Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 114: Năm đó ta là vì Thanh Đế

Dịch: Băng Di

Lão tướng quân đã nghiêm túc và cứng nhắc suốt cả đời, khiến kẻ địch nghe tên ông cũng phải sợ mất mật, con cháu khi gặp ông thì tuy không đến mức sợ hãi như vậy, nhưng so ra cũng không kém.

Nhưng đối mặt với một con mộng ma, ông có thể làm gì đây?Lão tướng quân trừng mắt hổ: "Đừng tưởng mi là mộng ma thì lão phu không có cách nào trị mi."

Phương Sam: "Đánh là thương, mắng là yêu."

Nói xong, hắn sợ hãi dựa sát vào Ngụy Tô Thận: "Ông ấy đang đùa bỡn tôi."

Câu nói này được hắn sắp xếp rất khéo léo, như một phép ẩn dụ hoàn hảo.

Ngụy Tô Thận liếc nhìn lão tướng quân, hơi nhíu mày một cái, tỏ vẻ như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Sợ rằng nếu tiếp tục ở chung thì sẽ bị làm cho tức chết, lão tướng quân chỉ tay về phía cửa.

Trong chớp mắt, Ngụy Tô Thận đã mang theo Phương Sam biến mất.

Lão tướng quân ngồi xuống ghế, bóp bóp trán. Dù rất không muốn thừa nhận, nhưng vừa rồi có một khoảnh khắc... ông cảm thấy nhớ những ngày tháng khi Mạc Tu chưa thức tỉnh.

Sau một lúc lâu, đột nhiên ông nhớ ra mình vẫn chưa giao phó chuyện quan trọng nhất.

Vỗ tay một cái, một tên thị vệ từ ngoài cửa bước vào: "Ngài có gì phân phó ạ?"

Lão tướng quân: "Đi gọi cái đứa vô dụng nhất trong nhà đến đây."

Thị vệ khom người rời khỏi, không lâu sau, anh ta bế đến một con chó đất. Lai Phúc là một chú chó nghịch ngợm, ngay cả khi bị người ta bế, nó cũng không ngừng nhảy nhót.

"Gâu! Gâu gâu!"

Lão tướng quân sắc mặt tái xanh nói: "Đi gọi thiếu gia đến đây."

Thị vệ run rẩy một cái, lúc này mới phản ứng được mình đã hiểu lầm ý ông.

Chẳng được bao lâu, Ngụy Tô Thận một lần nữa xuất hiện trước mặt lão tướng quân.

Phương Sam vẫn dính sát vào trên người Ngụy Tô Thận, như thể không có xương, hắn mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp."

Hai chữ cuối bị tiếng chó sủa át đi, Phương Sam chú ý đến con chó đất dưới đất, trông rất có tinh thần, hắn thử gọi hai tiếng Lai Phúc. Con chó chạy tới chân hắn bắt đầu quấn quýt.

Phương Sam âm thầm nhướn mày, tuổi thọ của chó rất ngắn, trước đó Lai Phúc đã từng được nhắc đến, dựa vào độ tuổi của Mạc Tu mà tính, nó ít nhất đã ở trong nhà họ Mạc hơn mười năm, nhưng mà con chó này trông vẫn còn rất nhỏ... Phương Sam cảm thấy rất thú vị, cúi người xuống, con chó còn chủ động đặt chân lên tay hắn, để hắn vuốt ve.

Lão tướng quân nhận ra sự hoang mang của Phương Sam, mở miệng nói: "Chó là động vật có trí thông minh và lòng trung thành cao, khi cha ta còn sống, đế quốc từng muốn bồi dưỡng ra một chiến đội dị thú."

Phương Sam nhìn con chó đất đang bị mình bóp nặn rất vui vẻ, gần như không cần nghĩ cũng biết kế hoạch này đã thất bại.

"Thực tế đã chứng minh, trừ khi sử dụng thuốc đặc biệt để khiến chúng hóa cuồng, nếu không thì rất khó để kích thích bản năng thực sự của chúng." Lão tướng quân nói: "Kế hoạch này sau đó đã bị bỏ dở."

Phương Sam hiếm khi sinh ra một chút kính nể, một thí nghiệm như vậy đòi hỏi rất nhiều nhân lực và tài lực, có thể quả đoán bỏ đi thay vì tiếp tục phát triển bằng thuốc hóa cuồng, thực sự không dễ dàng.

Như thể nhận ra Phương Sam đang nghĩ gì, lão tướng quân bình tĩnh nói: "Có những ranh giới không thể vượt qua, nếu không thì chúng ta có gì khác biệt với đám tà ma kia?"

Dừng một chút lại nói: "Đây cũng là lý do ta gọi các cháu đến."

Phương Sam nhanh nhảu đáp: "Chắc chắn sẽ tuân thủ nguyên tắc, không bao giờ vượt qua giới hạn." Vừa nói xong, hắn lại bổ sung: "Nhưng chuyện tình yêu thì khó nói."

Lão tướng quân khóe miệng giật một cái, liếc nhìn Ngụy Tô Thận, ánh mắt không cần nói cũng biết... bảo mộng ma của cháu câm miệng lại.

Phương Sam thức thời tự dùng tay bịt miệng, cam đoan sẽ không nói thêm gì nữa.

"Tà ma người người phải tiêu diệt. Đối với chúng mà nói, chúng ta cũng là kẻ thù." Lão tướng quân vừa nói vừa ngưng mắt nhìn Ngụy Tô Thận: "Những người thức tỉnh có tư chất cấp A và cấp S đều sẽ nằm trong danh sách săn giết của chúng, đặc biệt là loại sau."

Phương Sam không nhịn được lên tiếng lần nữa, kinh hô: "Vậy chẳng phải cháu sẽ rất nguy hiểm sao!"

Hắn nhìn lão tướng quân với ánh mắt tràn đầy mong chờ: "Ngài thấy có cần tìm người thiếp thân bảo vệ cháu không?"

"Mi là mộng ma!" Lão tướng quân nghiến răng, nhấn mạnh thân phận của hắn.

Từ trước đến nay, mộng ma đều trưởng thành trong chiến đấu, nào có ai chủ động yêu cầu được bảo vệ!

Thấy ông giữ thái độ nghiêm túc, biết rằng không thể tiếp tục, Phương Sam đành tiếc nuối bỏ cuộc.

Lão tướng quân đột nhiên trầm mặc.

Phương Sam vừa định mở miệng, đã bị ông trừng mắt một cái: "Đừng nói gì nữa, vừa bị mi làm gián đoạn, ta đã quên mất tiêu mình đang nói đến đâu rồi."

Ngụy Tô Thận thở dài, bước qua rót một chén trà đưa cho lão tướng quân, để ông uống một ngụm cho bớt giận.

"Người già rồi, quên là chuyện bình thường, ngài đừng bận tâm."

Một ngụm trà phun ra.

Lão tướng quân ném một tờ tư liệu vào mặt bọn họ, lần thứ hai lạnh lùng vô tình đuổi cả hai ra ngoài, lão tướng quân ôm Lai Phúc trong tay, lúc này ông cảm thấy nhìn con chó nhỏ đang quậy phá này còn dễ chịu hơn nhìn cháu trai của mình.

Phủ đệ Mạc gia không thiết kế theo phong cách xa hoa của cung điện, nhưng cũng rất đáng xem.

Phương Sam liếc nhìn xung quanh, xác định không có ai, rồi tùy tiện tìm một tảng đá lớn để nhảy lên ngồi khoanh chân, hình ảnh thục nữ hoàn toàn bị phá hủy.

Trong hai ngày qua, chỉ toàn thấy những cảnh tượng điệu đà do hệ thống cố tình tạo ra, Ngụy Tô Thận lại cảm thấy bây giờ trông Phương Sam phóng khoáng thế này dễ chịu hơn nhiều.

Phương Sam vỗ nhẹ lên chỗ bên cạnh, ra hiệu cho anh ngồi xuống đây. Khi Ngụy Tô Thận nhảy lên, hắn mở tờ giấy mà lão tướng quân ném cho bọn họ ra. Nói trắng ra, đó là một tờ lệnh truy nã, trên đó ghi lại thông tin về một tà ma.

Lâm Thành, nam.

Tuổi: 15~25.

Tội ác: Đã từng thành công ám sát một học sinh cấp A, mười học sinh cấp B.

Chuyên về cải trang, truy tung.

Phía trên lệnh truy nã, phần lớn hình ảnh chỉ có kiểu tóc, khuôn mặt hoàn toàn trống trơn.

Sau khi Phương Sam nhìn qua, trầm mặc vài giây: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy trên lệnh truy nã tuổi tác được ghi bằng khoảng cách."

Đến mức hắn quên cả việc mỉa mai về ảnh chân dung mơ hồ trên đó.

Ngụy Tô Thận lại nhìn kỹ thêm một chút, dù thông tin ghi chép rất sơ sài nhưng càng cho thấy sự nguy hiểm của kẻ này.

Phương Sam nói: "Thiên tài trước khi trưởng thành là mục tiêu dễ bị ám sát nhất, có khả năng lớn ký chủ sẽ trở thành mục tiêu hàng đầu của hắn."

Ngụy Tô Thận cất tài liệu đi: "Chỉ sợ hắn không đến."

Công lao được dâng đến tận tay, nào có lý gì lại từ chối.

Hôm nay trời đầy mây, bóng tối phủ xuống sớm hơn thường lệ.

Buổi tối có khách đến, Phương Sam đã biết trước điều này, hắn vội vàng kéo Ngụy Tô Thận đi vào đại sảnh, đúng dịp thấy một vị khách tới thăm. Vẻ mặt của đối phương không giống như là tới xem kịch vui, ngược lại rất đau khổ. Lão tướng quân vẫn ngồi trên chủ vị, trên gương mặt không còn dấu vết cảm xúc buổi chiều, ngồi đó tạo cho người ta ảo giác như một ngọn núi không thể lay chuyển.

Phương Sam: "Họ đã biết về chuyện thức tỉnh rồi phải không?"

Lão tướng quân khẽ gật đầu: "Tính toán thời gian, tin tức từ Học viện Đế quốc đã kịp truyền đến các gia tộc."

Phương Sam nhớ đến những bạn học đã bị mình hố, không khỏi có chút tiếc nuối.

Đều đã biết rồi, thì tiết kiệm không cần diễn nữa.

Lão tướng quân mắt đã khép hờ suy nghĩ, trong lòng lại tựa như gương sáng: "Không cần thay đổi gì cả."

Phương Sam nhướng mày, có nghĩa là vẫn sẽ tiếp tục diễn tiết mục phế vật quật khởi?

Lão tướng quân nói: "Nhận được tin tức rồi thì sao? Bọn họ vốn không muốn tới, sai lầm là ở chỗ đã gửi bái thiếp từ sáng sớm."

Phương Sam nghĩ thầm: Nếu trong lòng đã rõ, thì sao phải diễn lại một lần?

Lão tướng quân cong khóe miệng, không trả lời.

·

Những người đến đều là quan to quý tộc, mặc quần áo đắt tiền, ánh sáng từ những bộ trang phục như chiếu rọi cả đại sảnh ám trầm. Trong phủ đã chuẩn bị rất chu đáo, ít nhất là về khoản ăn uống rất được chú ý.

Sau một hồi nói chuyện khách sáo, lão tướng quân phân phó người bên cạnh: "Hãy đem bình rượu hạnh hoa mà ta cất giấu ra đây."

"Không cần khách khí như vậy." Có người đứng dậy nói: "Chúng tôi chỉ ngồi một lát rồi đi ngay."

Ngụy Tô Thận tìm kiếm trong ký ức, người vừa nói có địa vị không thấp, là tâm phúc đắc lực của Hoàng đế. Ông ta chủ hòa không chủ chiến, trong tình thế này, tất nhiên đối đầu với Mạc gia.

Lão tướng quân giơ tay: "Bình tĩnh chớ nóng. Hiếm có dịp tụ họp một chút, đêm nay không say không về."

Người đó cười có chút miễn cưỡng, sau khi nhận được tin tức truyền đến từ cháu mình, ông ta đã biết rằng đêm nay sẽ là một bữa Hồng Môn Yến.

"Lão phu cũng có một tin vui muốn chia sẻ với mọi người." Lão tướng quân nhẹ nhàng vỗ tay vào ghế, Phương Sam phối hợp xuất hiện trong ánh mắt của mọi người.

Mọi người đã sớm biết, nhưng khi lão tướng quân tằng hắng một tiếng, bọn họ vẫn cố ý giả bộ hết sức kinh ngạc.

Đặc biệt là người lên tiếng muốn rời đi đầu tiên, môi ông ta giật giật, dưới cái nhìn soi mói của lão tướng quân nỗ lực mở miệng thật rộng, nhưng đối phương vẫn không hài lòng, chỉ khẽ nheo mắt.

Người đó trong lòng thầm hận, hắng giọng: "Ôi chao!"

Theo tiếng thán phục đó, mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười hỏi Mạc Tu triệu hồi thành công như thế nào, rồi mới bắt đầu một buổi ca ngợi kéo dài cả một nén nhang.

Phương Sam rốt cục cũng hiểu ý đồ của lão tướng quân, với việc Ngụy Tô Thận đã triệu hồi thành công, Mạc gia tất phải nước lên thì thuyền lên, trong thời điểm danh tiếng đang thịnh nhất, ai cũng không muốn trở thành kẻ đầu tiên đụng vào rủi ro.

Ý đồ của lão tướng quân rất rõ ràng... Nếu thích xem trò vui như vậy thì lần này phải xem cho đủ.

Không chỉ xem, mà còn phải phối hợp biểu diễn!

Phương Sam thầm thán phục: Quả nhiên là gừng càng già càng cay!

Không thể không nói, nhìn những kẻ quyền cao chức trọng miễn cưỡng duy trì nụ cười giả tạo, có một cảm giác sảng khoái rất kỳ lạ.

Ánh mắt Ngụy Tô Thận bừng sáng, bắt đầu tiến hành tổng kết, so với trước đây, thủ đoạn vả mặt của bọn họ quá mức đơn giản thô bạo, có đôi khi quanh co lòng vòng có thể mang lại hiệu quả không tưởng được.

Phương Sam ngửi được mùi âm mưu, nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra ngọn nguồn từ chính ký chủ của mình, cũng không bận tâm nữa.

Sau khi nói khô cả miệng, khách khứa nhấp một ngụm rượu, bắt đầu quan sát sắc mặt của lão tướng quân, đoán xem có nên đề nghị ra về hay không.

Lão tướng quân thu lại nụ cười trên mặt, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Còn một chuyện nữa, cần nhắc nhở các vị."

Bầu không khí biến đổi, những người ngồi cách gần đó liếc mắt nhìn nhau, ngầm nhíu mày.

"Theo như tin tức ta nhận được, có khả năng tà ma đã xâm nhập vào Học viện Đế quốc."

"Không thể nào." Có người theo bản năng lập tức phản bác.

Học viện Đế quốc có yêu cầu rất nghiêm ngặt trong việc tuyển sinh, thân phận của mỗi người đều được kiểm tra kỹ lưỡng.

Phương Sam vẫn ngồi nghe từ đầu đến giờ, bỗng nhiên mở miệng yếu ớt nói: "Chẳng phải có kẻ am hiểu về cải trang sao? Giả sử hắn giết một đệ tử gia tộc nào đó, lẫn vào Học viện Đế quốc, chỉ sợ cũng không dễ bị phát hiện."

Lời này vừa nói ra sắc mặt của mọi người cũng thay đổi.

Lão tướng quân nhìn hắn một cái, hiếm khi tỏ ra tán thưởng: "Học viện Đế quốc hàng năm có tỷ lệ tử vong khoảng mười người, năm nay mới chỉ qua nửa năm, đã có gần tám học sinh thiệt mạng trong các nhiệm vụ."

Học sinh của học viện đều là những người xuất sắc nhất, nhưng mới giữa năm mà tỷ lệ tử vong cao như vậy thì quả là bất thường.

Những người này bình thường tuy khác biệt về chính kiến, nhưng trong những thời khắc quan trọng, họ vẫn nhất trí đối ngoại.

"Sàng lọc từng người một là quá khó khăn." Một người đàn ông trung niên từ khi vào đến giờ vẫn luôn im lặng nói.

Quan trọng nhất là dễ làm cho lòng người bất ổn.

Lão tướng quân quét mắt nhìn Ngụy Tô Thận: "Có mồi câu, không sợ đối phương không mắc câu."

Mọi người lắc đầu, dù nói là phải hi sinh để đạt được mục đích, nhưng dù sao cũng là cháu ruột, vậy mà ông lại dễ dàng ném ra ngoài làm mồi, đúng là máu lạnh.

Lão tướng quân nhìn ánh mắt của bọn họ mà cười nhạt... Mấy kẻ ngu ngốc này hiểu gì chứ, chỉ cần với bản lĩnh tức chết người không đền mạng của mộng ma của Mạc Tu, làm sao được tính là ném ra mồi câu, rõ ràng là hổ dữ vào rừng!

.....

Tác giả có điều muốn nói: Hổ dữ vào rừng là nói cho hay, thực ra phải nói là tai họa xuống trần gian mới đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro