Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 115. Vừa vào học viện, sâu tựa biển

Dịch: Băng Di

Ngụy Tô Thận chỉ xin nghỉ một ngày, theo lý thuyết thì anh phải quay lại trường vào buổi tối cùng ngày. Thế nhưng, khi anh thực sự đến được Học viện Đế Quốc, đã là giữa trưa hôm sau.

Ba ngày sau bài kiểm tra thức tỉnh, các học sinh đều đi chấp hành nhiệm vụ của mình, còn có một số thì đến dự thính các lớp học khác. Ngụy Tô Thận cứ tưởng quản lý sẽ rất lỏng lẻo, dù trở lại sau ba ngày cũng không sao.

Ai ngờ ở cổng không chỉ có thủ vệ đứng, mà còn có một đạo sư trẻ phụ trách ghi tên những học sinh về muộn.

Nhìn thấy Ngụy Tô Thận, đạo sư lập tức giáo huấn một phen: "Là học sinh, nguyên tắc cơ bản nhất là phải đúng giờ. Đã nói một ngày, lại dùng đến một ngày rưỡi, đây là biểu hiện của việc không giữ lời hứa."

Ngụy Tô Thận yên lặng đứng ở một bên lắng nghe lời dạy dỗ.

Phương Sam trong đầu trấn an anh: "Yên tâm đi, một đoạn thời gian nữa trong tương lai, anh ta sẽ ước gì chúng ta không quay lại."

Dù sao thì bọn họ cũng sẽ ngày ngày tác yêu, đêm đêm gây sự.

Ngụy Tô Thận chẳng cảm thấy được an ủi chút nào từ lời nói đó.

Trời cao, mây trắng, không khí nhẹ nhàng khoan khoái.

Khó được khí trời tốt, Ngụy Tô Thận để Phương Sam ra ngoài đi dạo một chút.

Dù hôm nay nắng không gắt, nhưng với Phương Sam, đang khoác nhiều lớp váy áo, vẫn có phần buồn bực.

Ngụy Tô Thận nhức đầu: "Cậu không thể mặc nhẹ nhàng hơn chút sao?"

Phương Sam ném cho anh một cái mị nhãn: "Mặc đơn giản quá thì khác gì với mấy thiếu nữ xinh đẹp bình thường?"

Ngụy Tô Thận dừng bước lại, khẽ thở dài: "Thế giới này không cần những tình nhân nhỏ lẳng lơ ."

Phương Sam gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: "Vì vậy nên tạo hình của tôi là một kẻ đê tiện lẳng lơ."

"..."

Ngụy Tô Thận không phải là hắn, cũng không rõ ràng lắm mặc nhiều như thế có khó chịu hay không, nhưng chỉ nhìn thôi đã thấy ngột ngạt: "Cậu không thấy nóng sao?"

Một giọt mồ hôi chảy dài trên trán, Phương Sam hít một hơi sâu: " Ký chủ không hiểu đâu."

Nói xong, hắn ngước lên trời với vẻ cao thâm khó lường: "Nóng trên người mình, đẹp trong mắt người khác."

"..."

Nếu tiếp tục nói về chủ đề này, Ngụy Tô Thận cảm thấy mình cũng sẽ choáng váng, liền chuyển sang chuyện chính sự: "Muốn tìm ra nội gián của tà ma trong học viện, tốt nhất là phải làm càng sớm càng tốt."

Chỉ còn hai ngày nữa là chia lớp chính thức, nghĩa là thời gian sau này sẽ được sắp xếp rất bận rộn.

Sau một hồi suy nghĩ, Ngụy Tô Thận nói ra kế hoạch của mình, nghe có vẻ hợp lý và đầy kịch tính. Tuy nhiên, Phương Sam lại nhíu mày xua tay: "Quá phức tạp."

Cần biết rằng, càng thiết kế phức tạp thì càng dễ xảy ra sai sót.

Ngụy Tô Thận nhìn biểu cảm của hắn, có dự cảm rằng nếu hỏi thêm, mình sẽ càng đau đầu gấp bội.

Thế nhưng Phương Sam lại nhìn anh với ánh mắt long lanh, còn kém không có mở miệng niệm: "Hỏi tôi đi, hỏi tôi đi."

Im lặng nhìn nhau một lúc, cuối cùng vẫn là Ngụy Tô Thận nhượng bộ trước: "Cậu có ý tưởng gì?"

"Đánh!" Phương Sam lời ít mà ý nhiều: "Đánh cho đến khi vô địch cả học viện."

Một cơn gió từ bên tai thổi qua, Ngụy Tô Thận suy nghĩ liệu mình có nghe nhầm không: "Nói lại lần nữa."

Phương Sam nói lại một chữ không kém lần trước.

Ngụy Tô Thận ngẩng đầu nhìn trời, vừa mới thấy trời quang đãng, sao chớp mắt lại trở nên mờ mịt như vậy?

Phương Sam nói rất có đạo lý: "Theo thông tin chúng ta có, Lâm Thành giỏi cải trang. Tuy nhiên, dù là kỹ thuật cải trang khéo léo đến đâu cũng sẽ có sơ hở. Hắn có thể không bị phát hiện đến hôm nay, chỉ có một khả năng."

Ngụy Tô Thận: "Cậu muốn nói rằng mộng ma của hắn có thể sẽ có năng lực ở phương diện này ?"

Phương Sam: "Ít nhất trong quá trình giao đấu có thể nhìn ra manh mối."

Suy nghĩ kỹ một chút, biện pháp của hắn cũng không phải không thể.

Ngụy Tô Thận: "Cũng cần phải tìm lý do."

"Quần áo lụa là cần lý do gì?" Phương Sam nói: "Giống như mấy tên đã đánh nguyên chủ lúc mới đến, không ai muốn tranh luận với kẻ vô lại cả."

Bởi vì có nói cũng không thông.

Ngụy Tô Thận nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, lời ngầm là muốn mình trở thành hỗn thế đại ma vương của Học viện Đế Quốc.

Hơi trầm ngâm một chút, Ngụy Tô Thận nói: "Thực ra thỉnh thoảng chúng ta cũng có thể thử làm người tốt."

Lần này đến lượt Phương Sam nhìn anh với ánh mắt phức tạp: " Ký chủ nói vậy, ngực không đau sao?"

Ngụy Tô Thận bị nhìn như thế, trong lòng cũng có cảm giác khó tả... Quan trọng ở chỗ là đúng lúc đó, tim anh thực sự đau nhói lên một cái.

Che giấu sự bối rối thoáng qua này, Ngụy Tô Thận càng nghiêm nghị hơn: "Vậy cứ làm theo cách của cậu đi."

Tìm người gây rắc rối là một việc tốn thời gian.

Quỷ xui xẻo đầu tiên mà họ nhắm đến là tên béo trước đây thường xuyên bắt nạt nguyên chủ.

Tên béo này tính ra vận số cũng không tồi, trước tiên là thức tỉnh thành công mộng ma cấp B, khiến cậu ta được gia tộc coi trọng hơn. Sau đó, nhờ Ngụy Tô Thận mà cậu ta chọn thực hiện nhiệm vụ, ban đầu định đi đến dãy núi phía tây để tiêu diệt tội phạm. Kết quả không ngờ tội phạm lại xảy ra nội chiến, khiến cậu ta được tiện nghi mà không phải làm gì.

Dù vậy, tên béo cũng bị thương nhẹ.

Lúc Ngụy Tô Thận đến, tên béo chỉ cảm thấy lạnh sống lưng: "Cậu đến làm gì?"

Ngụy Tô Thận: "Mang thuốc đến cho cậu."

Tên béo sợ đến mềm cả chân, thật ra cậu ta bị thương không nặng, chỉ giả vờ là bị thương nặng để trốn tránh nhiệm vụ tiếp theo... nhưng nếu uống thứ mà Ngụy Tô Thận mang đến, thì khó mà nói được chuyện gì sẽ xảy ra.

Phương Sam hòa tan bột phấn đủ mọi màu sắc vào nước, nhẹ nhàng ngồi bên giường: "Nào, uống thuốc đi."

Tên béo trong lòng bộp bộp một tiếng: "Khó tiêu nhất là lòng tốt của mỹ nhân."

Phương Sam cười tủm tỉm nói: "Thuốc này không có độc."

Hắn càng nhấn mạnh, tên béo lại càng thấy bất an. Cậu ta đột nhiên quyết tâm, nhảy bật ra khỏi giường: "Tôi đã khỏe rồi!"

Phương Sam đặt bát thuốc xuống, phối hợp nói: "Sinh long hoạt hổ, đúng là đã khỏe hẳn."

Nói xong, hắn liếc nhìn Ngụy Tô Thận sau lưng, Nguỵ Tô Thận cũng tận dụng vừa vặn thời cơ, móc ra một tờ giấy đưa cho tên béo.

"Đây là cái gì?" Tên béo không phản ứng kịp, liền cầm lấy xem.

Trên giấy trắng mực đen, viết rõ ràng ba chữ lớn "Thư Thách Đấu".

Phương Sam giả vờ lấy tay che miệng, kinh ngạc: "Cậu thật can đảm, đã nhận lời thách đấu của chủ nhân rồi."

Khi Ngụy Tô Thận nghe thấy từ "chủ nhân," lông mày khẽ nhíu lại, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị. Anh không khỏi lắc đầu, tiếp tục ở cùng Phương Sam, e rằng sớm muộn gì mình cũng trở thành kẻ có tâm lý biến thái.

Tên béo run tay một cái, vội ném thư thách đấu ra thật xa: "Tôi không phải, tôi không nhận, tôi chưa bao giờ đồng ý!"

Ngụy Tô Thận như có điều suy nghĩ nhìn Phương Sam... có nên trực tiếp đánh luôn không?

Phương Sam ho nhẹ một tiếng: "Có vẻ như ngày mai cả học viện sẽ biết chuyện ai đó sợ thách đấu rồi."

Tên béo quật cường quay đầu đi chỗ khác, truyền thì truyền đi, cậu ta không sợ mất mặt, tính mạng quan trọng hơn.

Phương Sam: "Tài nghệ không bằng người không đáng sợ, nhưng tuổi trẻ mà không có dũng khí thì là chuyện khác."

Tên béo cười nhạt: không có dũng khí thì đã sao, ít nhất cậu ta không bị ăn đòn.

Giọng Phương Sam trở nên lạnh hơn: "Xin hỏi những thế gia kia liệu có gả con gái cho một người không có can đảm, không có trách nhiệm không?"

Biểu cảm của tên béo thay đổi ngay lập tức.

Mảnh đại lục này lấy võ vi tôn, gia thế tốt tuy quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là tư chất. Cũng như Mạc Tu, sau khi thức tỉnh thất bại, cho dù nhà lớn nghiệp lớn, cũng không ai tới cầu thân. Thực lực khác nhau, tương lai khác nhau, tuổi thọ cũng khác nhau, đương nhiên không thể đồng hành cùng nhau.

Tên béo lập tức hào tình vạn trượng: "Chỉ là thách đấu mà thôi, tôi nhận".

Phương Sam gật đầu: "Thế mới đúng chứ, ngoan ngoãn chịu đòn mới là đúng đắn".

Nói cho cùng, bọn họ vẫn để lại cho đối phương một chút thể diện, trận đấu không diễn ra ở quảng trường công khai trước mặt mọi người, mà là ở một rừng cây nhỏ phía sau ký túc xá.

Đi xa hơn về phía trước chính là cấm địa, bọn họ đã thỏa thuận chỉ đánh nhau ở khu vực ngoại vi.

Tên béo vùng vẫy giãy chết: "Nơi này ở gần cấm địa như vậy, nghe nói bên trong nguy hiểm trùng điệp, đánh nhau thì sẽ gây ra động tĩnh lớn, không khéo lại bước chân vào cấm địa".

Ngụy Tô Thận: "Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi".

Phương Sam cũng gật đầu, tiện tay khẽ động, lôi điện lập tức xé toạc bầu trời. Dị thú của tên béo là một loại dị thú cùng loại với thao thiết, đáng tiếc nó chỉ là một con mộng ma chưa trưởng thành, chỉ miễn cưỡng nuốt được mấy tia lôi điện đã đạt tới giới hạn.

Sắc mặt tên béo cũng không khá hơn chút nào, niệm lực của cậu ta gần như đã cạn kiệt, trong khi Nguỵ Tô Thận vẫn vững vàng đứng tại chỗ.

Chỉ với một chút lực dưới chân, Nguỵ Tô Thận đã đá tên béo bay thẳng lên cây đối diện, tuy là động chân, nhưng anh lại phủi tay một cái. "Tôi đã nói rồi, sẽ không tạo ra động tĩnh quá lớn".

Tốc chiến tốc thắng, tiết kiệm thời gian vô cùng.

"..."

Tên béo nước mắt lưng tròng, không khỏi ngẩng đầu hỏi trời xanh.

Trước khi đi Nguỵ Tô Thận nói. "Cậu cũng đừng cảm thấy quá bất công".

Tên béo sửng sốt, sau đó đột nhiên thở dài, trước giờ cậu ta đã bắt nạt Mạc Tu không ít, đánh còn tàn nhẫn hơn thế này nhiều.

Nhưng không phải cậu ta đang suy ngẫm về bản thân, mà ngược lại đang suy đoán, Mạc Tu có thể gọi ra được mộng ma cấp cao, có phải là nhờ vào việc bị đánh nhiều lần, kích thích được huyết mạch đặc biệt không?

Tục ngữ nói, càng thất bại càng mạnh mẽ, nếu cậu ta ăn đòn thêm vài lần, có khi nào cũng sẽ trở nên lợi hại hơn không?

Trong lúc tên béo còn đang suy tính, Nguỵ Tô Thận và Phương Sam có thể nói là một giây cũng không ngừng nghỉ .... tiếp tục đánh người trong học viện.

Đương nhiên bọn họ sẽ không trêu chọc đến những học sinh cấp cao, chủ yếu nhắm vào những kẻ từng bắt nạt nguyên chủ.

Lại thêm một học sinh khác ngã xuống trước mặt bọn họ, Phương Sam lắc đầu nói với Ngụy Tô Thận: "Những con mộng ma này chẳng có gì đặc biệt, xem ra còn phải đánh thêm vài người nữa".

Còn chưa chờ bọn họ tiếp tục tìm kiếm mục tiêu kế tiếp, một học sinh đã chạy tới: "Phó viện trưởng tìm các cậu".

Phương Sam nhíu mày, không hiểu sao phó viện trưởng lại phải nhúng tay vào việc nhỏ này.

Thật ra là do bọn họ không may, bởi vì sự hiểu lầm mà Nguỵ Tô Thận gây ra trước đó, số lượng học sinh nhận nhiệm vụ năm nay tăng nhiều hơn năm trước gấp mấy lần. Đều là học sinh của học viện, học viện không thể nhắm mắt làm ngơ để mặc bọn họ gặp nguy hiểm, đành phải cử các đạo sư lặng lẽ đi theo sau để phòng ngừa bất trắc.

Trong học viện đã thiếu đạo sư, những người còn lại thì bận rộn với việc chia lớp mấy ngày sau, tranh giành học sinh đến mức đỏ mặt tía tai. Trong thời gian viện trưởng còn bế quan, nhiều việc phải tạm thời giao cho phó viện trưởng xử lý.

Lúc hai người đến nơi, con đường phía trước đã bị đám học sinh đến để tố cáo vây chặt như nêm cối.

Phương Sam ngã một cái vào người Nguỵ Tô Thận: "Tôi chóng mặt quá".

Ngụy Tô Thận mặt không đổi sắc đỡ lấy hắn: "Sắc mặt hồng hào thế kia, tôi thấy cậu vẫn khỏe lắm".

Đầu sỏ đã đến, đám học sinh từng người trợn tròn mắt, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hai người này.

Phó viện trưởng vẫn nhắm mắt như đang dưỡng thần, thấy bọn họ tới, cũng không nổi giận, chỉ thản nhiên nói: "Nói thử xem".

Ngụy Tô Thận đáp: "Học viện không cấm lén lút quyết đấu".

Thậm chí là còn khuyến khích, miễn là không bị thương và nguy hiểm đến tính mạng.

Phó viện trưởng: "Nhưng cậu quá đáng rồi".

Ngụy Tô Thận lắc đầu: "Chỉ có đồng loại tranh đấu, mới có thể nhanh chóng trổ hết tài năng, đây là cạnh tranh lành mạnh".

"Sợ là cậu đã hiểu lầm về cạnh tranh rồi". Phó viện trưởng nhíu mày, liếc mắt nhìn những học sinh bị đánh đến mặt mũi bầm dập, rồi lại nhìn Nguỵ Tô Thận đang hăm hở: "Cái này gọi là nuôi cổ".

"..."

..........

Lời tác giả:

Chúng học sinh: Ngay cả cổ vương cũng không độc bằng hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro