Phần 1 : Con nhà người ta cũng ăn cơm , con mình cũng ăn cơm , sao con mình.....
À ! lúc nãy mình chưa chúc các bạn '' Đọc truyện zui zẻ '' h chúc lại chắt vẫn còn kịp nhể
Nếu có ai hỏi tớ ghét nhất thứ j trên đời , tớ sẽ ko ngần ngại trả '' nhời ''
- Ghét nhất cái đứa hàng xóm ik !
Ngày xưa ik , cái hồi còn mẫu giáo ik , tớ có 1 đứa bạn hàng xóm chơi rất thân . Những trò như nghịch đất đá ,chơi đồ hàng xịn ( chúng tớ dành cái tên sang trọng ấy dành cho cái trò nấu nướng bằng đồ ăn thật chứ ko thèm dùng đồ giả ) , rồi làm MC , đóng kịch ,.. đều kinh qua hết . Thân nhau là thế , vậy mà khi đi học , mọi chuyện dẫ khác hẳn.
Người ta nói cấm có sai , từ khi vái cái cặp sách lên vai là từ ấy biết khổ .
Chúng tớ bắt đầu trở thành chủ đề bàn tán của 2 mẹ . Điểm số của nhóc bạn thân kia được mẹ tớ update nhanh hơn cả của con mình .
Tớ vẫn nhớ như in câu chuyện thường nói với mẹ mỗi lần đi học về:
- Hôm nay đi học dc mấy điểm ???
- Hôm nay cao hơn hôm qua . 9 điểm mẹ ạ -- Tớ lí nhí
- Thế T nhà bác H được mấy ? 10 đúng không ?
- Vâng -- Tớ cúi gằm mặt xuống
Ôí giời ơi là giời , con nhà người ta chăm học như thế , tính toán nhanh như thế , kiểu j mà chả được 10 . Con nhà mình được chiều chuộng quen rồi , lười học ,mải chơi , điểm kém là đúng !
Tớ lủi thủi đi vào nhà , ứa nước mắt ,. Tỡ đã phải học bài đến tận khuya để được 9 điểm môn toán cuối kì - môn học " khó nhằn '' nhất với tớ
Và ngược lại , nhỏ bạn thân cũng được huấn luyện trở thành tay đua cự phách với đối thủ là tớ. Cuỗ đua trở nên gay cấn hơn trong những kì thi học sinh giỏi hay thi chuyển cấp .
Lẽ tất nhiên , tớ và nhỏ bạn không thể nào thân thiết với nhau như xưa . Sau này , thỉnh thoảng nó up mấy ảnh bé tí tẹp của 2 đứa giả vờ làm ca sĩ khuấy đảo cộng đồng xóm trên facebook, tớ thấy vừa buồn cười lại vừa thấy tiếc...
Bị so sánh với những tên khác bằng hoặc hơn 1 vài tuổi đã đành , ba mẹ còn rất hứng thú với việc , đặt tớ lên bàn cân với những bà , những ông , những bác , những cô từ xưa xửa cừa xưa ... Đặc biệt là với chính ba mẹ của những năm một ngàn mấy trăm hồi đó . Khi ấy tớ làm j có mặt trên đời mà kiểm chứng . Thế nên khi ba mẹ thi nhau vẽ lên tấm gương sáng ngời trong quá khứ của mình , thì tớ cũng chỉ biết gật gù hưởng ứng , mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc
Cuối năm học vừa rồi , vì " phốt" môn thể dục dưới 6,5 mà tớ ko đạt học sinh giỏi . Y như rằng , cái cấu trúc so sánh " Ngày xưa tao .... Bây giờ mày ....." Được lặp lại:
Ngày xưa tao đi bộ mấy cây số đii học , đồ dùng học tập thiếu thốn đủ thứ , vậy mà ko năm nào thoát học sinh giỏi . Bây giờ mày ngồi trên xe đạp điện , vù 1 cái là đến cổng trường, cần cái j là bố mẹ sắm sửa cho ko thiếu thứ j , thế mà học hành bê bết , môn thể dục dễ như ăn ớt cũng điểm thấp lè tè...
Và đôi khi , sự so sánh còn vượt lên tâm vĩ mô mà tớ chưa bao giờ nghĩ đến .
Ấy là khi tớ cũng muốn được tận hưởng cái cảm giác được xả hơi và đòi hỏi 1 chút . Tớ muốn chơi game hay xem phim Hàn Quốc cả ngày chủ nhật , tớ muốn mua 1 bộ quần áo " đăn đắt đèm đẹp" dù chỉ 1 lần trong tháng hay trong năm .
Nhưng mỗi lúc như thế , ngay lập tức tớ sẽ phải nghe những câu kiểu như " trên đời này còn nhiều người đói khổ lắm con ạ , trong khi học ko có cơm ăn áo mặc thì con phung phí tiền vào những thứ vớ vẫn như thế này . Con ( lại) bạn T trong lớp con mà xem , đi học về còn phải đi đóng than tổ ong phụ bố mẹ , ấy thế mà vẫn đạt học sinh giỏi . Bạn ấy chắt chẳng bao giờ đòi mua cái áo đến nửa triệu bạc..."
Và rồi , tớ thấy mình đang gào lên :
" Vâng ! Con ko ra j , con chỉ có thế thôi . Ba mẹ đi nhân thằng T làm con cho rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro