
CHƯƠNG 1 - VẾT NỨT ĐẦU TIÊN
Thành phố buổi chiều chìm trong một lớp mù mờ. Những tòa nhà cao tầng phản chiếu ánh sáng hắt ra từ các cửa sổ, nhưng với Linh, tất cả chỉ là những mảng tối lẫn lộn. Cô bước chậm trên hành lang dài của trường, vai gầy run rẩy vì cõng quá nhiều thứ vô hình. Tiếng cười nói của bạn bè, tiếng giày dép vang lên loáng thoáng, nhưng nó như đi qua một bức tường vô hình, chẳng chạm được đến cô.
Linh ngồi xuống cuối lớp học, dựa lưng vào chiếc bàn gỗ sờn. Trang vở trước mặt vẫn còn dang dở, những dòng chữ ngoằn ngoèo mà cô viết ra chỉ để nhắc bản thân rằng mình còn tồn tại. Nhưng cảm giác đó mờ nhạt đến mức cô gần như quên mất mình là ai.
Cô 17 tuổi, nhưng tuổi trẻ của cô không tràn đầy tiếng cười hay hy vọng. Nó chỉ là chuỗi ngày trôi qua với cảm giác bị bỏ rơi, bị cô lập, và bị hiểu lầm. Gia đình cô lạnh nhạt. Bố mẹ bận rộn, hay cãi nhau, và chưa bao giờ hỏi cô một lần về những gì cô cảm thấy. Bạn bè? Người thân duy nhất cô từng tin — đã bỏ đi không lời từ biệt. Tất cả những điều ấy cộng lại, tạo thành một nỗi trống rỗng khổng lồ trong cô, một vực thẳm mà Linh cứ đi tới nhưng không thấy đáy.
Cô nhớ lại hôm qua, hôm mà cô bị hiểu lầm trong lớp. Một câu nói vu vơ của cô bị thầy giáo bắt lỗi, rồi cả lớp cười khúc khích sau lưng. Linh đứng đó, im lặng, cảm giác như toàn bộ thế giới đang cười nhạo cô. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra: không ai thực sự nhìn thấy mình. Không ai.
Một cơn gió lùa qua cửa sổ, làm tờ giấy trên bàn bay tán loạn. Linh rụt vai, cúi xuống nhặt lại. Tay cô run nhẹ, như thể toàn thân đang phản đối việc tiếp tục tồn tại.
Tiếng điện thoại rung khẽ. Tin nhắn từ mẹ hiện lên:
Con đi đường cẩn thận. Mẹ chưa về được. Đừng đợi cơm.
Cô nhét điện thoại lại túi. Không trả lời. Mỗi lời nói như một sợi dây căng, dễ đứt trong lòng cô. Cô tự hỏi: "Mình tồn tại để làm gì?"
Khi ra khỏi cổng trường, ánh sáng hoàng hôn nhuộm tím nhạt cả bầu trời. Người khác có thể chụp hình, đăng lên mạng xã hội và tấm tắc khen đẹp. Nhưng với Linh, nó chỉ là màu sắc lạ lùng, xa xăm, không chạm tới mắt, không chạm tới tim.
Cô đi bộ lang thang, không rõ mình đi đâu. Mỗi bước chân như nhấn chìm cô xuống thêm một tầng u tối. Tiếng trẻ con cười đùa, tiếng radio nhà hàng xóm, tiếng xe máy chạy ngang — mọi âm thanh đều trôi qua cô như nước lũ, nhấn chìm mà không làm cô nổi lên chút nào.
Cô nghĩ về bạn bè cũ, những lời hứa chưa từng được giữ, về cô bạn thân duy nhất giờ đã rời đi. Từng ký ức cứ xâu chuỗi lại, nhấn mạnh sự cô đơn của cô: không ai hiểu, không ai quan tâm, không ai nhìn thấy nỗi đau này. Linh cảm giác mình như một bóng ma giữa phố phường, vô hình với thế giới.
Đến trước cửa nhà, cô đứng lại. Ngôi nhà vẫn nguyên, nhưng hôm nay nó giống như một tòa lâu đài lạnh lẽo hơn là nơi để trở về. Cô hít sâu, đặt tay lên nắm cửa, rồi thả xuống. Ý nghĩ vụt qua đầu:
"Nếu mình biến mất... có ai nhận ra không?"
Câu hỏi này không lời giải đáp. Chỉ còn lại Linh, bóng tối, và tiếng tim đập rỗng tuếch trong ngực. Cô bước đi, chậm, lạc trong chính thành phố quen thuộc, nơi mà dường như cô không hề thuộc về.
"Một sự cô đơn Khó tả"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro