Chương 4: Hoặc là bồi y tắm, hoặc là bồi y ngủ
Một cái hiện tại là đại lão, một cái tương lai là đại lão.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt tóe lửa.
Nhìn không thấy đao quang kiếm ảnh.
Tiêu Thanh Hà cảm thấy may mị độc trên người Tạ Quân đã giải, ma văn trên mặt tiêu tán. Nếu không, lấy sư tôn độc ác ánh mắt, Tạ Quân một giây quay ngựa.
Tuy là như thế, nhưng Bạch Ngọc Khanh vẫn như cũ đối Tạ Quân không buông lỏng cảnh giác.
Trực giác nói cho y biết, trước mắt thiếu niên trông có vẻ nhu nhược, nhưng tương lai nhất định sẽ gây nên đại loạn thiên hạ, tinh phong huyết vũ.
Nếu như không trừ khử, hậu hoạn vô cùng.
“Người này không thể giữ lại.” Bạch Ngọc Khanh lại lần nữa rút kiếm: “Đồ nhi, tránh ra!”
Tiêu Thanh Hà không do dự, nhảy dựng lên ôm lấy cổ y, hai cái đùi quấn ở trên eo y, cả người dính chặt như koala, không chừa một khe hở nào bám trên người y: “Sư tôn, mang ta trở về đi…”
Người ngoài chỉ biết Bạch Ngọc Khanh đáng quý vì tru Ma tông thủ tọa, cao lãnh chi hoa(bông qua cao ngạo, lạnh lùng) quý không thể phạm, nhưng không ai biết y có một nhược điểm không thể tưởng tượng ——
Không chịu được người làm nũng. (Y chỉ mềm lòng mỗi anh à (╯°□°)╯︵ ┻━┻)
Nếu không phải đã xem qua nguyên tác, Tiêu Thanh Hà không thể tin Bạch Ngọc Khanh lại có một mặt này.
Quả nhiên, Bạch Ngọc Khanh cả người cứng đờ, một thân sát khí vô hình trung tiêu tán.
Y rũ mắt nhìn Tiêu Thanh Hà, khuôn mặt phong thần tuấn lãng lạnh lùng, nghiêm nghị giáo huấn: “Ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì!”
Tiêu Thanh Hà hơi thở mong manh, yếu ớt nói: “Sư tôn, ta lạnh quá…Dẫn ta đi đi…Hắt xì!”
So với hai kẻ có chân khí hộ thể khí thế bừng bừng kia, thì cậu thật sự sắp bị đông lạnh thành ngốc tử.
Tạ Quân mặt mày lạnh băng, gắt gao nhìn chằm chằm hai người đang dính sát nhau như thể hòa thành một.
Vì cái gì một khắc trước còn dây dưa với hắn, ngay sau đã bám dính trên người kẻ khác?
Chói mắt.
Một màn này, chói mắt vô cùng!
Kia một thân chiến ý, khiến Bạch Ngọc Khanh sát ý khởi động lại.
Nhưng đồ nhi sắc mặt xanh trắng, đồng tử tiêu cự mê ly, đã không còn chống đỡ nổi nữa.
“Xem như nể tình đồ nhi cầu tình, ta tha cho ngươi một mạng, ngươi tự giải quyết cho tốt, đừng vội lại hãm hại đồ nhi ta, nếu không, đừng trách ta dưới kiếm không lưu người!”
Nói xong, Bạch Ngọc Khanh liền bế Tiêu Thanh Hà, ngự kiếm rời đi.
--
Tiêu Thanh Hà bị đông lạnh đến bất tỉnh.
Sau đó, là bị sặc tỉnh.
Một mảnh sương mù dày đặc, cưỡng ép đem cậu tỉnh lại.
Tiêu Thanh Hà miễn cưỡng mở mắt, quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Ý!
Từ trước đến nay mười ngón không dính nước xuân, chỉ có thể bị người hầu hạ, chưa bao giờ hầu hạ người khác. Lúc này thế nhưng, tru Ma tông thủ tọa ngồi xổm ở trước bếp lò, vẻ mặt nghiêm nghị, như lâm đại địch.
Bên cạnh y là mấy cái ấm thuốc ngã trái ngã phải, nước thuốc chảy đen đặc không biết tên gì.
Y cao lãnh chi hoa, tru Ma tông đệ nhất đại quải bức, đường đường là Ngọc Khanh sư tôn, ngài đang làm gì vậy hả?!
Tuy rằng ngài thân phận cao quý, tự mình xuống bếp vì đồ nhi sắc thước, đồ nhi cảm động đến rơi lệ không biết làm sao để đền đáp, nhưng mà ——
Cầu buông tha!
Ngài nấu ra cái quỷ gì vậy!
Bạch Ngọc Khanh bưng chén thuốc đuổi hàn dược.
Nước thuốc đen đặc, ùng ục ùng ục sủi bọt đen.
“Vi sư có chuyện hỏi ngươi, uống hết bát thuốc này trước đi.” Bạch Ngọc Khanh sắc mặt nghiêm túc, tựa như bưng cho Tiêu Thanh Hà không phải chén thuốc mà là chén độc.
Đây là muốn độc chết cậu à?
Tiêu Thanh Hà mặt mày khổ sở: “Sư tôn, ta có thể không uống được không?”
“Thuốc đắng dã tật.” Bạch Ngọc Khanh nhíu mày, lấy ra mấy viên mứt hoa quả.
Tiêu Thanh Hà sửng sốt.
Sư tôn địa vị trân quý, trầm mê tu luyện, từ trước đến nay không biết chiếu cố chăm sóc sao, vì cậu mà phá lệ sắc thuốc đã là hiếm lạ, lại còn vì cậu chuẩn bị mứt hoa quả?
Trong nguyên tác, sư tôn cũng làm như này sao?
Hình như từng có một lần.
Sư tôn vì nữ chính sắc thuốc, nữ chính làm nũng kêu khổ, ầm ĩ muốn ăn mứt hoa quả, sư tôn đã trả lời nàng như thế nào nhỉ?
“Kẻ hèn đến thuốc đắng còn không thể chịu đựng, về sau làm sao gánh vác trọng trách, trảm yêu trừ ma?”
Cho nên, sư tôn chỉ vì cậu cho mứt hoa quả sao?
Chẳng lẽ bị quỷ nhập vào?
Hay là OOC?
【 Đinh đinh! Đinh đinh 】
Người đọc lại spam loạn.
Sư tôn thiết lập sụp đổ thì có gì phải phát cuồng?
Tiêu Thanh Hà quả thực không thể tưởng tượng, nhưng âm thanh này thật ra muốn nhắc nhở cậu cái gì, cậu cẩn thận hỏi: “Sư tôn, sau khi đồ nhi ngất xỉu, thiếu niên kia…Không chết chứ?”
Kia chính là cái đùi vàng cậu muốn ôm chặt, chết cũng không buông !
Bạch Ngọc Khanh nheo lại mắt: “Hắn là người phương nào? Có quan hệ gì với ngươi? Hắn có chạm vào thân thể ngươi không?”
“Khụ khụ khụ!” Tiêu Thanh Hà suýt chút nữa bị chén thuốc sặc chết.
Gì mà đụng chạm vào thân thể ngươi?
“Hắn cùng ta là bạn cũ từ khi còn nhỏ, chỉ là thất lạc nhiều năm.” Tiêu Thanh Hà vắt hết óc, nói hươu nói vượn: “Hiện giờ hắn tham gia khảo hạch tông môn, không may bị kẻ gian am toán, thân thể trúng kịch độc, hắn không thể động đậy, ta liền giúp một phen……”
Bạch Ngọc Khanh mặt vô biểu tình, ánh mắt sắc bén, phảng phất muốn đem người xuyên thủng.
Tiêu Thanh Hà an tĩnh như gà, kỳ thật nội tâm hoảng loạn vô cùng.
Sư tôn pháp lực không ngừng cao cường, không phải người thường có thể so sánh nổi, muốn giấu diếm y, khó như lên trời.
Trầm mặc.
Tĩnh mịch trầm mặc.
Tiêu Thanh Hà ầm thầm nuốt nước miếng, mắt thấy sắp nhịn không nổi.
Ngay khi cậu định ra tay, Bạch Ngọc Khanh cuối cùng cũng lên tiếng, trầm giọng nói: “Người này tuyệt đối không phải kẻ lương thiện, ngươi không phải đối thủ của hắn, đừng có cùng hắn qua lại.”
Chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra.
Cậu muốn cùng Tạ Quân không ngừng lui tới, sư tôn cũng không tránh được cùng Tạ Quân lui tới.
Bởi vì dựa theo cốt truyện, Tạ Quân rất nhanh sẽ bái nhập sư tôn môn hạ, hơn nữa cùng sư tôn trở thành tình địch, vì nữ chính tranh đến ngươi chết ta sống.
Đây là việc sau này, trước mắt, Tiêu Thanh Hà cần phải giúp Tạ Quân xoát ít hảo cảm, đem người tiến vào rồi tính sau.
“Sư tôn, thực ra Tạ Quân là người đáng thương…”
“Chớ nhắc đến người này.”
Bạch Ngọc Khanh không nghĩ nhiều, đứng dậy rời đi.
Tiêu Thanh Hà âm thầm hành động.
--
Hai ngày sau, Tiêu Thanh Hà gấp đến lửa sém lông mày.
Bởi vì sau khi kết thúc khảo hạch tông môn, Tạ Quân đủ tư cách gia nhập, nhưng hắn khăng khăng muốn bái nhập sư tôn môn hạ.
Mọi người đều biết, sư tôn thích yên tĩnh, tỏ rõ thái độ không thu đồ đệ.
Vì Tạ Quân phá lệ?
Không có khả năng.
Cố tình lúc này, hố cha hệ thống lại phát nhiệm vụ tới:【 Thỉnh ký chủ lựa chọn một trong hai phương án dưới, thuyết phục sư tôn hồi tâm chuyển ý, thu Tạ Quân làm đồ đệ:
A. Bồi sư tôn tắm rửa.
B. Bồi sư tôn ngủ. 】
Hai cái lựa chọn, nhìn kiểu gì cũng không giống người bình thường sẽ làm.
Tiêu Thanh Hà mặt tái: “Nếu như ta không chọn cái nào cả thì sao?”
【 Đây là ý nguyện của người đọc, nếu như cãi lời, ký chủ sẽ bị Bạch Ngọc Khanh chém giết xóa bỏ trước tiên như cốt truyện, hơn nữa không thể sửa đổi! 】
Tiêu Thanh Hà: “…”
Cậu liền không thể trông chờ vào hệ thống này có một chút lương tâm!
Còn không phải là đi tắm sao?
Đông Bắc đại lão gia, ai mà chưa từng cho người khác xoa tắm!
Tru Ma tông đã thành lập trăm năm, phân tông đông đảo, từ tông thứ nhất đến tông thứ 13, các phân tông xưa nay ít khi qua lại.
Mặt khác mỗi phân tông đệ tử đông đảo, chỉ riêng tông thứ 13 vết chân ít ỏi, chỉ có Bạch Ngọc Khanh cùng Tiêu Thanh Hà thầy trò hai người.
Thiên nhiên suối nước nóng nội, sương mù lượn lờ.
Một người dựa vào bên suối, mái tóc rối tung, làn da như tuyết.
Đường cong cơ thể mềm mại, sườn mặt phong thần tuấn lãng, lượn lờ trong sương khói như ẩn như hiện.
Này chờ tuyệt sắc, chỉ ứng bầu trời có, khiến nhân gian vạn cảnh ở trước mặt y đều mất đi nhan sắc.
Quả thật trong nguyên tác, người duy nhất có thể cùng Tạ Quân phân cao thấp giá trị vũ lực và nhan sắc.
Y dựa vào vách đá, hơi ngửa đầu, khí chất lạnh lùng thanh lãnh pha thêm vài phần lười biếng dụ hoặc.
Nghe thấy động tĩnh có người xuống nước, y khẽ nhắm hai mắt vẫn chưa mở.
Nước gợn nhộn nhạo.
Người tới làm hoa nước sôi mặt, triều phía y lội tới.
Giây tiếp theo, có khăn ướt nóng đặt ở trên vai y.
Bạch Ngọc Khanh nhắm một chút mở mắt ra, đôi mắt u ám. “Đồ nhi, ngươi đang làm cái gì?”
--
Editor có lời mún nói:
Mấy ní thông cảm nha nhiều từ tui không biết edit sao cho hay nữa ( ꈨຶ ˙̫̮ ꈨຶ )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro