Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 116. Vừa vào học viện sâu tựa biển.

Dịch: Băng Di

"Tôi đã điều tra qua, những người này đều có thù riêng với em, cố tình đánh bạn học, tính chất vô cùng nghiêm trọng". Mỗi lời mà phó viện trưởng nói ra điều khiến những học sinh bị đánh sáng lên một tia hi vọng trong mắt, có chút hả hê nhìn về phía Nguỵ Tô Thận.

"Em đã biết mình sai chưa?"

Phương Sam khẽ chạm vào Nguỵ Tô Thận một cái, người sau sẽ gật đầu: "Biết sai rồi".

Phó viện trưởng nghiêm nghị nói: "Nếu đã biết sai thì mau xin lỗi đi".

Phương Sam lại khẽ đụng vào Nguỵ Tô Thận một cái, người sau liếc mắt nhìn xung quanh, dương dương đắc ý mở miệng nói: "Xin lỗi!"

Phó viện trưởng gật đầu: "Chuyện đã được giải quyết xong, mọi người giải tán đi".

Những học sinh đang chờ đợi Nguỵ Tô Thận bị phạt đờ người ra, vội vàng nói: "Chỉ thế thôi sao?"

Phó viện trưởng liếc mắt nhìn bọn họ: "Chứ các em nghĩ sao? Bạn học này đã nhận ra lỗi lầm và xin lỗi rồi!"

Nếu như có đạo sư ở đây, bọn họ còn dám cãi lại đôi lời, nhưng trước sự uy nghiêm của phó viện trưởng không ai dám nghi ngờ. Một học sinh ưu tú nhất trong nhóm đành phải uyển chuyển nói: "Nhỡ đâu sau này cậu ấy lại tiếp tục ức hiếp bọn em thì sao?"

Mộng ma cấp S, bọn họ không có cơ hội nào để lật được tình thế.

Thật ra trong học viện có một quy định bất thành văn, học sinh cùng cấp có thể đọ sức với nhau, nhưng nếu cấp bậc chênh lệch quá lớn, không khuyến khích học sinh có tư chất xuất sắc ức hiếp học sinh tư chất kém hơn.

Phó viện trưởng: "Tôi sẽ làm chủ cho các em."

Ánh mắt của học sinh lại lần nữa hừng hực hy vọng.

Phó viện trưởng: "Bắt cậu ta xin lỗi các em lần nữa."

"???"

Học sinh: "Sau đó thì sao?"

Phó viện trưởng chuyển giọng, nghiêm nghị nói: "Đã xin lỗi rồi, vậy mọi chuyện đương nhiên là được giải quyết ổn thỏa."

Nếu người đang ngồi trước mặt bọn họ không phải phó viện trưởng, đám học sinh này tuyệt đối đã không nhịn nổi mà buông lời thô tục.

Nếu xin lỗi mà có tác dụng, bọn họ đến tìm phó viện trưởng làm cái gì?

Bỏ lại đám học sinh ngơ ngác, Phương Sam và Ngụy Tô Thận rời khỏi đó trước.

Ra bên ngoài, hít thở không khí trong lành, Phương Sam không nhịn được nói: "Phó viện trưởng này đúng là một diệu nhân!"

Ngụy Tô Thận không có cảm xúc gì, sau khi gặp hệ thống, mọi tính cách con người đối với anh đều chẳng có gì lạ lùng, cho dù là hệ thống 333, anh cũng có thể dùng từ nhạt nhẽo để miêu tả.

Phương Sam còn chưa biết mình vừa được trao tặng đánh giá 'cao' đến vậy, hứng thú bàn luận với anh: "Trước khi rời đi, lão tướng quân có đưa cho tôi một tài liệu."

Ngụy Tô Thận nhướn mày: "Đưa cho cậu?"

Phương Sam gật đầu: "Sợ anh hành động theo cảm tính, nên tạm giao cho tôi bảo quản."

Ngụy Tô Thận không hiểu được logic này, cho dù nhìn từ góc độ nào, rõ ràng anh đáng tin cậy hơn Phương Sam nhiều.

Nhưng ở trong mắt người khác, thì không phải vậy.

Trước ánh mắt khó tin của anh, Phương Sam tốt bụng giải thích: "Tôi có chút, ừm... khác biệt, nhưng trong mắt thế nhân, tôi là người được anh triệu hồi đến."

Nếu căn cứ theo quy luật nhân quả, tức Ngụy Tô Thận = nguồn gốc rắc rối, còn Phương Sam = kẻ có thể miễn cưỡng giao phó.

Ngụy Tô Thận dường như cũng đã hiểu ra điểm này, lắc đầu, bắt đầu xem qua tư liệu trong tay Phương Sam. Trong đó chủ yếu đề cập đến tỷ lệ tử vong cao bất thường trong học viện đế quốc năm nay. Phương Sam nghiêng mặt nhìn anh: "Anh có phát hiện điểm rất thú vị không?"

Ngụy Tô Thận gật đầu, trong danh sách tử vong, có cả học sinh năm nhất và học sinh năm cuối.

"Xem ra tên nội gián này rất được lòng người." Phương Sam chỉ hơi trầm ngâm một lát: "Ít nhất là nhân duyên thường ngày của gã không tệ."

Ngụy Tô Thận ngẩng đầu, bất ngờ phát hiện có một bóng dáng đang lén lút đi về phía trước, anh khẽ hừ một tiếng, người kia lập tức khựng lại.

Phương Sam liếc mắt một cái, không nhịn được bật cười, hóa ra là một tên béo đi lạc đàn.

Tên béo khóc không ra nước mắt, cậu ta chính là kẻ chủ mưu xúi giục mọi người đi tố cáo, lo sợ trên đường sẽ bị phục kích trả thù, nên cố tình chọn một con đường nhỏ mà đi.

Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, chính là như thế này đây.

Phương Sam thấy tên béo này lại có chút cảm giác thân thiết, bởi trên người đối phương có một số đặc điểm khá giống với Ngụy Tô Bùi.

Tên béo muốn giả vờ không nhìn thấy, tiếp tục cất bước đi về phía trước. Ngụy Tô Thận vỗ tay một cái, cậu ta bất đắc dĩ phải quay lại, cố nặn ra nụ cười miễn cưỡng: "Thật trùng hợp."

Phương Sam cười tủm tỉm ôm vai hắn như hai anh em tốt: "Tôi rất thích giao du với những người có ý chí sinh tồn mạnh mẽ."

Tên béo không được tự nhiên, vội lùi ra xa nguy hiểm: "Nam nữ thụ thụ bất thân."

"Đừng khẩn trương," Phương Sam trải danh sách ra trước mặt cậu ta: "Cậu có quen ai trên danh sách này không?"

Tên béo ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn, đã bắt đầu lắc đầu liên tục.

Giọng Phương Sam lạnh hẳn: "Không cúi đầu thì tôi sẽ vặn đầu cậu xuống."

Tên béo bị ép phải lướt qua danh sách, chăm chú nhìn một chút, vẫn tiếp tục lắc đầu.

Phương Sam khoanh tay đứng một bên cười nhạt không nói lời nào, Ngụy Tô Thận nhàn nhạt nói: "Trong học viện có cài nội gián, cậu không thể không biết."

Gia tộc của tên béo làm giàu nhờ gió chiều nào theo chiều nấy, nói trắng ra là ai làm ăn tốt thì đi theo người đó.

Loại người như thế chỗ nào cũng có, nhưng bọn họ có thể thành công đương nhiên là có có chỗ hơn người khác. Nghe nói gia tộc của cậu ta có mạng lưới tình báo chỉ xếp sau tình báo của đế quốc, mỗi lần đứng thành hàng theo gió đều cực kỳ chính xác.

Tên béo cười khổ: "Nếu tôi thật sự biết, tôi đã sớm báo cáo với học viện để đổi lấy một đống công trạng."

Ngụy Tô Thận không nghe lời giải thích của cậu ta: "Cậu biết gì thì nói đi."

Tên béo nhíu mày một cái: "Đừng ép người quá đáng, tôi..."

Chưa kịp nói xong đã bị một quyền đấm bay.

Tên béo bò dậy: "Tôi..."

Lại thêm một quyền nữa.

Tên béo: "Tôi..."

Một quyền thêm một cước.

Lần này, tên béo không đứng dậy nữa, nằm rạp xuống đất bi phẫn nói: "Tôi nói! Tôi nói!"

Hai tên vô liêm sỉ này, tại sao không chịu để cho người ta nói hết câu?

Phương Sam bước đến trước mặt cậu ta, cúi xuống đưa tay phải ra, làm bộ muốn kéo cậu ta đứng dậy: "Đưa tay cho tôi."

Tên béo có lẽ đã bị bọn họ dọa sợ, tự mình kiên cường đứng lên: "Tại sao lại là tôi?"

Tại sao không đi bắt nạt người khác?

Nụ cười của Phương Sam từ ấm áp chuyển thành u ám: "Vì không có cảm giác tội lỗi."

Dù sao trước đây tên béo này đã không ít lần đánh đập nguyên thân.

Tên béo như đã chấp nhận số phận, tùy tiện tìm một phiến đá bên đường ngồi xuống với vẻ cam chịu: "Tôi thật sự không biết ai là nội gián, nhưng có mấy đối tượng hoài nghi, trước đây gia tộc còn dặn tôi không nên tiếp xúc quá gần với bọn họ."

"...Một người là hoa khôi của học viện, Lý Nguyệt; hai người còn lại, một là học trò của phó viện trưởng, Lưu Nhạc, và người cuối cùng là Triệu Thiên Thần, cháu trai của một đạo sư cao cấp trong học viện."

Phương Sam "hừ" một tiếng: "Địa vị đều rất lớn sao."

Tên béo đáp: "Trong số tám học sinh đã tử vong, bảy người là người theo đuổi Lý Nguyệt."

Phương Sam: "Còn người kia thì trong sạch chứ gì."

Tên béo buồn bã nói: "Người còn lại là nữ sinh."

Phương Sam: "Tôi với Lý Nguyệt, ai đẹp hơn?"

Tên béo thầm nghĩ, tất nhiên là cô đẹp hơn, nhưng Lý Nguyệt lại thắng ở chỗ bình thường hơn. Gã nuốt những lời này vào bụng, lờ đi câu hỏi của Phương Sam và tiếp tục nói: "Trong nhiệm vụ có số người thương vong cao nhất lần đó, Lưu Nhạc cũng tham gia. Mặc dù hắn bị trọng thương, nhưng không thể loại bỏ nghi ngờ. Còn Triệu Thiên Thần, chú của hắn chính là người chịu trách nhiệm giao nhiệm vụ."

Phương Sam hào hứng: "Nghe qua người sau còn đáng nghi hơn người trước."

Tên béo quệt quệt khóe môi: "Cho nên đây chính là một vũng nước đục, ai nhúng vào người đó xui xẻo."

Ba người này đều có bối cảnh lớn, nếu sơ sót nghi ngờ nhầm người, không tránh khỏi bị làm khó dễ.

Phương Sam cười đầy ẩn ý.

Tên béo hình như nhớ ra điều gì: "Có khi các cậu lại là những người thích hợp nhất để điều tra."

Hai tên tai họa này, ném vào vũng nước đục, ai gặp xui xẻo thì thật khó nói.

Ngụy Tô Thận, vẫn im lặng không lên tiếng, đột nhiên nói: "Nếu có thể gộp cả ba người này vào cùng một nhiệm vụ, thì sẽ rất thú vị."

Tên béo không quan tâm đến tính toán của bọn họ, chỉ lo cho bản thân mình, thăm dò hỏi: "Vậy giờ tôi có thể đi chưa?"

Ngụy Tô Thận liếc nhìn cậu ta một cái, ánh mắt ấy khiến tên béo trong lòng run lẩy bẩy.

Dù mộng ma có vẻ xấu tính, nhưng không hiểu sao cậu ta lại càng sợ tiếp xúc với Mạc Tu hơn, luôn cảm giác như kẻ này mới là con quái vật ăn tươi nuốt sống thực sự.

Tên béo: "Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi."

Hàm ý rằng cậu ta không còn giá trị gì nữa.

Thấy hai người vẫn còn nhìn mình chằm chằm, tên béo hoảng sợ hỏi: "Không lẽ các cậu định bắt tôi đi làm nhiệm vụ cùng?"

Phương Sam vỗ vai cậu ta một cái: "Cậu đã yêu cầu thì chúng ta sao nỡ từ chối."

Vậy là bọn họ áp giải tên béo đi vào phòng nhiệm vụ. Tên béo nhỏ giọng thầm thì: "Đó chính là Triệu Thiên Thần."

Phương Sam giương mắt nhìn lên, đứng phía trước là một thiếu niên tư thế hiên ngang, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.

Cảm giác như có người đang nhìn mình chăm chú, Triệu Thiên Thần quay đầu lại, bắt gặp một cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành đang mỉm cười với mình, hắn theo phản xạ cười đáp lại.

Phương Sam bước đến trước mặt hắn, vừa đi vừa ỏng ẹo: "Vị tráng sĩ này..."

Triệu Thiên Thần vội vàng nói: "Cứ gọi tôi là học trưởng là được rồi."

Phương Sam: "Em tên Tiểu Phương, Phương trong 'phương phi' (hương sắc)."

Triệu Thiên Thần cười cười.

Phương Sam liếc nhìn bảng nhiệm vụ treo trên tường, chỉ vào nhiệm vụ có yêu cầu thấp nhất: "Tụi em muốn nhận nhiệm vụ này."

Triệu Thiên Thần nói: "Còn một ngày nữa là nhập học, nhiệm vụ này khó hoàn thành trong vòng một ngày."

Phương Sam cất giọng ngọt ngào: "Học trưởng có thể cùng tụi em đi không?"

Mỹ nữ luôn có đặc quyền, nếu là Ngụy Tô Thận mở miệng, chắc chắn Triệu Thiên Thần sẽ từ chối không suy nghĩ, nhưng đối mặt với Phương Sam, hắn rõ ràng thêm mấy phần do dự.

"Cái kia..."

"Cứ gọi em là Tiểu Phương."

"Tiểu Phương, nhiệm vụ yêu cầu tổ đội bốn người mới hoàn thành được."

Phương Sam chỉ vào Ngụy Tô Thận và tên béo phía sau: "Vừa đủ bốn người."

Triệu Thiên Thần nói: "Cô không tính."

"..."

Nhận ra lời của mình có hơi không ổn, Triệu Thiên Thần thay đổi uyển chuyển lí do từ chối: "Mộng ma không được tính vào."

Phương Sam buồn bã quay về bên cạnh Ngụy Tô Thận, người sau nhẹ nhàng an ủi: "Vốn dĩ cũng không phải con người, đừng buồn làm gì."

Có thể nói trên phương diện an ủi, anh và hệ thống đúng là một chín một mười.

Đúng lúc này, tên béo khẽ hắng giọng: "Lưu Nhạc đến rồi."

Người vừa bước vào tướng mạo trông rất bình thường, làn da hơi đen, vẻ mặt kiên nghị, cho người khác cảm giác rất đáng tin cậy.

Ánh mắt Triệu Thiên Thần có chút phức tạp: "Không ngờ hắn đã thật sự hoàn thành nhiệm vụ."

Phương Sam tò mò: "Nhiệm vụ gì?"

"Liệp sát rắn cạp nong biến dị."

Phương Sam như có điều suy nghĩ, nhìn vẻ mặt của Triệu Thiên Thần, đây rõ ràng là một nhiệm vụ rất khó. Lưu Nhạc là đệ tử của phó viện trưởng, quả thực có bản lĩnh không nhỏ.

Lưu Nhạc là người dứt khoát, giao nhiệm vụ xong là lập tức quay người rời đi, không nán lại một phút nào.

"Tráng sĩ dừng chân."

Lưu Nhạc quay đầu lại, nhíu mày nhìn cô gái phía sau.

Phương Sam: "Em vừa gặp anh đã thấy rất hợp ý, muốn mời anh cùng tham gia nhiệm vụ."

Lưu Nhạc lạnh lùng từ chối.

Phương Sam không tức giận chút nào: "Thật ra đêm qua em đã mơ thấy anh. Theo điềm báo trong mơ, chúng ta hợp tác sẽ thu được rất nhiều lợi ích."

Lưu Nhạc sửng sốt một chút, có lẽ chưa bao giờ thấy qua mộng ma nào có thể nói dối trơ trẽn như vậy, hắn không nhịn được nhìn sang chủ nhân của mộng ma.

Ngụy Tô Thận: "Những gì cổ nói đều là thật."

Lưu Nhạc: "..."

Mộng ma nằm mơ, đây chẳng phải là đang xúc phạm trí thông minh của hắn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro