Chương 104. Ước mơ thì vẫn phải có
Dịch: Băng Di
Hệ thống 333 phớt lờ những lời châm chọc khiêu khích sau lưng, cuối cùng dặn dò hai học sinh bên cạnh một lần nữa, yêu cầu họ phải phát huy hết khả năng cá nhân.
"Tôi đếm đến ba, đồng loạt ra tay."
Hai người gật đầu nín thở, khi âm cuối của từ "ba" vừa rơi xuống, một người phóng ra một tia sét, người kia còn khoa trương hơn, trực tiếp phun ra ngọn lửa cháy hừng hực từ miệng.
Nhìn thấy dị năng giả hệ lôi chân chính, tâm trạng của Phương Sam trở nên phức tạp. Chiêu này so với "Chưởng Tâm Lôi" mà hắn bịa đặt ra thì bá đạo hơn nhiều.
Sấm sét và lửa đan xen, hệ thống 333 lợi dụng dị năng không gian để dung hợp hai nguồn sức mạnh hoàn toàn khác biệt này vào một chỗ, khiến hơn nửa bầu trời sáng lấp lánh ánh bạc, giữa không trung còn lóe lên những tia lửa, trông chẳng khác gì ngày tận thế.
Tất cả mọi người đều chìm đắm trong sức mạnh khủng khiếp này, hệ thống 333 thì đã lùi về vị trí cũ, trong mắt có chút giận dữ tuyên bố thất bại: "Chỉ kém một tí tẹo nữa thôi."
Có người đề nghị: "Không bằng tất cả mọi người cùng ra tay?"
"Ngu xuẩn." Hệ thống 333 chửi: " Bằng vào khả năng khống chế sức mạnh không gian của tôi, tối đa chỉ có thể dung hợp hai luồn sức mạnh."
Người kia hậm hực lui ra sau, hệ thống 333 đột nhiên quay người lại, nhìn chòng chọc vào Phương Sam và Ngụy Tô Thận.
Phương Sam khẽ ho một tiếng, đang định vênh mặt đi về phía trước: "Thời khắc quan trọng, vẫn là tôi phải..."
Chưa kịp nói xong, hệ thống 333 đã ngắt lời: "Hai người các người lùi xa một chút."
Theo hắn thấy, việc dung hợp sức mạnh sau đó phá vỡ bình chướng là chuyện dễ dàng, tuy nhiên vào lúc quan trọng nhất, luồng khí đột ngột xuất hiện trong không gian lại làm tiêu tan mọi thứ. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn chỉ có thể dùng từ "xui xẻo" để hình dung.
Phương Sam mặt lạnh ngay tức thì, kéo Ngụy Tô Thận lùi lại một bước, bàng quan đứng xem rốt cuộc hắn sẽ làm trò gì mới.
Người ta nói một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, hồi thứ hai thì suy yếu, hồi thứ ba thì kiệt quệ.
Lần thử cuối cùng của hệ thống 333, rõ ràng có chút lực bất tòng tâm, hai người kia vì trong lòng đã có chút bất an, nên khi ra tay thì tâm thần không ổn định.
Kết quả lẽ ra phải tệ hơn so với lần trước, nhưng lần này hiệu quả dung hợp lại tốt hơn một cách quỷ dị, không gian vô cùng ổn định, đừng nói đến luồng khí, ngay cả một cơn gió nhẹ cũng không có, kết quả là phá vỡ được bình chướng.
Phương Sam: "..."
Sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, hắn lập tức nhìn về phía Ngụy Tô Thận, nhất định là mệnh cách của ký chủ không tốt, khắc hắn.
Ngụy Tô Thận lại nghĩ ngược lại, trước khi gặp phải hệ thống, anh luôn là đứa con cưng của trời, thế nhưng từ khi đồng hành cùng Phương Sam, việc xui xẻo gì cũng có thể xảy ra.
Trong lúc liếc nhau trách móc, hai người đột nhiên hiểu ý bật cười.
Nếu không thể xác định rõ rốt cuộc ai khắc ai, thì trước tiên hãy gạt bỏ thành kiến và nhất trí đối ngoại.
Trong tiếng hoan hô, một đám người điên cuồng lao ra ngoài, sợ rằng cái lỗ vừa được đục ra sẽ lại khép lại. Hệ thống 333 nhân cơ hội này chuẩn bị bỏ trốn, nhưng từ phía sau lại vọng đến một giọng nói sâu kín: "Hệ thống ám sát lần trước thất bại đã bị tôi xử lý rồi, là một kẻ thất bại khác, cậu lại có thể bình an vô sự trở về, cậu đoán xem kẻ ra lệnh treo giải thưởng sẽ nghĩ sao?"
Hệ thống 333 khựng lại, còn nghĩ gì được nữa... chắc chắn sẽ nghĩ bọn họ là đồng bọn.
Phương Sam cười nham hiểm: "Đi hay ở, tự mình suy xét cho kỹ."
Nói xong, hắn kéo Ngụy Tô Thận rời khỏi vị diện này trước.
·
Ánh nắng vừa đủ, gió nhẹ vừa phải, kết hợp tạo nên một thời tiết mát mẻ.
Phương Sam ôm một đống tiểu thuyết phá hủy tam quan, vừa ăn vụng đồ ăn vặt của nhóc mập, dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn Ngụy Tô Thận vừa mới trở về đã bắt đầu xử lý công việc, cảm thán một câu 'thần tiên '.
"Có biết hầu hết các ký chủ khi trở về vị diện ban đầu đều sẽ làm chậm lại sinh hoạt không?"
Ngụy Tô Thận phân ra một chút tinh thần để nói chuyện với hắn: "Vì sao?"
"Còn phải hỏi sao," Phương Sam thở dài: "Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ đầy gian nan, bọn họ nhận ra sống sót là một điều may mắn biết bao."
Ngụy Tô Thận dừng bút, cau mày suy nghĩ: "Gian nan ở chỗ nào?"
Phương Sam mở miệng định nói, nhưng rồi trong đầu đột nhiên trống rỗng——
Suy nghĩ kỹ một chút, ký chủ trong nhiệm vụ quả thật không đóng góp được gì nhiều.
Nhiệm vụ đào thoát lần này cũng không phải đơn giản, chỉ với sở trường là tấn công tinh thần, muốn thoát khỏi trường học cơ bản là không thể nào, từ đầu đến cuối hoàn toàn chỉ có hệ thống 333 tự mình gắng sức.
Còn về hệ thống 333, đến nay vẫn ở trạng thái chưa rõ tung tích.
Phương Sam đối với lần này hoàn toàn không lo lắng, dường như chắc chắn đối phương sẽ chọn lên thuyền giặc của bọn họ.
Thời điểm suy nghĩ vẩn vơ, hắn vẫn nhanh chóng ăn hết sạch đồ ăn vặt của nhóc mập.
Ăn no rồi, Phương Sam bắt đầu giấc ngủ trưa yên bình của mình, trong khi đó dưới lầu, Ngụy Tô Bùi lại đang sốt sắng đi quanh phòng.
Khoai tây chiên đâu rồi? Cả kẹo sữa cũng biến mất, đồ ăn vặt cậu giấu kỹ sao lại bỗng nhiên như mọc cánh bay đi trong đêm.
Tiếng chuông cửa đáng ghét vang lên đúng lúc này, hôm nay quản gia có việc xin nghỉ một ngày, dì Trương lại đang bận làm cơm trưa dưới bếp nên không nghe thấy, thế cho nên thật lâu mà chẳng có ai đi mở cửa.
Nhóc mập đang nghẹn một bụng lửa, lại bắt đầu so kè với cái chuông cửa, nhất quyết không ra mở.
Trên lầu vang lên tiếng bước chân, nhóc mập vừa quay đầu lại, lại càng hoảng sợ, kêu lên một tiếng: "Cha."
"Tại sao không mở cửa?" Trong mắt của Ngụy Diệp còn sót lại chút mệt mỏi, có thể thấy là bị đánh thức giữa giấc ngủ trưa.
Nhóc mập rùng mình một cái, giọng run run nói: "Chân con ngắn, chưa kịp đi tới."
Lời nói dối ma quỷ cũng không thèm tin, đúng lúc cậu đang cân nhắc kế đào thoát, thì Khương Mỹ Linh không biết đã đi xuống từ lúc nào: "Chỉ là mở cửa mà thôi, đừng chuyện bé xé ra to."
Sau cánh cửa là một gương mặt mỹ nam, da trắng mịn, mí mắt cụp xuống, thuộc tuýp người mang khí chất u sầu đang rất được ưa chuộng hiện nay, chỉ tiếc là chiều cao hơi khiêm tốn.
"Xin chào." Vì đang ở địa bàn xa lạ, hệ thống 333 có vẻ hơi rụt rè.
Khương Mỹ Linh cẩn thận nhớ lại một hồi, chắc chắn không quen biết, bèn hỏi: "Cậu tìm ai?"
Nhóc mập đứng sau lưng nhỏ giọng lẩm bẩm, mở cửa cho người lạ là không đúng.
Nghe bà hỏi, trong đầu hệ thống 333 lập tức hiện ra gương mặt hỗn thế đại ma vương của Phương Sam, hắn hít mũi: "Tìm cha."
Ánh mắt sắc như dao trong nháy mắt lả tả rơi vào trên người Ngụy Diệp.
Hệ thống 333 biết câu này có nghĩa khác, bèn lễ phép cúi chào: "Xin đừng hiểu lầm, cháu muốn nói là cha nuôi."
Nhóc mập liếc nhìn Ngụy Diệp, bĩu môi: " Càng già càng dẻo dai."
Nếu không có người ngoài ở đây, Ngụy Diệp đã sớm vớ lấy cây gậy để dạy dỗ đứa con bất hiếu này tại chỗ.
Khương Mỹ Linh giọng nói đặc biệt nhẹ nhàng, dịu dàng nhìn chăm chú Ngụy Diệp: "Con nuôi?"
Bên ngoài rõ ràng là một ngày nắng đẹp, nhưng nhiệt độ trong phòng dường như giảm đi vài độ.
Ngụy Diệp khẽ nhắm mắt, cơn mệt mỏi vì giấc ngủ trưa bị đánh thức biến mất, cuối cùng ông chậm rãi phun ra vài chữ:"Ngụy Tô Thận."
Giọng nói không nhẹ không nặng, nhưng nhiệt độ dường như còn lạnh hơn vừa rồi.
Mặc dù không biết người trước mặt này là ai, quá trình thế nào, nhưng khi cái tên này được nhắc đến, dường như tất cả sự kiện kỳ lạ đều có thể liên kết với nhau.
Khương Mỹ Linh nhíu mày: "Dạo này nó không đi ra ngoài nhiều, đừng đổ nước bẩn lên đầu con trai tôi."
Nước bẩn?
Hệ thống 333 không vui, nghĩ rằng hệ thống đã gả đi như nước đổ ra ngoài, hôm nay hắn quyết ở nơi này không đi!
Tất cả các kế hoạch trốn thoát mà hắn nghĩ ra trên đường đến đây đều bị hủy bỏ, sau khi hạ quyết tâm, hệ thống 333 nói: "Cháu đến tìm Phương Sam."
Nghĩ lại, hắn không chắc Phương Sam đã từng lộ diện trong ngôi nhà này hay chưa, nói không chừng vẫn còn đang trú ngụ trong đầu của ký chủ, liền đổi lời: "Không đúng, đến tìm Ngụy Tô Thận."
Khương Mỹ Linh: "..."
Bà vẫn đánh giá thấp đứa con trai này rồi.
Hệ thống 333 e sợ thiên hạ bất loạn, gân giọng gào một tiếng ' Cha nuôi.'
Tiếng gào có sức xuyên thấu mạnh mẽ, trần nhà dường như cũng rung rung rớt xuống vài hạt bụi.
Phương Sam bị đánh thức bởi tiếng gào đó, cơn giận khi bị đánh thức còn lớn hơn nhiều so với Ngụy Diệp, nhưng khi nghĩ đến đầu sỏ gây họa vẫn còn ở tầng dưới, đoạn đường lại quá xa xôi, nên nhắm mắt tiếp tục nằm như cá mặn trên giường.
Ngụy Tô Thận đang bận xử lý tài liệu, đầu cũng không ngẩng lên nói: "Con trai cậu đến kìa."
Phương Sam: "Không, là con trai của anh."
Ngụy Tô Thận sắp xếp tài liệu đặt sang một bên, động tác từ tốn, không có chút bối rối nào, hoàn toàn không hề lo lắng về việc lát nữa phải giải thích thế nào với Ngụy Diệp.
Phương Sam không nhịn được hỏi: "Có phải ký chủ đã có cách giải quyết rồi không?"
Ngụy Tô Thận đứng dậy: "Không."
Phương Sam: "Vậy tại sao lại ung dung thế?"
Ngụy Tô Thận bình tĩnh nhìn cậu: " Vò đã mẻ rồi thì đập luôn."
"..."
Hai người chân trước chân sau đi xuống lầu, bầu không khí trong phòng khách không được tốt lắm.
Hệ thống 333 nhiệt tình kêu cha, Ngụy Tô Thận cảm thấy lúc trước tha cho hắn một con đường sống quả là thất sách.
Ngụy Diệp, vô tình bị cuốn vào trận đại họa này, lạnh lùng nói: "Con nuôi?"
Ngụy Tô Thận suy nghĩ một lúc rồi gật đầu."Ta chỉ hỏi một câu," Ngụy Diệp nói: "Pháp luật có cho phép không?"
Ngụy Tô Thận: "Tạm thời chưa nhận được giấy phép."
Thấy cuộc chiến trong gia đình hết sức căng thẳng, Khương Mỹ Linh nháy mắt với nhóc mập, người sau đầy vẻ oan ức, đành phải đứng ra ngăn chặn ngọn núi lửa gần phun tới miệng."Có lẽ có uẩn khúc gì đó," nhóc mập dẫn mầm tai vạ tới trên người hệ thống 333: "Đang yên lành, sao lại nhận anh hai tôi làm cha, mưu cầu tài sản hay danh lợi?"
Hệ thống 333 vô cùng thành thật mà trả lời: "Vì mạng sống ."
Nhận giặc làm cha, hắn cũng cảm thấy rất oan ức!
Phương Sam vẫn đứng sau lưng Ngụy Tô Thận, trong lúc đó dùng ánh mắt cảnh cáo lướt qua hệ thống 333.
Hệ thống 333 đoán ra được mối quan hệ giữa Ngụy Tô Thận và Ngụy Diệp, cố gắng nở nụ cười đáng yêu, dùng giọng của một đứa bé gọi Ngụy Diệp một tiếng 'ông nội.'
Ngoại trừ đương sự, bao gồm cả Khương Mỹ Linh, tất cả mọi người đều vô thức tránh né biểu cảm của Ngụy Diệp lúc này.
Hệ thống 333 cố gắng dùng logic của mình để cảm hóa đối phương: "Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng ăn một hạt gạo nào của nhà các người, không công được một đứa cháu trai, ngài nên hài lòng mới phải."
Phòng khách rơi vào trạng thái im lặng chết chóc.
Đợi mãi mà không thấy Ngụy Diệp mở miệng nói chuyện, Phương Sam vẫn giữ tư thế cúi đầu, tới gần Ngụy Tô Thận, dùng giọng rất nhỏ hỏi: "Cha anh có phải đã tức đến ngất rồi không?"
Ngụy Tô Thận nghiêng đầu, tránh đối diện trực tiếp với Ngụy Diệp: "Chắc là không."
Anh không nghe thấy tiếng ngã xuống đất.
Lần này Phương Sam thật sự không phải là kẻ khởi xướng, dù sao thì mối quan hệ thân thích lúng túng này là do hệ thống 333 vì mạng sống mà bịa ra. Nhưng hắn hiếm khi có tinh thần trách nhiệm ra mặt dọn dẹp hậu quả: "Thật ra người này là một thiên tài máy tính."
Vừa lên tiếng, mọi ánh mắt đều tập trung trên người Phương Sam, dưới áp lực, Phương Sam chỉ vào Ngụy Tô Thận nói: "Anh ấy đang hợp tác với Bùi Dương trong một hạng mục, về phần lập trình, mặc dù đã có một thiên tài, nhưng thêm một người nữa thì càng an toàn hơn."
Ngụy Tô Thận hợp tác với Bùi Dương không phải là bí mật gì, trước đó anh từng làm việc tại một quán cà phê, đào được ông chủ làm nhân viên bảo trì chương trình, cũng chính vì vậy mà Ngụy Diệp mới mặc kệ những hành động điên rồ sau này của anh.
Dù là dùng tiền cầu con cũng tốt, làm công cũng được, ít nhất cuối cùng cũng mang lại lợi ích rõ ràng.
Nhưng nhận con trai nuôi --
Điều này vượt quá khả năng chấp nhận của người bình thường.
Hệ thống 333 không hề có ánh mắt, nghĩ rằng sự im lặng của họ là ngầm đồng ý, tưởng rằng mình đã được gia đình này chấp nhận: "Xin tự giới thiệu một chút, cháu tên Tam Thủy Thủy, cứ gọi cháu là Tiểu Tam."
Không ai đáp lại, hắn lại tự nhiên nói: "Cháu sẽ ở đâu?"
Phương Sam chỉ lên phòng của Ngụy Tô Thận ở trên lầu, bảo hắn im lặng ở trong đó đợi.
Hệ thống 333 chạy lên lầu.
"Nói thật cho ta biết," Ngụy Diệp nhìn chằm chằm vào Ngụy Tô Thận: "Ngoài kia còn lưu lạc bao nhiêu đứa cháu như thế này?"
"Chỉ có một," Ngụy Tô Thận quả quyết nói, trong lòng bổ sung thêm: Tạm thời.
Ngụy Diệp nhấn vào huyệt thái dương: "Ta sẽ cho con thêm một cơ hội nữa, nếu hợp tác với Bùi Dương không mang lại hiệu quả và lợi ích như mong đợi, đến lúc đó nợ mới nợ cũ chúng ta sẽ tính một lượt."
Dường như chỉ cần nhìn Ngụy Tô Thận thêm một giây cũng làm ông nhức đầu, Ngụy Diệp khoác áo bước ra sân để hít thở không khí.
Khương Mỹ Linh lắc đầu, khoát tay ra hiệu cho nhóc mập đi chỗ khác chơi, sau đó nói với Ngụy Tô Thận: "Lần sau làm việc hãy chú ý một chút ."
Ngụy Tô Thận gật đầu.
Khương Mỹ Linh nhìn đứa con trai đã cao hơn mình, ôn hòa nói: "Có một số việc không phải là không cho con làm, nhưng đừng để lộ quá nhiều dấu vết."
Ngụy Tô Thận ngầm hiểu: "Sau này con sẽ cố gắng không bị bắt được ."
Khương Mỹ Linh hài lòng gật đầu: "Con nghe vào là tốt rồi."
Phương Sam đứng bên cạnh cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình, từ lâu hắn đã sớm biết, người không thể đắc tội nhất trong nhà họ Ngụy không phải là Ngụy Diệp, mà chính là Khương Mỹ Linh.
Một người phụ nữ đồng thời vừa xinh đẹp vừa thông minh, thường khó đối phó hơn cả đàn ông.
Tuy nhiên, Phương Sam dù có cố gắng thế nào cũng không phải là trong suốt. Sau khi giáo huấn Ngụy Tô Thận xong, Khương Mỹ Linh quay sang nhìn hắn: "Thật ra tôi rất cảm kích cậu."
Phương Sam ngẩn ra."Trước khi cậu đến, A Thận nhà tôi như một vũng nước chết, thiếu niên lão thành cũng không phải là điều đáng để tự hào."
Phương Sam chớp mắt, chẳng lẽ mình là một bề tôi có công?
Khương Mỹ Linh chuyển đề tài câu chuyện: "Cậu có thể khuấy động vũng nước chết là tốt, nhưng chỉ có điều, đừng để nó biến thành nước sông Hoàng Hà."
Phương Sam nhướn mày, tỏ vẻ không hiểu.
Khương Mỹ Linh nói: "Là cái loại cuồn cuộn chảy ra biển không bao giờ trở lại."
Phương Sam im lặng một lát, sau đó trịnh trọng gật đầu: "Ngài yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ cùng anh ấy bình an sống đến chín mươi chín tuổi."
Ngụy Tô Thận an tĩnh lắng nghe hai người đối thoại, đột nhiên cảm thấy hình như mình vừa bị nguyền rủa.
·
Hệ thống 333 giống như Lưu mỗ mỗ bước vào đại quan viên, ở trong phòng ngắm nghía những đồ trang trí đắt tiền, tấm tắc nói: "Kẻ có tiền chân chính."
Phương Sam bước vào đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Hệ thống 333 quay lại, nhìn hắn với ánh mắt không thể tin nổi: "Có phải đầu óc cậu có bệnh không?"
Đối diện với những lời không khách sáo như vậy, Phương Sam không hề tỏ ra tức giận.
Hệ thống 333 vẫn không hiểu như trước: "Rốt cuộc là không nghĩ thông ở chỗ nào?" Vừa nói vừa liếc nhìn Ngụy Tô Thận: "Giá trị vả mặt có đạt yêu cầu không?"
Lời này có chút đâm thẳng vào tim rồi.
Phương Sam ngậm miệng không nói, cuối cùng người lên tiếng là Ngụy Tô Thận: "Cậu ta tìm nhầm ký chủ rồi."
Phương Sam một mực quan sát biểu cảm của hệ thống 333, thấy trên mặt của đối phương đầy dấu chấm hỏi, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hệ thống 333 cảm thấy giá trị quan của mình bị va chạm mãnh liệt: "Nghĩ cũng biết, một thiếu gia ngậm thìa vàng từ khi sinh ra như này không thể nào là ký chủ được."
Phương Sam hiểu rõ điều này hơn bất kỳ ai, nhưng lúc đó hắn cố tình không muốn suy nghĩ về vấn đề này, hy vọng mọi thứ vẫn còn có thể cứu vãn.
Lừa mình dối người không chỉ là môn học mà nhân loại mới am hiểu.
Sau khi cảm thán qua đi, hệ thống 333 đột nhiên nói: "Thật ra cậu không cần phải quá tự trách, có lẽ..."
Phương Sam: "Có lẽ gì?"
Hệ thống 333: "Tái ông mất ngựa trong họa được phúc, nếu ký chủ thật sự ở trên trời có linh thiêng, có lẽ sẽ cảm thấy may mắn."
Phương Sam khẽ run lên, hỏi Ngụy Tô Thận: "Giờ đánh chết hắn liệu có quá muộn không?"
Xuất phát điểm khác nhau, Ngụy Tô Thận cân nhắc về giá trị sử dụng lớn nhất của hệ thống 333: "Cậu có thực sự giỏi về máy tính không?"
Hệ thống 333 chủ động đáp: "Những gì hacker có thể làm, tôi đều có thể làm."
Ngụy Tô Thận quay sang Phương Sam nói: "Có thể để hắn đến công ty làm việc."
Sức lao động miễn phí, không thể để lãng phí.
Phương Sam suy nghĩ một lúc, vô cùng nghiêm túc nhắc nhở hệ thống 333: "Hãy càng khiêm tốn càng tốt, đừng sử dụng những năng lực quá đặc biệt."
Hệ thống 333 cho là hắn đang sợ mình cướp mất hào quang.
Phương Sam lạnh lùng nói: "Ngoài cậu ra, theo tôi biết hiện nay thế giới này tồn tại ba hệ thống."
Hệ thống 333: "Thì tính sao?"
Không đợi Phương Sam trả lời, hắn như thể nghĩ đến điều gì: "Cậu không phải thực sự tin vào cái truyền thuyết đó chứ, cái gọi là nhiều hệ thống tồn tại trong cùng một vị diện, sẽ bị xóa sổ theo định kỳ?"
Phương Sam: "Không sợ chết có thể đi thử xem."
Hệ thống 333 bĩu môi, tỏ vẻ sẽ tuân thủ luật pháp, nắm rõ đạo lý 'dưới mái nhà của người khác thì phải cúi đầu'.
Ngụy Tô Thận bảo dì Trương dọn dẹp một phòng khách để hệ thống 333 ở tạm.
Hệ thống 333 nói: "Thật ra cả ba chúng ta ở chung một phòng là được, không cần phải phiền phức như vậy."
Ngụy Tô Thận mỉm cười, mở rộng cửa và cố ý dặn dò dì Trương, phòng phải nằm ở cuối hành lang.
Nơi đó cách phòng anh một khoảng, đảm bảo được sự yên tĩnh.
Hệ thống 333 vừa đi vừa ngoái đầu lại, hy vọng sẽ được gọi lại, nhưng cuối cùng vẫn bị phái đến "lãnh cung" một cách tàn nhẫn.
Khi hắn vừa rời đi, Phương Sam lại nằm dài xuống giường, chuẩn bị cho giấc ngủ trưa chưa hoàn thành. Chưa đến ba giây đồng hồ, hắn lại bật dậy như cá chép nhảy khỏi nước: "Có nên nghỉ ngơi một thời gian không?"
Ngụy Tô Thận rõ ràng bày tỏ sự thích thú với việc hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày hơn.
Phương Sam bắt đầu thuyết giảng dài dòng về sự cần thiết của việc tận hưởng cuộc sống.
Ngụy Tô Thận nghe suốt ba giờ đồng hồ lải nhải, nhìn vào lịch ngày: "Không quá một tuần."
Phương Sam sảng khoái gật đầu.
Là một người theo phái hành động, Phương Sam rất để bụng đến chuyện du lịch, lập tức bắt đầu chuẩn bị, trước tiên hỏi ý kiến Ngụy Tô Thận: "Muốn đi đâu?"
"Tùy ý."
"Vậy thì, mỗi người chúng ta nói một địa danh."Chưa đầy ba giây, cả hai cùng ngẩng đầu và đồng thanh nói: "Núi Bảo An."
Núi Bảo An nằm ở thành phố Thiên Thần, xung quanh hầu như không có danh lam thắng cảnh nào đáng xem, dù vậy, hàng năm vẫn có du khách tới đây không ngớt. Trên núi không có cảnh đẹp, nhưng có một ngôi chùa, được cho là rất linh thiêng.
Phương Sam và Ngụy Tô Thận dù không nói trực tiếp, nhưng trong lòng hoặc nhiều hoặc ít cũng có suy nghĩ:
Đổi vận, phải nghĩ biện pháp đổi vận!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro