười mỉa mai... Hối hận rồi chứ gì, còn tỏ ra thánh nhân làm gì?
Không lâu sau, tiếng bước chân của nhiều người vang lên từ trong rừng cây.
"Phó viện trưởng." Giọng Triệu Thiên Thần hơi cao, dường như không ngờ rằng phó viện trưởng lại đích thân tới, liền cúi đầu chào.
Nhưng mà phó viện trưởng chỉ gật đầu, không nói gì, ánh mắt hướng về phía trước.
Dưới chân ngọn núi hùng vĩ, một thiếu niên tuấn tú cao ngất đứng bên cạnh tảng đá, hướng về phía này chắp tay cung kính: "May mà không làm nhục sứ mệnh."
Gió sáng sớm rất lớn, khiến cậu ta trông càng thêm kiên nghị, như thể đã đứng gác ở đây cả đêm, còn như vì sao mà gác, phòng ngừa điều gì, thì phải để cho người khác tự suy nghĩ.
Sau vụ ồn ào trong buổi kiểm tra thức tỉnh, phó viện trưởng vốn không có ấn tượng tốt về Mạc Tu, nhưng mà, qua sự việc lần này, ông đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn về hắn.
Gặp được bảo vật mà không có ý định chiếm đoạt, cũng không cố gắng tìm cách giao cho gia tộc, điều đó đủ chứng minh tâm tính của người này rất chân thành.
Tên béo nhìn cảnh này mà líu lưỡi, cứ tưởng là một khối băng lạnh lùng, ai ngờ lại là một khối băng bạch liên bông!
Nếu là trước kia, Ngụy Tô Thận sẽ chẳng thèm diễn mấy vở kịch như vậy, nhưng mà anh có thể đi được đến như hôm nay, chỉ có thể dùng bốn từ để mô tả
—Cảm ơn hệ thống.
Vô thức nhìn về phía Phương Sam, người sau ngay lập tức nhận ra ánh mắt của anh, hỏi dò: "Anh có cần tôi hô '666' giúp không?"
Ngụy Tô Thận lắc đầu xin miễn ý tốt của hắn.
Hai đạo sư được phân công ở lại canh giữ cây nhỏ, chờ quả trên cây chín hẳn.
Khi nhìn người khác bằng ánh mắt nhìn người tốt, mọi khuyết điểm đều trở nên dễ chấp nhận, giống như các đạo sư cấp cao lúc này đây. Nếu bảo vật đã thuộc về học viện, thì đó là tài nguyên của học viện. Sau này người nào có công lao lớn sẽ có cơ hội được nhận, có nghĩa là bọn họ cũng có cơ hội, nghĩ như vậy, ánh mắt bọn họ nhìn Ngụy Tô Thận cũng càng thêm dịu dàng.
Trên đường trở về học viện, ít có người mở miệng, uy nghiêm của phó viện trưởng khiến không ai dám cất lời, ngay cả Lưu Nhạc là đệ tử của ông, cũng không dám khuấy động.
Tên béo cứ đảo mắt liên tục, ban đầu cậu ta còn hy vọng Lưu Nhạc sẽ tố cáo Mạc Tu, vạch trần bộ mặt nghiêm trang giả tạo của hắn. Nhưng thấy mãi không có động tĩnh, cậu ta bỗng nhiên cười khổ một tiếng... Có lẽ cậu ta đã nghĩ sai rồi.
Tâm lý định kiến quá sâu khiến cậu ta tưởng rằng Mạc Tu chủ động truyền tin là có mưu đồ gì. Nhưng hắn lại đứng gác ở dưới vách núi cả đêm, hình dung là công chính liêm minh cũng không quá đáng.
Nếu giờ mà lên tiếng, ngược lại sẽ khiến phó viện trưởng cảm thấy là bọn họ hám lợi, không tiếc hãm hại bạn học.
Tất cả âm mưu quỷ kế của bọn họ đã bị phá sản ngay từ lúc Mạc Tu chủ động báo cáo sự việc.
Sau khi trở về học viện, Ngụy Tô Thận đến phòng phân phối nhiệm vụ để nộp báo cáo. Tên béo không muốn ở cạnh anh thêm giây phút nào nữa, liền ném xác của hỏa linh thú đột biến qua rồi nhanh chóng rời đi.
Triệu Thiên Thần phong lưu phóng khoáng lúc này cũng lây dính lúc chút ai oán, còn Ngụy Tô Thận thì thản nhiên đợi học viện thống kê điểm số xong thì chắp tay rời đi.
Không khí trong học viện vẫn khẩn trương khắp nơi như trước, ai nấy đều bận rộn tu luyện niệm lực. Kết quả chia lớp sẽ có trong ngày hôm nay, không ít học viên năm dưới vẫn đang phái người hỏi thăm chung quanh.
Ngụy Tô Thận không quá để tâm đến việc mình sẽ vào lớp của đạo sư nào, chỉ tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, suy tư nhìn Phương Sam: "Mỗi khi diễn trò, cậu có cảm giác gì?"
Anh thực sự không thể thấy chỗ thú vị nào từ việc đó.
Phương Sam ôm mặt, chẳng nghĩ ngợi gì liền nói: "Cảm giác mình thật dễ thương!"
"..."
Ánh mắt Ngụy Tô Thận phức tạp... Quả nhiên, cả đời này, anh cũng không thể đạt đến cảnh giới mặt dày như hệ thống.
Cũng may là trong tình huống Phương Sam không uống rượu, phần lớn thời gian đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
"Cậu nghi ngờ ai hơn, Triệu Thiên Thần hay Lưu Nhạc?"
Phương Sam chưa kịp trả lời thì đã thấy khẩu hình miệng của anh: "Nói nghiêm túc đi, đừng bảo là vì hắn thích cậu đấy."
"Không chỉ có thế," Ngụy Tô Thận nói: "Nếu ngay từ đầu đã biết trên núi có bảo vật, Lưu Nhạc không cần phải tốn sức leo lên vách đá xem xét."Vừa nói vừa dừng một chút: "Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng anh ta đang là cố ý diễn kịch."
Chỉ là một màn diễn hoàn hảo đến mức giọt nước cũng không lọt, Ngụy Tô Thận luôn cảm thấy chỉ có Phương Sam mới có thể làm được.
Phương Sam: "Hay là chúng ta đi gặp hoa khôi của học viện trước?"
Ngụy Tô Thận để lộ vẻ nghi ngờ, cảm thấy Phương Sam có ý đồ khác.
Ánh mắt Phương Sam dao động trong nháy mắt rồi một lần nữa trở lại trên người anh, giả bộ ra vẻ thanh cao.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt này của hắn, ai cũng thấy giả tạo đến mức không thể tin nổi.
Ngụy Tô Thận lắc đầu, nhưng không phản đối ý kiến của hắn. Dù sao thì bọn họ cũng nên gặp mặt cô ta.
"Cần phải tìm một cái cớ hợp lý."
Phương Sam: "Gửi chiến thư thì sao?"
Ánh mắt Ngụy Tô Thận thoáng chút chế giễu hiếm hoi: "Thi đấu sắc đẹp à?"
Tâm tư nhỏ của Phương Sam bị vạch trần, chỉ cười hai tiếng cho có lệ.
Cuối cùng, chiến thư vẫn được gửi đến tay Lý Nguyệt. Nghe nói khi nhận được thư, cô ta đã bật cười. Là hoa khôi của học viện, cô có rất nhiều người theo đuổi, dùng đủ mọi cách để gây sự chú ý của cô, cũng có người muốn đánh bại cô trên võ đài.
Nhưng thi sắc đẹp thì là lần đầu tiên.
Chính một phần tò mò này đã khiến cô không từ chối lần gặp mặt này.
Ban đầu vốn cuộc hẹn được sắp xếp vào buổi chiều cùng ngày, nhưng Ngụy Tô Thận bất ngờ bị một đạo sư gọi đến gặp.
Người này trông khoảng hơn ba mươi tuổi, thân thể vô cùng gầy yếu, sắc mặt nhợt nhạt, vẻ đẹp bẩm sinh của ông cũng bị lu mờ đi không ít.
Ngụy Tô Thận không tỏ ra khinh thường, bởi không phải đạo sư nào cũng có thể sở hữu một tầng không gian riêng biệt như thế này.
Đạo sư cũng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn anh một lúc lâu rồi mới chậm rãi lên tiếng: "Không giống một người có tính cách thuần lương."
Ngụy Tô Thận không phản bác câu nào.
"Thật kỳ lạ khi em giao nộp lại thứ quý giá như vậy cho học viện," Vị đạo sư lẩm bẩm rồi đột nhiên nói: " Triệu hồi mộng ma của em ra để tôi xem xem."
Phương Sam lên sân khấu kèm theo hiệu ứng ánh sáng lấp lánh. Ánh sáng trong phòng vốn đã mờ, nên ánh sáng bảy màu của hắn có hiệu quả rõ ràng, hai người kia không khỏi nheo mắt.
"Chào ngài," Phương Sam núp sau lưng Ngụy Tô Thận, không biết còn tưởng rằng hắn đang mắc cỡ.
Ánh mắt đạo sư di chuyển qua lại trên người Ngụy Tô Thận và Phương Sam, Phương Sam cười nói: "Có phải ngài định nói rằng chúng tôi thật xứng đôi không?"
Đạo sư cười lạnh, nào chỉ là xứng đôi, mà đúng là tuyệt phối!
"Sau này em sẽ theo tôi học tập."
Ngụy Tô Thận nhíu mày, nhất thời không đoán được người đàn ông trước mặt đang có ý gì. Đầu tiên là khẳng định anh không phải người hiền lành, sau lại lấy thân phận lão sư muốn thu nhận mình.
"Em có tiềm lực không tồi, đừng phân tâm quá nhiều vào những việc khác, tập trung nâng cao niệm lực."
Ngụy Tô Thận gật đầu, bởi trong kế hoạch của anh, đây cũng là một phần rất quan trọng.
Vì là mộng ma, những chuyện Ngụy Tô Thận không tiện hỏi thêm, nhưng Phương Sam thì không ngần ngại nói ra: "Ngài coi trọng anh ấy ở điểm nào?"
Đạo sư chỉ vào đầu mình: " Thực ra ban đầu, tôi chỉ tò mò xem ai lại có thể ngu ngốc đến mức đem bảo vật giao nộp cho học viện."
Một chút công trạng, được phó viện trưởng coi trọng... nhưng những thứ hão huyền đó không thể sánh với giá trị thực của bảo vật, cũng khó trách khi phó viện trưởng lại đối xử với anh đặc biệt hơn.
"Không chỉ có mình anh ấy."
Lần này đến phiên đạo sư kinh ngạc : "Còn có người khác nữa?"
Vừa nói, vừa rút ra trang giấy từ dưới chồng sách, là một lá thư biểu dương. Phương Sam tò mò tiến lại gần, trên lá thư mô tả về hành động dâng hiến không tư lợi. Học viện đã dán lên bảng thông báo, trước đó bọn họ cũng đã đi ngang qua, nhưng do có quá đông người tụ tập nên cả hai chẳng buồn chen vào, chỉ nghĩ đó toàn là những lời tán dương rỗng tuếch.
Đạo sư đưa lá thư lại gần đến mức Phương Sam ngờ rằng ông ta bị cận thị.
"Tìm thấy rồi."Giọng nói đột ngột khiến người khác giật mình.
Phương Sam nhìn theo chỉ thấy một câu trên lá thư viết: "Dưới tinh thần cống hiến của Mạc Tu và các bạn học khác, học viện đã nhận được..."
Chữ phía sau Phương Sam không đọc được, nhưng chữ "các" ở đây được dùng vô cùng vi diệu.
Đạo sư ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Tô Thận, ánh mắt đầy ý vị sâu xa.
Ngụy Tô Thận mặc kệ ông ta quan sát, một lúc sau mới hỏi: "Đẹp không?"
"..."
Ngụy Tô Thận bắt đầu dần dần nhận ra, đôi khi bắt chước giọng điệu của hệ thống nói chuyện thực sự rất hữu ích. Ít nhất là trong những lúc không có gì để nói, hoàn toàn có thể kết thúc câu chuyện chỉ bằng vài từ. Đạo sư khoát tay, ra hiệu cho bọn họ rời đi, sắc trời đã tối hơn một chút.
Phương Sam: "Có vẻ là một nhân vật không tầm thường."
Ngụy Tô Thận nghe ra đó là đánh giá về đạo sư, khẽ gật đầu.
Phương Sam: "Làm học sinh của ông ấy cũng tốt, có lợi cho việc hoàn thành nhiệm vụ."
Bây giờ khoảng cách đến vị trí đứng đầu Thiên bảng vẫn còn xa vời.
Đáng được ăn mừng chính là, đứng đầu Thiên bảng, không chỉ đơn thuần là xếp hạng về sức mạnh, mà dùng điểm công huân để đánh giá. Mặc dù trong phần lớn tình huống, thực lực càng cao điểm cống hiến càng nhiều, nhưng cũng không phải là tuyệt đối.
Phương Sam: "Tìm ra được nội gián trong học viện là rất quan trọng, nếu may mắn, chúng ta có thể lần theo dấu vết để tóm được thủ lĩnh tà ma. Đó mới là một bước lên trời."
Nói thì đơn giản dễ dàng, nhưng độ khó thực tiễn thì trong lòng hai người đều biết, nếu dễ dàng như vậy thì ai cũng đã trở thành công thần.
Đang nói, phía trước có một thiếu niên đi tới trước mặt họ. Ngụy Tô Thận khẽ nhíu mày một cái, lúc mới đến, thiếu niên này từng được gia tộc cử đến giao thuốc tăng cường niệm lực cho anh.
Nhìn thái độ của cậu ta, rõ ràng là muốn tìm anh.
Ngụy Tô Thận suy nghĩ một chút, đại khái có thể đoán được nguyên do, có lẽ chuyện dâng bảo vật đã truyền đến tai gia tộc và khiến họ không hài lòng.
Thứ đồ có thể sinh ra dị biến thì ai cũng muốn có.
Phương Sam nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ngụy Tô Thận, trêu chọc: "Ký chủ không lo bị chất vấn sao?"
Ngụy Tô Thận: "Ít nhất vẫn còn để lại một cái tên."
Phương Sam ngẩn ra một lúc, bỗng nhiên nhớ đến việc đám người của tên béo chỉ được ghi nhận bằng từ "các," so sánh lại thì ký chủ của hắn vẫn còn khá tốt.
Không, phải nói là rất xuất sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro