Chương 109: Giấc mộng Nam Kha chấm dứt nơi biên giới
Dịch: Băng Di
Dưới ánh mắt đầy oán niệm của hệ thống 333, Ngụy Tô Thận quyết định kích hoạt nhiệm vụ hàng ngày.
【Nhiệm vụ: Giấc mộng Nam Kha.
Ghi chú: Trong các không gian khác nhau, có rất nhiều vương quốc khác nhau... Vương quốc của những người tí hon, Vương quốc của gió, và còn có Vương quốc kinh hoàng của những giấc mơ.
Dũng cảm, hiếu chiến, đấu tranh giành ngôi vương, vô số sử thi bi tráng đã ra đời ở đây. Tham gia vào cuộc tranh đấu của bọn họ, giành lấy vị trí đứng đầu Thiên bảng, để cho cả thế giới tôn sùng.
Thế giới rộng lớn như vậy, bạn muốn đi xem không!】
Ngụy Tô Thận đứng tại chỗ trầm mặc một giây: ... Không, anh không muốn.
Vừa quay người lại, liền phát hiện Phương Sam kinh ngạc nhìn anh, còn chưa chờ Ngụy Tô Thận mở miệng, Phương Sam đã chủ động bước vào trong cái lồng và thì thầm với hệ thống 333.
Hệ thống 333: "Đây không phải là nhiệm vụ hàng ngày, sao lại đi đến một chiều không gian khác?"
Phương Sam: "Đúng là trời sinh tương khắc với vạn vật ."
Hệ thống 333 cắn móng tay: "Tôi cứ tưởng cậu là kẻ xui xẻo, hóa ra anh ta mới là nguồn cơn tai họa thật sự."
Dù họ đã nói rất nhỏ, nhưng căn phòng không lớn lắm, không ít lời nói vẫn bay vào trong tai Ngụy Tô Thận , khiến anh đen mặt: "Nói đủ chưa?"
Phương Sam khẽ ho một tiếng: "Chúng tôi đang thảo luận chiến lược ứng phó."
Ngụy Tô Thận vốn là người đứng đắn, nhất là khi so sánh với đôi hệ thống này, anh quả thật là chính nhân quân tử, anh chỉ đơn giản hỏi: "Tại sao nhiệm vụ hàng ngày lại liên quan đến vị diện khác?"
Nếu phải bôn ba khắp nơi, sao có thể gọi là 'hàng ngày'?
Phương Sam híp mắt: "Nếu không, sao đến giờ nó vẫn chưa được phát ra?"
Đây là một nhiệm vụ đi trên lằn ranh đỏ, còn cần phải đụng tới mộng ma để kích hoạt, có thể tuyên bố ra ngoài mới có quỷ!
Nghĩ đến đây, lại yếu ớt thở dài, gặp quỷ sống giữa ban ngày ban mặt, bọn họ thật xui xẻo mới gặp phải.
Chuyện đã đến nước này, xoắn xuýt quá nhiều cũng vô ích, Phương Sam nhẹ gật đầu: "Bây giờ chọn thực hiện nhiệm vụ."
Ngụy Tô Thận quét mắt nhìn lướt qua lựa chọn có chấp nhận truyền tống hay không ở cuối nhiệm vụ, sau đó lắc đầu rồi chọn 'có'.
·
"Phế vật thì mãi mãi là phế vật."
Bên tai vang lên tiếng cười đùa khinh bỉ.
Khi Ngụy Tô Thận tỉnh lại, thấy mình bị ba, bốn người vây quanh, đánh đấm túi bụi. Ngụy Tô Thận giật mình, tóm lấy nắm tay đang vung về phía mình.
"Còn dám phản kháng." Người nọ cười nhạt, chân định đá vào người anh.
Ngay một giây kế tiếp, chợt nghe thấy tiếng xương gãy "răng rắc".
"Đại ca làm rất đẹp!" Một người cao gầy đứng bên cạnh vui vẻ nói: "Tên tiểu tử này chắc gãy xương rồi, phải nằm liệt giường mười ngày nửa tháng."
"Đồ ngu!" Tên béo đau đến chảy nước mắt ròng ròng: "Đó là tiếng xương của tao gãy!"
Những người khác còn chưa kịp phản ứng, đã bị một cước đá ngã xuống đất, mặt bị ma sát với đế giày đau điếng.
Ngụy Tô Thận đạp chân lên người cậu ta, ánh mắt bình tĩnh suy nghĩ... Thảo nào Phương Sam lại thích đạp người như vậy, đặc biệt là đạp vào mặt, thật sự có cảm giác rất sảng khoái!
"Thả, thả đại ca ra!" Người duy nhất còn sót lại chưa bị đánh, muốn chạy cũng không được, mà ở lại cũng không xong.
Ngụy Tô Thận gia tăng lực, người bị anh giẫm dưới chân miệng đã rỉ máu, cầu xin tha thứ: "Tôi sai rồi, tha cho tôi đi!"
Vài giây sau, Ngụy Tô Thận mới bỏ qua cho bọn họ.
Mấy người mới vừa rồi còn quen thói hóng hách giờ trông như những con chim cút bị hoảng sợ, ngoan ngoãn đứng thành một hàng, cúi đầu xin lỗi.
Ngụy Tô Thận đột nhiên rút một con dao găm từ thắt lưng ra.
"Giết người sẽ bị học viện trừng phạt!" Một người hoảng hốt nói.
Ngụy Tô Thận: "Cứ tiếp tục gọi đi, gọi đến khi tôi hài lòng."
"Gọi gì cơ?"
Ngụy Tô Thận liếc nhìn cậu ta.
"Tráng sĩ tha mạng?"
Lại thêm một cú đấm nữa.
Tên béo ôm mặt: "Không gọi tha mạng chẳng lẽ gọi là đồ phế vật à?"
Ngụy Tô Thận gật đầu: "Ngộ tính không tồi."
Điểm vả mặt dâng đến cửa, bỏ qua thì thật đáng tiếc.
Tên béo cho rằng anh cố tình, mặt mày đau khổ: "Chúng tôi biết sai rồi."
Ánh mắt Ngụy Tô Thận không che giấu được sát khí, tay cầm dao găm kề sát vào cổ đối phương: "Gọi nhanh lên."
"Phế, phế vật."
Ngụy Tô Thận nghe mà hết sức hài lòng: "Tiếng nhỏ quá, lớn hơn chút đi."
Tên béo quyết tâm—"Phế vật."
Hai chữ gần như vang vọng cả bầu trời.
Ngụy Tô Thận quét mắt nhìn hai người còn lại, ra hiệu họ cũng không được nhàn rỗi.
Từ hoàng hôn đến khi màn đêm buông xuống, ba người bọn họ đã lặp lại từ 'phế vật' đến mòn cả miệng, cuối cùng, mắt bọn họ đờ đẫn, vô thức lặp đi lặp lại hai từ phế vật.
"Thật là một sở thích độc ác." Giọng của Phương Sam vang lên trong đầu anh: "Dù sao đi nữa, anh cũng không thể tích lũy được quá nhiều điểm vả mặt."
"Có còn hơn không." Ngụy Tô Thận thản nhiên đáp, ai biết được chỉ một điểm khác biệt cũng có thể dẫn đến thiên đường hay địa ngục.
Trong khi nói chuyện, anh cũng tiêu hóa ký ức của nguyên thân. Nơi anh đang ở gọi là Vương quốc giấc mơ. Trong vương quốc này, người được tôn kính nhất là các mộng sư.
Mộng sư có mộng ma của riêng mình, có thể phát huy sức mạnh phi thường trong chiến đấu.
Cơ thể này có tên là Mạc Tu, gọi là phế vật cũng không sai, ít nhất vị trí của hắn trong Học viện Đế quốc là như vậy.
Học viện Đế quốc chỉ tuyển chọn những học sinh ưu tú nhất, tất nhiên cũng có ngoại lệ, chẳng hạn như dựa vào công huân của người nhà mà đi cửa sau. Điều kiện tiên quyết là công lao đó phải cực kỳ lớn, nếu không, ngay cả con cháu hoàng gia cũng không được học viện nể mặt.
Những người đang bắt nạt Mạc Tu cũng có thế lực rất lớn, bọn họ cũng đoán chắc Mạc Tu không dám chạy về nhà mách lẻo. Dù sao thì cậu ta đã lãng phí một suất học, nếu lại bị bắt nạt ở trường và về nhà khóc lóc kể lể, e rằng sẽ bị người khác triệt để khinh thường.
Ngụy Tô Thận lắc đầu, nguyên chủ quá mức yếu đuối, ba người này dù có thiên phú cao, nhưng tuổi còn nhỏ, chưa thức tỉnh được năng lực triệu hồi mộng ma, nói riêng về khả năng đánh đấm thì thực ra cũng không mạnh lắm.
Cho đến khi anh quay lưng bước đi, mấy người sau lưng mới khôi phục lại một chút tỉnh táo.
"Còn hai ngày nữa là đến kỳ kiểm tra thức tỉnh." Tên gầy đỡ tên béo đứng dậy: "Chờ đến khi chúng ta thành công triệu hồi mộng ma, sẽ cho nó biết tay."
Ngụy Tô Thận đoán được họ sẽ sinh lòng báo thù, nhưng không để tâm, khắp nơi trong sân trường đều có thể cảm nhận được sức mạnh dồi dào, thủ vệ tựa vào cây cổ thụ nghỉ ngơi, còn cây cổ thụ chính là mộng ma của thủ vệ.
--- độ mạnh yếu của mộng ma được phân loại từ cấp A đến cấp E, cấp A đã là cực kỳ ưu tú, ở trên cấp A là cấp S, trên thế giới này cũng không có mấy người đạt được.
Hiệu trưởng của Học viện Đế quốc chính là một trong số ít đó.
Còn về nguyên chủ, thuộc về cái chủng loại kém cỏi nhất, hoàn toàn không có năng lực triệu hồi mộng ma.
Ngụy Tô Thận ngẩng đầu nhìn trời một chút, cảm thấy hết sức hài lòng với thân phận hiện tại. Có thân phận "phế vật" này, có lẽ anh có thể lập thành tích mới về giá trị vả mặt.
Anh bước đi một cách nghênh ngang trong học viện, hy vọng rằng trước khi mình quật khởi, sẽ nhận được thêm nhiều sự khinh bỉ.
Đâm đầu đi tới là một thanh niên anh tuấn, ánh mắt cao ngạo, vừa nhìn chính là loại hình không dễ trêu chọc. Ngụy Tô Thận nhanh chóng tiến về phía hắn ta, chờ mong tiếp tục nghe bị chửi phế vật.
Thanh niên nhìn thấy anh, quả nhiên dừng bước lại, nhưng không đồng tình nói: "Cậu đã bị lưu ban một năm, hai ngày nữa là đến kỳ kiểm tra thức tỉnh, đây là cơ hội cuối cùng rồi."
Bước ngoặt cuối cùng, lẽ ra nên dành thời gian nâng cao niệm lực mới phải.
Ngụy Tô Thận chờ đợi một lúc lâu nhưng không nghe thấy lời lăng mạ nào, liền cau mày hỏi: "Anh chỉ muốn nói như vậy thôi sao?"
Thanh niên không tức giận vì giọng điệu cứng nhắc của anh, ngược lại còn nói: "Có lẽ cậu sẽ là đại tài trưởng thành muộn, đừng tự coi thường mình."
Sau khi hắn đi rồi, Ngụy Tô Thận lại tình cờ gặp vài người khác, phần lớn bọn họ phớt lờ anh, một số còn dừng lại an ủi, khiến anh rất thất vọng.
Phương Sam yếu ớt nhắc nhở: "Trên thế giới này, phần lớn mọi người đều là người bình thường."
Ngụy Tô Thận hỏi: "Cậu không được phép hiện thân sao?"
Phương Sam đáp: "Thân thể này thực sự là thể chất củi mục, chỉ có thể để tôi tự hạ thấp địa vị, tạm thời làm mộng ma của anh thôi."
Ngụy Tô Thận ngắm nhìn bốn phía: "Rất thần kỳ."
Đây là thế giới ly kỳ nhất mà anh từng thấy, thậm chí theo một nghĩa nào đó còn vượt qua cả tu chân giới.
Chưa nói đến điều khác, học viện đế quốc được xây dựng trên những đám mây, và chính mộng ma của viện trưởng là thứ đang chống đỡ cho học viện này.
Nằm mơ là một trong những cách để rèn luyện niệm lực. Để đảm bảo mỗi học sinh không bị quấy rầy trong giấc mơ, ký túc xá đều là một người một phòng. Điều này mang lại sự tiện lợi cho Ngụy Tô Thận, ít nhất trong ngày thường anh và Phương Sam có thể trò chuyện mà không cần phải che giấu tai mắt người khác.
Phương Sam bước ra, duỗi người một cái: "Dù là phế vật, ký chủ vẫn có xuất phát điểm rất cao."
Mạc gia là quân nhân thế gia, đã bảo vệ hòa bình của đế quốc mấy trăm năm qua, ngay cả quốc vương cũng không dám dễ dàng đắc tội với Mạc gia.
Mà ở vương quốc này, nơi thực lực vượt trội hơn quyền lực hoàng gia, cũng không có khái niệm công cao lấn chủ, những người có năng lực đều nỗ lực theo đuổi cảnh giới cao hơn.
Ba bảng xếp hạng Thiên, Địa, Nhân chính là thước đo tốt nhất.
Số người được xếp hạng trên bảng càng nhiều, chứng tỏ quốc lực càng mạnh. Vương quốc giấc mơ có phần yếu thế trong điểm này, nhưng nó vẫn là một trong bốn vương quốc lớn, là vì có mười người nằm trong bảng Thiên.
Chỉ có những người mạnh nhất mới có tư cách bước vào bảng Thiên.
"Vị trí đầu bảng Thiên." Phương Sam ngáp dài: "Trọng trách thì nặng mà đường thì xa."
Ngụy Tô Thận bình tĩnh nói: "Không sao cả."
Phương Sam nhìn sang, nghe thấy anh nói: "Đã có hệ thống 333 cầu nguyện cho chúng ta."
Nếu nhiệm vụ thất bại, hệ thống 333 cũng sẽ phải chôn cùng.
Phương Sam lập tức vui vẻ, sau một lúc mới lấy lại vẻ nghiêm túc: "Ký chủ cần nhanh chóng nâng cao niệm lực, sức mạnh mà tôi có thể phát huy phần lớn phụ thuộc vào sự tích lũy của anh."
Cửa phòng ký túc xá vang lên tiếng gõ, Phương Sam và Ngụy Tô Thận nhìn nhau một cái, rồi Phương Sam biến mất vào cơ thể anh.
Người bước vào là một thiếu niên tóc đỏ, đưa cho anh một lọ thuốc: "Cha cậu nhờ tôi mang đến, có thể tăng cường niệm lực."
Từ nhỏ đến lớn, Mạc Tu đã bị ép uống không biết bao nhiêu loại thuốc quý, nhưng đáng tiếc niệm lực vẫn không hề tăng lên. Thiếu niên tóc đỏ liếc nhìn anh với vẻ thương hại, môi giật giật, cuối cùng chọn cách rời đi mà không nói gì.
Niệm lực thấp kém, Mạc Tu sống không tốt lắm trong đại gia tộc, nhưng nhờ có cha mẹ che chở, không ai dám công khai làm khó hắn.
Những tài nguyên nên có thì đều có, hầu hết thái độ của mọi người đối với hắn là coi thường.
Ngụy Tô Thận thực ra mong rằng đây là một bối cảnh mà anh bị bắt nạt trong gia tộc, như vậy anh có thể hành động mà không cần lo lắng.
Phương Sam thì lý giải trực quan hơn, cầm một cuốn sổ tay học tập trên bàn lên và bắt đầu xem, bên trong giới thiệu sơ lược về nguồn gốc của Học viện Đế quốc và các quy định liên quan của trường. Trong đó nhấn mạnh về kỳ kiểm tra thức tỉnh.
Dù sự nỗ lực cũng rất quan trọng, nhưng nếu không có vận may to lớn, trong vương quốc giấc mơ, thiên phú vẫn là yếu tố hàng đầu.
Và kỳ kiểm tra thức tỉnh sẽ quyết định nhà trường đầu tư bao nhiêu tài nguyên vào một học sinh.
Phương Sam đặt cuốn sổ sang một bên, vỗ vỗ bả vai của Ngụy Tô Thận: "Trong kỳ kiểm tra thức tỉnh, tôi chắc chắn sẽ giúp ký chủ tỏa sáng."
Ngụy Tô Thận hơi cứng người lại: "Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc đi theo con đường kín đáo, sang trọng chưa?"
Đợi một lúc lâu không thấy trả lời, anh nhìn lại thì thấy Phương Sam đang hình dung ra hình ảnh xuất hiện của mình... Có hàng triệu loại mộng ma, hệ thống thề rằng sẽ trở thành kẻ khiến cho vạn người chú ý nhất trong số đó!
---
Lời tác giả:
Phương Sam: Chúng ta sẽ hát vang trên con đường này!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro