Chương 117: Tiểu đội đánh quái trong rừng sâu
Dịch: Băng Di
Bầu không khí ngượng ngập như này, Phương Sam đã tập mãi thành thói quen, thậm chí còn chuẩn bị phát huy thêm sự im lặng đáng sợ của nó.
Lưu Nhạc vốn là người khó gần, vẻ mặt lạnh lẽo vừa định mở miệng thì một giọng nói khác chen lời vào: "Cô gái nhỏ này hồn nhiên ngây thơ, anh Lưu hà tất phải so đo."
Ngây thơ? Ngụy Tô Thận nhướn đuôi lông mày.
Hồn nhiên? Lưu Nhạc giật giật khóe mắt.
Phương Sam bẽn lẽn, e thẹn: "Đa tạ học trưởng đã giải vây cho em."
Tiếng gọi "học trưởng" ngọt ngào đến mức như có thể bóp ra mật.
Lưu Nhạc cảm thấy không muốn tiếp xúc quá nhiều với những người này, sợ rằng mình sẽ vô tình bị cuốn vào một vòng xoáy không thể thoát ra.
Triệu Thiên Thần vừa nói giúp cho Phương Sam xong, lúc đi tới mặt mày đầy nụ cười, một bộ phong lưu phóng khoáng.
"Nhiệm vụ này tuy điểm số không cao, nhưng anh Lưu nhận cũng không thiệt thòi gì." Triệu Thiên Thần có vẻ tự tin sẽ thuyết phục được anh ta.
Nhiệm vụ là liệp sát Hỏa Linh Thú, Hỏa Linh Thú được xem là một loài dã thú cực kỳ hung bạo, thường xuyên tấn công con người. Dù thực lực không mạnh lắm, nhưng chúng cực kỳ xảo quyệt, muốn thật sự giết chết thì không dễ dàng.
"Tôi vừa lúc có một người bạn đang cần Hỏa Linh Chi." Triệu Thiên Thần cười nói: "Nếu may mắn, có thể tìm thấy nó quanh hang ổ của Hỏa Linh Thú."
"Liên quan gì đến tôi?" Lưu Nhạc hỏi.
Triệu Thiên Thần nhẹ nhàng nói: "Nếu người đó là Lý Nguyệt thì sao?"
Lưu Nhạc đang đi về phía trước thì khựng lại.
Triệu Thiên Thần tiếp tục: "Mộng ma của Lý Nguyệt là Hỏa Thử (Chuột Lửa), Hỏa Linh Chi sẽ rất có lợi cho cô ấy."
Qua sự do dự của Lưu Nhạc, không khó để nhận ra anh ta có tình ý với Lý Nguyệt.
Phương Sam khẽ nói với Ngụy Tô Thận: "Hoa khôi thì có gì tốt? Mấy tên thích cô ta đều chết trong nhiệm vụ cả rồi. Thà thích tôi còn an toàn hơn nhiều."
Ngụy Tô Thận chăm chú nhìn hắn, ánh mắt phức tạp vô cùng.
Phương Sam đang chuẩn bị trắng trợn tâng bốc bản thân thì Lưu Nhạc đột nhiên nói: "Khi nào xuất phát?"
Triệu Thiên Thần quay sang hỏi Phương Sam: "Nửa canh giờ sau tập hợp ở Tây Sơn, thế nào?"
Phương Sam: "Em không có vấn đề gì."
"Đừng quá lo lắng," Triệu Thiên Thần nói: "Có anh Lưu ở đây, chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ trước khi bắt đầu chia lớp."
Phương Sam mỉm cười gật đầu.
Qua tiếp xúc ngắn ngủi, có thể thấy đại khái tính cách của hai người này.
Lưu Nhạc thuộc phái hành động ít nói. Còn Triệu Thiên Thần thì rất khéo léo trong việc ứng xử. Giống như vừa rồi, anh ta vừa giành được cảm tình của Phương Sam, vừa khéo léo khen ngợi năng lực của Lưu Nhạc.
Phương Sam nhăn nhăn nhó nhó cười duyên: "Tốt quá."
Ngụy Tô Thận đột nhiên nhớ đến tiếng cười khàn khàn như mụ phù thủy của hệ thống trước đây, cảm giác hoài niệm không thôi....
Chỉ khi thực sự đứng trên đỉnh mây, mới có thể cảm nhận được sự hùng vĩ của Học viện Đế quốc. Đông tây nam bắc đều có núi non, sông hồ, những cảnh đẹp mỹ lệ kỳ diệu này hoàn toàn không thể lý giải bằng khoa học được, chúng rực rỡ xuất hiện ở bất cứ góc khuất nào của học viện.
Khi Ngụy Tô Thận và Phương Sam đến nơi, những người khác vẫn chưa đến.
Phương Sam dùng giọng thán phục khoa trương nói: "Nhìn núi kìa, nhìn nước kìa!"
Ngụy Tô Thận mặt không biểu cảm: "Tất cả đều không đẹp bằng cậu."
Một câu nói chặn đứng hết mọi cảm xúc muốn trào dâng của Phương Sam.
Sau khi mèo khen mèo dài đuôi hết một hồi, Phương Sam lại bắt rơi vào phiền muộn, cảm thấy không ổn khi ký chủ đã nắm được 80% cách đối phó với hắn. Cứ tiếp tục bị tiến công chiếm đóng thế này thì chẳng tốt chút nào.
Ngụy Tô Thận xác định chắc chắn hệ thống sẽ không tự khoe khoang nữa, mới chậm rãi nói: "Lý Nguyệt không tham gia, nhưng kéo được hai người kia vào cùng một nhiệm vụ quả là may mắn."
Đang nói, phía sau bỗng vang lên tiếng ồn ào, kèm theo không ít lời than phiền.
Tên béo đeo một cái gùi chầm chậm chạy tới, bên trong chất đầy thức ăn và một số vật dụng sinh hoạt hàng ngày.
Phương Sam trêu ghẹo: "Cậu định đi du lịch à?"
Tên béo quay mặt đi, không nói lời nào.
Ngay từ đầu đã tỏ ra yếu kém, dễ khiến người ta coi thường mình, nếu một trong hai người Lưu Nhạc hoặc Triệu Thiên Thần thật sự có vấn đề, cũng coi như giữ được một chiêu phòng thân.
Không bao lâu sau, Lưu Nhạc và Triệu Thiên Thần một trước một sau đi đến, Triệu Thiên Thần vô cùng ân cần với Phương Sam, còn đặc biệt nhắc nhở những điều cần phải chú ý sau khi vào trong núi.
Phương Sam vừa mỉm cười vừa trả lời, còn tranh thủ tìm cơ hội nói với Ngụy Tô Thận: "Thế giới này đúng là xem mặt mà sống, nhưng chỉ nhìn mặt như thế này vẫn là lần đầu tiên".
Làm một hệ thống, hắn luôn rất biết mình là loại mặt hàng nào, đặc biệt là với hình tượng đang thiết lập, yếu ớt điệu đà đến mức đôi khi chính Phương Sam cũng chịu không nổi.
Vậy mà trong hoàn cảnh như vậy, Triệu Thiên Thần lại có cảm tình với hắn, không thể không nói...
Tình yêu đúng là thứ khiến người ta bị mù!
Đối với Triệu Thiên Thần, trong lòng hai người xuất hiện đánh giá khác biệt: Phương Sam cho rằng hắn xử sự khéo léo, còn Nguỵ Tô Thận lại tổng kết bằng bốn chữ: khẩu phật tâm xà.
Phương Sam: "Sự đố kỵ đã che mờ mắt của ký chủ rồi".
Ngụy Tô Thận thấy không đáng để cãi lại, Triệu Thiên Thần rất có kinh nghiệm, lấy ra một tấm bản đồ: "Tây Sơn tuy ít nguy hiểm, nhưng cũng không thể chủ quan".
Hắn chỉ vào một số điểm trên bản đồ: "Đây đều là những khu vực thích hợp để hỏa linh thú sinh sống".
Ngụy Tô Thận: "Chia ra tìm kiếm hay vẫn họp thành đội?"
Thật ra Lưu Nhạc muốn hành động đơn độc một mình hơn, nhưng lại không trực tiếp biểu lộ ra, dù sao cũng đều là học viên cùng một học viện, hai người còn lại lại thiếu kinh nghiệm làm nhiệm vụ, bỏ mặc bọn họ thì cũng không đúng.
Triệu Thiên Thần thấy Lưu Nhạc không có ý kiến gì thì cười nói: "Vậy thì hành động chung".
Trước khi thật sự đi sâu vào trong Tây Sơn, Phương Sam kéo nhẹ tay áo của Triệu Thiên Thần: "Lát nữa anh phải bảo vệ em đấy".
Triệu Thiên Thần hùng hồn đáp: "Bảo vệ nữ thần là nhiệm vụ của anh!"
Phương Sam mỉm cười hài lòng, đi theo phía sau hắn, nhưng lại trao đổi ánh mắt với Ngụy Tô Thận... sở thích của người này thật đáng sợ.
Ngụy Tô Thận liếc nhìn Triệu Thiên Thần đang dẫn đường phía trước, rồi lại nhìn Lưu Nhạc trầm mặc quá mức, hơi nheo mắt, không biết đang nghĩ gì.
Trên bản chất, Ngụy Tô Thận và Lưu Nhạc đều không thích nói chuyện. Nếu chỉ có hai người bọn họ làm nhiệm vụ với nhau, có lẽ chỉ có hai tình huống dẫn đến việc trò chuyện:
Một, là hô cứu mạng.
Hai, là khi đồng đội gặp nạn, nói câu "Lên đường bình an."
Tên béo tuy rất sợ chết, nhưng lúc này lại đóng vai trò điều hòa bầu không khí rất tốt. Cậu ta cứ huyên thuyên không ngừng, khiến bầu không khí trở nên sôi động hơn.
Mặt đất đầy những cành khô và lá mục, mỗi bước chân dẫm lên đều phát ra tiếng lạo xạo, nghe thì vui tai nhưng trong khu rừng rộng lớn, điều này tuyệt đối không phải chuyện tốt. Những âm thanh đột ngột có thể dễ dàng thu hút một số mối nguy tiềm tàng.
Lưu Nhạc đột nhiên dừng bước, đảo mắt xung quanh, ánh mắt cảnh giác: "Yên tĩnh quá rồi."
Đi cả một đoạn đường dài như vậy mà ngay cả một con rắn độc cũng không gặp qua, điều này thật bất thường.
Tên béo không nhịn được mà triệu hồi ra mộng ma, bảo vệ bên cạnh mình. Hai người còn lại cũng làm tương tự.
Nhưng mà, Phương Sam thì lại trực tiếp biến mất, chỉ để lại âm thanh vang vọng trong không khí: "Để tôi trốn cái đã."
Lưu Nhạc không kìm được mà nói: "Nếu mộng ma không phải để chiến đấu, thì chẳng có ý nghĩa tồn tại."
Ngụy Tô Thận thản nhiên đáp: "Cậu ấy có."
Ngay khi Lưu Nhạc nhíu mày, Ngụy Tô Thận bình thản nói tiếp: "Cậu ấy chỉ cần đẹp là đủ."
"..."
Lại đi về phía trước một đoạn, vẫn gió êm sóng lặng. Phương Sam là kẻ không thể ngồi yên được lâu, rất nhanh lại xuất hiện, lần này còn đổi sang một bộ quần áo khác, càng thêm đẹp đẽ quý giá hơn trước.
Đó là một chiếc váy cung đình sang trọng, thường thì người bình thường mặc vào đã khó đi lại, không thể tưởng tượng nổi lúc chiến đấu sẽ trở thành tình trạng nào.
Triệu Thiên Thần không ngừng quan tâm hỏi han, trong khi đó tên béo thì nhỏ giọng nhắc nhở Phương Sam: Triệu Thiên Thần nổi tiếng là kẻ đa tình.
Hiện giờ bọn họ đang tiến về phía bắc, Ngụy Tô Thận liếc mắt ra hiệu với Phương Sam nhìn về phía tây một chút. Người sau hiểu ý, bất ngờ nhảy lên một cái, tóm lấy một con rắn nhỏ đang cuộn mình trên cành cây.
Đôi mắt vàng vẩn đục của con rắn toát lên vẻ ngơ ngác... Nó hoàn toàn không có ý định tấn công, tại sao lại bị đối xử bất công như vậy?
"Xì xì." Tiếng động này không phát ra từ miệng con rắn mà từ cổ họng của Phương Sam.
Con rắn thè lưỡi, xì xì hai tiếng đáp lại.
Phương Sam tiếp tục phát ra một loạt âm thanh xì xì, đuôi con rắn cuộn chặt quanh ngón tay hắn.
Tên béo kinh ngạc thốt lên: "Cô đang nói chuyện với rắn à?"
Ngụy Tô Thận ra hiệu im lặng: "Giao tiếp với động vật là một trong những dị năng của cô ấy."
Cái này ngay cả Lưu Nhạc cũng không giấu được sự ngạc nhiên, thì ra mộng ma này cũng không phải vô dụng như anh ta nghĩ.
Phương Sam thả con rắn về lại trên cây, ánh mắt trở nên nghiêm trọng: "Nó nói càng đi phía trước càng nguy hiểm, khuyên chúng ta nên đi về hướng đông."
Tên béo nhớ lại bản đồ rồi đúng lúc lên tiếng: "Chỗ đó cũng có vài hang ổ của Hỏa Linh Thú, có lẽ chúng ta nên đổi hướng."
Là người sợ chết, cậu ta không muốn gặp bất trắc ngay sau khi vừa triệu hồi thành công mộng ma.
Triệu Thiên Thần không đồng ý: "Rắn độc rất xảo quyệt, những gì nó nói có thể là dối trá."
Phương Sam liền đề xuất: "Phía bắc thì không rõ, phía đông có thể có nguy cơ, vậy thì đi về hướng tây."
Đề xuất này xem ra là an toàn nhất, không ai phản đối.
Phương Sam và Ngụy Tô Thận cố tình chậm lại, đi cuối cùng của đội ngũ.
"Phía tây có gì sao?" Phương Sam nửa cười nửa không, hại hắn soạn ra lời nói dối vô lý này.
Ngụy Tô Thận: "Triệu Thiên Thần dường như có ý định dẫn chúng ta đi về một hướng nhất định."
Theo bản đồ, phía bắc có nhiều con sông chảy xiết, giữa còn có một hẻm núi, không phải là lựa chọn tốt cho những người mới tới đây.
Chưa kể đến chuyện trùng hợp hay không, Lưu Nhạc cũng khá kỳ lạ, từ đầu đến giờ anh ta luôn toát ra chút địch ý nhàn nhạt.
Ngụy Tô Thận chỉ thử thăm dò một chút, tạm thời chưa thấy Triệu Thiên Thần có phản ứng quá lớn khi thay đổi phương hướng bất ngờ.
Tên béo rất nhạy cảm, nhận thấy bầu không khí có chút khác thường, số lần mở miệng của cậu ta cũng ít đi nhiều so với trước đó.
Trong rừng, bất kỳ gió thổi cỏ lay nào cũng đáng phải quan tâm.
Con ngươi của Tên béo hơi hơi mở to: "Phía trước có..."
Cậu ta còn chưa kịp nói xong thì lỗ tai của Lưu Nhạc hơi giật giật, anh ta rút con dao bên hông ra nhanh như chớp đâm vào trong bụi rậm. Tiếng rít của một con lợn rừng vang lên, không biết Lưu Nhạc đang nghĩ gì, lại rút lưỡi dao ra ngay khi nó chuẩn bị đâm sâu hơn, anh ta không giết chết con lợn, mà kéo nó lại gần Phương Sam: "Thử xem có thể moi được tin tức có ích gì trong miệng nó không?"
Phương Sam rùng mình, việc nói chuyện với động vật chỉ là năng lực mà hắn bịa ra để giúp Ngụy Tô Thận đạt được mục đích, thế mà cái tên kỳ lạ này thực sự để ở trong lòng.
Nhưng mà vẻ mặt của Phương Sam vẫn vô cùng bình tĩnh, giả bộ ngồi xổm xuống trước mặt con lợn rừng xấu xí dữ tợn, bắt chước tiếng lợn kêu hai tiếng.
Con lợn rừng gào lên một tiếng.
Phương Sam tiếp tục bắt chước tiếng lợn kêu.
Sau một lúc lâu Lưu Nhạc nhịn không được nữa cắt ngang cuộc giao lưu của bọn họ. " Nó nói những gì?"
Phương Sam: " Nó nói với tôi cô thật xinh đẹp".
Sắc mặt Lưu Nhạc đông cứng lại: "Nói chuyện nghiêm túc đi."
Phương Sam đứng dậy bất đắc dĩ buông tay: " Tôi nói thật mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro