Duyên
Nhân Duyên mấy đời
Ai tránh được
Lạc nhau giây phút
Vội đi mau
Khác nhau một chút
Chẳng còn nữa
Soi rọi đèn màu
Vẫn tối tăm
Anh đi đường anh
Em lỗi khác
Khắc khoải chi lòng
Kẻ chẳng yêu
Duyên phận trăm năm
Bao lần gặp
Nhìn nhau một chút
Vội bước nhanh
Ai kẻ dối lòng
Người chẳng ở
Ta phận trời sắp
Cứ an nhiên
Tình người bỏ ngỏ
Lòng giang dở
Dẫu bao giông bể
Cứ vô thường .
Ta một chữ Duyên
Trời định sẵn
Rồi có người ở
Kẻ bước đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro