Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 107. Trong mơ không biết mình là khách

Dịch: Băng Di

"Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không tiện tiếp tục che giấu nữa." Phương Sam yếu ớt thở dài: "Kiếp trước tôi vì cứu anh mà chết, kiếp này tôi đã trải qua trăm cay nghìn đắng mới gặp lại ký chủ để nối lại tiền duyên."

Hệ thống 333 đứng bên cạnh nghe mà trợn mắt hốc mồm, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, làm thế nào mà mọi thứ đã biến thành duyên phận tiền kiếp rồi?

Ngụy Tô Thận nghe xong không có biểu đạt quá nhiều, chỉ hỏi: "Khi chúng ta yêu nhau, chúng ta bao nhiêu tuổi?"

"Mười tám cái xuân xanh."

Ngụy Tô Thận cầm bút ghi lại: "Khi đó cậu tên là gì?"

"Phương Bảo Bảo."

"Còn tôi?"

"Ngụy Hiên Viên."

Tay cầm bút của Ngụy Tô Thận cứng đờ, nhưng cuối cùng vẫn viết xuống.

Phương Sam cười tủm tỉm nói: "Đó là chuyện từ rất lâu rồi, ký chủ ghi lại cũng không có tác dụng gì."

"Có ích." Ngụy Tô Thận nghiêm túc nói: "Lần sau khi nằm mơ, tôi có thể kiểm chứng một chút ."

Nụ cười của Phương Sam lập tức tắt ngúm, cố gắng kéo khóe miệng lên lần thứ hai: "Anh không tin tôi sao?"

Ngụy Tô Thận suy nghĩ một lát, dùng cách diễn đạt nhẹ nhàng hơn: "Cần phải nhìn mọi việc một cách biện chứng."

"..." Cái này chẳng liên quan gì đến biện chứng cả!

Tuy nhiên, Ngụy Tô Thận dường như đã chấp nhận cách giải thích này, tiếp tục hỏi: "Lần đầu chúng ta gặp nhau là trong hoàn cảnh nào?"

Phương Sam mặt không chút thay đổi đáp: "Một ngày nọ, khi tôi đi chùa dâng hương, giữa đường gặp phải sơn phỉ, chúng xé rách quần áo của tôi..."

Nói đến đây, đột nhiên dừng lại.

Ngụy Tô Thận nhíu mày: " Sau đó thì sao?"

Phương Sam khoát tay, trong mắt lóe lên sự tức giận vì bị cắt ngang: "Đừng quấy rầy, tôi đang bịa mà."

"..."

Ngụy Tô Thận buông giấy bút, dường như không thấy kỳ quái khi mọi thứ đều là giả: "Người xuất hiện trong giấc mơ của tôi, vốn không phải là người yêu kiếp trước, đúng không?"

Phương Sam có chút tiếc nuối, ngả người ra sau dựa vào một chút: "Thiếu sót lớn nhất của ký chủ là thiếu tinh thần lãng mạn."

Ngụy Tô Thận: "Tôi không thích kiểu người khóc lóc sướt mướt."

Thật không may, con cá trong mơ lại chính là cái chủng loại vừa mở miệng nói chưa hết câu đã rơi ba giọt nước mắt.

"Có thể nắm bắt điểm yếu của tôi, khuyên người tự sát, chắc chắn đó là thủ đoạn của mộng ma."

Bốp bốp bốp.

Phương Sam vỗ tay ba cái: "Phân tích rất chính xác." Tuy nhiên, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc: " Cho nên rốt cuộc làm sao ký chủ lại xuất hiện lỗ hổng tâm lý như vậy?"

Lời này vừa nói ra, ngay cả hệ thống 333 cũng tò mò nhìn qua.

Ngay sau đó, liền thấy mình bị chỉ trích: "Cậu ám chỉ cho tôi."

Hệ thống 333 trợn to hai mắt, những lời mắng chửi đang định buột miệng ra liền cứng rắn nuốt xuống.

Phương Sam nhíu mày: "Cậu vẫn chưa hết hi vọng à."

Dám hãm hại ký chủ mà hắn đang bao dưỡng, rõ ràng là chán sống rồi.

Hệ thống 333 tức giận nói: "Đem lời nói rõ ràng ra, khi nào tôi ám chỉ cho anh?"

Ngụy Tô Thận nghiêm túc kể lại tiền căn hậu quả.

Hệ thống 333 ngớ người, mất một lúc lâu mới phản ứng lại: "Tôi chỉ đơn giản là hỏi thăm về một câu chuyện."

Sau đó, từ góc độ của mình, hắn kể lại một mối quan hệ nhân quả hoàn toàn trái ngược.

Phương Sam xâu lời nói của hai phe lại với nhau, đột nhiên hiểu ra, chậm rãi nghẹn ra một câu: "Hai người các người, có vấn đề về chỉ số IQ phải không?"

Hệ thống 333 hít một hơi thật sâu: "Cậu có biết điều kinh khủng nhất trong hiểu lầm này là gì không?"

Phương Sam theo bản năng cảm thấy đó không phải là điều mình muốn nghe, nhưng vẫn hỏi: "Là gì?"

Hệ thống 333: "Cậu rõ ràng toàn bộ hành trình chưa hề xuất hiện, nhưng vẫn là đầu sỏ gây nên."

Điều này hoàn toàn chính xác, mọi thứ bắt nguồn từ việc Phương Sam để lại một câu chuyện cổ tích chưa kể hết trong phòng phát thanh.

Phương Sam lạnh lùng nói: "Mọi thứ phải được nhìn nhận từ góc độ biện chứng, cậu chỉ nhìn thấy tôi để lại một câu chuyện, nhưng lại bỏ qua việc chính cậu cũng đang ở trong một câu chuyện."

Hệ thống 333 hừ một tiếng, giờ lại bắt đầu nói về biện chứng sao?

Bất quá nói cũng không sai, đối với họ mà nói, việc đi đến các không gian khác nhau để chấp hành nhiệm vụ, có thể định hướng hướng đi của một số sự kiện lớn, theo một ý nghĩa nào đó cũng không khác gì viết ra một câu chuyện.

Lắc đầu, nhưng điều này cũng không thay đổi bản chất rằng Phương Sam là kẻ gây họa.

Tư duy của Phương Sam rất nhảy vọt, một giây trước còn đang đấu khẩu với hệ thống 333, một lát sau đã ngồi xếp bằng một chỗ, tự mình suy ngẫm lung tung.

Hệ thống 333 vốn không muốn quan tâm, bất quá nửa giờ sau, khi Phương Sam vẫn còn ngồi đó, sắc mặt có chút thay đổi.

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu thẳng lên đỉnh đầu Phương Sam, bị phơi lâu như vậy chắc chắn không phải là một trải nghiệm dễ chịu, nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích.

Lòng hiếu kỳ quấy phá, hắn hỏi: "Cậu lại phát điên gì nữa đây?"

"Đừng để ý tới tôi," Phương Sam không thèm nhìn hắn cái nào, vẻ mặt đầy u ám: "Hãy để tôi yên lặng tự kỷ một lúc."

"...!"

Hệ thống 333 chửi thầm vài câu thô tục, không thèm để ý đến kẻ tâm thần thống này nữa.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Phương Sam mắt không hề nháy một cái nhìn chằm chằm Ngụy Tô Thận: "Mộng ma là một loài không đạt được mục đích thì không bỏ cuộc, chỉ cần anh không mắc bẫy, nó sẽ tiếp tục quấy rối anh."

Ngụy Tô Thận nghĩ đến đôi mắt như ngọc lưu ly kia, sắc mặt hơi thay đổi: "Nếu tôi ra tay với nó trong mơ, liệu có gây ra ảnh hưởng gì không?"

Phương Sam thở dài: "Tốt nhất đừng vạch mặt, dễ gặp phiền phức."

Ngụy Tô Thận phân tích: " Mộng ma khuyên người ta tự sát, chứng tỏ nó không có khả năng giết người trực tiếp trong giấc mơ."

"Đúng là như thế," Phương Sam bổ sung: "Nhưng nó có thể cưỡng ép dùng sức mạnh với anh trong mơ. Ví dụ như xé rách quần áo của ký chủ, biến anh thành một con búp bê rách nát."

Ngụy Tô Thận liếc nhìn Phương Sam, đang không ngừng tưởng tượng: "Yên tâm, nó không thực hiện được đâu."

Phương Sam lắc đầu, đóng vai một người đang lo lắng đến cực điểm, chỉ thiếu việc cầm lấy tim mình ra và nói: "Làm sao tôi có thể yên tâm được đây?"

Ngụy Tô Thận trầm giọng nói: "Nói nhiều như vậy, chứng tỏ cậu đã nghĩ ra cách rồi."

Hai người đã hợp tác với nhau lâu như vậy, sự ăn ý này vẫn phải có.

Phương Sam không vòng vo: "Có thể thông qua việc nhập mộng để giúp ký chủ đánh quái."

Ngụy Tô Thận vốn luôn có hứng thú với những lĩnh vực mới lạ: "Cậu có thể vào giấc mơ của tôi ư?"

Phương Sam: "Có thể thử một lần."

Vì sự đe dọa khủng bố của Phương Sam, hệ thống 333 không dám hành động trực tiếp, thực ra hắn rất muốn vọt đến trước mặt Ngụy Tô Thận và lay tỉnh đối phương ngay bây giờ.

-Ngu xuẩn, mộng ma thì tính là gì chứ? So với nó, Phương Sam mới thực sự là cầm thú thứ thiệt!

Đáng tiếc Ngụy Tô Thận hoàn toàn không nghĩ đến điểm ấy, từ góc độ khoa học mà nói, nhập mộng tạm thời vẫn chưa thể thực hiện được, nên anh rất muốn trải nghiệm thử một phen.

Phương Sam không nói cụ thể về cách đi vào giấc mộng, chỉ yêu cầu Ngụy Tô Thận nằm xuống giường và cố gắng ngủ.

Ngủ là một chuyện rất đơn giản, nhưng khi cố ý thì lại trở nên khó khăn.

Phương Sam đưa một cốc nước trái cây tới, dụ dỗ: "Nào, uống đi."

Ngụy Tô Thận lắc đầu.

Phương Sam: "Tại sao lại không chứ? Uống một ngụm thôi mà."

Ngụy Tô Thận nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra: "Cậu làm như vậy trông rất kỳ quặc."

Rất giống một kẻ tội phạm bỏ thuốc ở quán bar.

'Hảo ý' bị từ chối, Phương Sam chỉ có thể kiên nhẫn chờ anh đi vào giấc ngủ.

Khoảng mười phút sau, nhịp thở của Ngụy Tô Thận dần đều lại. Phương Sam nằm bên cạnh anh, từ từ nhắm mắt, lập tức chìm vào giấc ngủ.

Hệ thống 333 đứng bên cạnh rục rịch, nếu hai người này cứ như vậy mà ngủ, chẳng phải đây là cơ hội của hắn sao?

Hắn nở một nụ cười tà ác, từng bước tới gần Ngụy Tô Thận... Chỉ cần giết anh ta, hắn có thể nhận được phần thưởng từ bảng treo thưởng.

Khi cơ hội dường như đã nằm trong tầm tay, hệ thống 333 vừa định ra tay, Phương Sam bất ngờ bật dậy như xác chết vùng dậy, tung một cú đấm vào hệ thống 333, ngay sau đó là một trận đòn tơi tả.

Hệ thống 333 bị đánh đến bất tỉnh, Phương Sam bình tĩnh lấy ra một cái lồng, chụp hắn vào bên trong.

Khi tỉnh dậy, hệ thống 333 hoảng sợ phát hiện cái lồng đang dần thu nhỏ lại, mà hắn thì hoàn toàn không có cách nào phá vỡ. Trên sàn còn để lại một mảnh giấy nhỏ: "Trong vòng ba giờ tới, nếu tôi không thể ra ngoài, năm sau Thanh Minh tôi sẽ nhớ đốt vàng mã cho cậu."

Hệ thống 333 hít vào một ngụm khí lạnh, hối hận vô cùng về hành động tự tìm đường chết vừa rồi. Hắn quỳ xuống đất, thành tín cầu khẩn, hy vọng Phương Sam có thể sớm đánh bại mộng ma và tỉnh lại khỏi trạng thái nhập mộng.

·

Thế giới dưới đáy biển vốn đã kỳ diệu, khi thêm vào trí tưởng tượng, nó càng trở nên muôn màu muôn vẻ.

Phương Sam đứng ở đáy biển sâu thẳm, nhìn những cây rong biển xung quanh, nghĩ đến việc làm món rau trộn, rồi lại nhìn những con cá và tôm bơi qua, khao khát làm món nướng bỗng trỗi dậy.

Ngụy Tô Thận dựa theo lời Phương Sam dặn trước đó, khi vào giấc mơ tuyệt đối không nghĩ đến bất cứ điều gì liên quan đến nhân ngư, khi mới nhập mộng, quả thật không thấy nhân ngư đâu.

Phương Sam: "Không bao lâu nữa, mộng ma sẽ tìm tới. Biện pháp này chỉ có thể tạm thời trì hoãn một khoảng thời gian."

Ngụy Tô Thận: "Hệ thống 333 đang làm gì?"

Phương Sam: "Cảnh đẹp đêm khuya, cần gì nhắc đến một kẻ phá đám?"

Ngụy Tô Thận biểu hiện rất mạnh mẽ trong phương diện suy luận: "Hắn đã âm thầm ra tay bị cậu bắt được."

Phương Sam cười híp mắt nói: "Lúc này đây, hơn phân nửa là hắn đang cầu nguyện."

Chỉ cần mình có mệnh hệ gì, hệ thống 333 cũng coi như chơi xong.

Ngụy Tô Thận nhìn hắn: " Kéo dài thời gian có ích lợi gì ?"

Nếu sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt, thà tấn công trước còn hơn.

Phương Sam lộ ra vẻ mặt tất cả nằm trong lòng bàn tay: "Đêm dài đằng đẵng, chúng ta có thể làm một số việc thú vị trước."

Ngụy Tô Thận bỗng cảm thấy có điềm chẳng lành.

Phương Sam nhún vai: "Nhìn thấy tôi đẹp thế này, anh không có ý kiến gì sao?"

"Muốn... chạy trốn."

Không chỉ là thuận miệng nói một chút, Ngụy Tô Thận đột nhiên ngộ ra ánh mắt mà hệ thống 333 nhìn anh trước khi nhập mộng, giống như đang nhìn một con cừu non tự động rơi vào bẫy của thợ săn.

Thấy anh thật sự bỏ chạy, Phương Sam điều chỉnh lại biểu cảm, cố gắng nặn ra một nụ cười tà mị: "Dám để tôi đuổi, nếu tôi bắt được, tôi sẽ đem anh..."

Phía sau là một chuỗi tiếng cười hắc hắc.

Ngụy Tô Thận cố gắng kiểm soát giấc mơ của mình, nhưng Phương Sam ở phía sau đuổi theo quá gắt gao, khiến anh không thể bình tĩnh lại mà điều khiển được.

Bên kia mộng ma đang tìm kiếm tung tích của Ngụy Tô Thận, nó rõ ràng cảm nhận được đối phương đã đi vào giấc mộng, nhưng mãi không thấy tăm hơi. Đang cảm thấy bực bội, thì nó nhìn thấy phía trước có một bóng dáng quen thuộc đang chạy về phía mình.

Ngụy Tô Thận cũng nhìn thấy mộng ma, liền dừng bước.

Lần này không còn giả vờ làm nhân ngư u sầu nữa, mộng ma hiện nguyên hình: "Anh đã biết rồi, đúng không?"

Chỉ khi biết đến sự tồn tại của nó, mới có thể tránh được nó ngay từ lúc nhập mộng.

Ngụy Tô Thận chẳng nói câu nào, đại biểu cho sự cam chịu.

Mộng ma nở một nụ cười dữ tợn: "Đến lúc này rồi, anh không muốn nói gì sao?"

Nước biển tạo thành những gợn sóng lăn tăn, Ngụy Tô Thận quay đầu lại, thấy Phương Sam đang tiến đến gần, lập tức quay sang mộng ma và nói: " Cứu mạng."

Mộng ma: "?"

---

Tác giả có lời muốn nói:

Mộng ma: What are you talking about? !?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro