6. Em gái của Jennie.
Lisa nắm tay Jisoo tung tăng đi đằng trước Jennie và Chaeyoung. Vừa đi vừa tíu tít chuyện trên trời dưới đất với chị lớn. Jennie chả hiểu sao mà hai người này lại luôn hợp gu đến lạ, đặc biệt là mấy trò quậy phá nhây nhây hết phần thiên hạ kia.
Vào đến công ty, chỉ mới 6h25, Jisoo đề nghị ăn chút gì đó lấp bụng. Hôm nay đúng là đi học hơi sớm hơn bình thường. Với tính nhây giường của hai đứa em, dù có trừ hao nhưng chị cứ lo là sẽ trễ thôi, ai ngờ còn hẳn ba mươi lăm phút nữa mới đến giờ học.
"Em ăn hamburger thịt bò!"
"Em ăn sandwich trứng."
Như thường lệ, nếu chỉ có ba người cùng ăn ở canteen công ty, thì buổi sáng là Jisoo đi gọi món, buổi trưa là Jennie, buổi tối sẽ là Lisa.
Biết sao được, đứa nào mạnh thì đứa đó chen chúc lấy đồ ăn trong giờ cao điểm đi chứ. Hai chị lớn già rồi, chen không nổi.
Ghi nhớ món ăn mà hai đứa em gọi xong, Jisoo quay sang Chaeyoung hỏi nàng.
"Còn em?"
"Em ạ... ừm em đi chung với unnie được không? Em chưa quen đường lắm."
"Đi đi, đi đi. Thời gian còn sớm, unnie dắt bé nó tham quan một chút, để mai mốt tập luyện xong còn biết đường mà đến canteen, không thôi đói quá ngất xỉu lại khổ."
Jennie đẩy Chaeyoung đang ngại ngùng về phía Jisoo. Để hai người đó đi đến khu vực gọi món, còn mình và Lisa thì tìm đại một bàn trống mà ngồi xuống.
"Unnie xinh đẹp của em ơi.~~"
"Mỗi lần muốn bày trò gì là lại bắt đầu khen ngợi chị cô. Tính làm gì nữa đó?"
"Hê hê, hôm nay không có bày trò gì hết."
"Vậy làm gì?"
"Tý học xong đi lãnh lương với em nha."
"Chỗ phát tờ rơi hôm bữa hả?"
"Dạ. Tuần trước em làm 2 buổi sáng, 2 buổi tối và 1 ngày chủ nhật. Cũng kha khá."
"Chị biết thời gian rảnh em mới đi làm, nhưng cũng đừng làm quá sức, biết không?"
"Em tự biết cân đối mà, unnie đừng lo."
"Lãnh lương xong không được mua đồ bậy bạ, để dành xài phòng thân đó."
Dù biết Lisa rất hiểu chuyện, nhưng Jennie vẫn rất là lo lắng.
Jennie là con một. Ở nhà là công chúa nhỏ của ba mẹ. Ở công ty thì lại là trùm của các lớp học.
Lần đầu tiên gặp, Lisa, cô bé người nước ngoài không có gia đình bên cạnh, một thân một mình đi đến một đất nước xa lạ để làm thực tập sinh.
Liệu em có được debut không? Có được một lần đứng trên sân khấu tỏa sáng, được hát, được nhảy, được thể hiện bản thân?
Không có một lời hứa hẹn chắc chắn nào về tương lai của em cả.
Em nhút nhát, em sợ sệt. Em không giỏi giao tiếp, em không biết nói tiếng Hàn.
Câu nói đầu tiên em nói với chị chỉ là từ 'Anyoung' bập bẹ, chả biết học từ ai, phát âm cũng không chuẩn.
Chủ tịch không cho phép mọi người giao tiếp bằng tiếng Anh với em. Em chỉ biết co người lại, một góc phòng, một mình em. Cầm quyển từ vựng tiếng Hàn mà hai mắt rưng rưng. Đến cả việc than thở em còn chẳng dám.
Mỗi lần gọi điện thoại về nhà, chị không hiểu em đang nói cái gì cả, vì em toàn nói tiếng Thái thôi. Nhưng từ ngữ điệu và nụ cười tự an ủi của em, chị biết em sẽ chỉ nói những chuyện vui vẻ, những khó khăn tủi hổ em đều tự giấu vào trong lòng, để người nhà không phải lo lắng cho mình.
Vừa cúp điện thoại là em sẽ lại khóc nấc ngay. Cuộn tròn thu mình nằm ở trên giường, trùm chăn kín đầu.
Một tối ngày mưa của em trôi qua như thế đấy.
Đã bao lần chị tự hỏi, không phải chị luôn muốn có một đứa em sao, sao không nhận Lisa làm em gái nhỏ nhỉ? Có sẵn luôn còn gì?
Chị sẽ bảo vệ em gái của chị. Không cho phép ai được bắt nạt em hết.
Chị sẽ len lén nói chuyện với em bằng tiếng Anh, rồi cùng Jisoo unnie dạy cho em biết tiếng Hàn. Chỉ giao tiếp ở ký túc xá thôi, chủ tịch sẽ không biết được mà la em đâu.
Em thích quậy phá, em thích làm nũng, em hay chơi xấu... em muốn sao cũng được. Trong mắt chị, em gái chị là ngoan nhất.
Lại vào một ngày mưa tầm tã, mưa cả ở bên ngoài lẫn bên trong phòng. Với cái ôm ấm áp nhất, kể từ khi xa nhà làm một thực tập sinh nho nhỏ ở thành phố Seoul rộng lớn. Trong tiếng nấc nghẹn, Lalisa chính thức được Kim Jennie nhận làm em gái.
Nghĩ đến đây chị lại đau lòng xoa đầu Lisa. Không biết từ lúc nào, cô bé hay buột tóc theo tâm trạng, lúc vui thì một chỏm tóc, vui hơn nữa thì hai ba chỏm,... giờ đây đã biết tự làm thêm kiếm tiền. Em chỉ mới mười lăm tuổi thôi, còn nhỏ hơn chị một tuổi.
"Unnie, unnie, đừng có lo mà, em có dự tính hết rồi, mua một chút đồ dùng sinh hoạt nè, hai cái ngăn vải đựng đồ đa năng nè... rồi còn lại em sẽ để dành, bỏ chung với tiền tiêu vặt mà ba mẹ và chủ tịch cho em."
"Em cũng là người có tiền rồi đó unnie!"
Lisa cười vui vẻ, cốt để chị nhỏ bớt lo lắng cho mình. Unnie của cô tốt lắm, unnie là chị gái yêu dấu nhất của Lalisa mà.
"Ừ, Lisa giỏi lắm."
Jisoo đặt khay đồ ăn lên bàn, khay còn lại được Chaeyoung bưng đến từ phía sau. Chị ngồi xuống đối diện Jennie, Chaeyoung thì ngồi vào ghế kế bên chị, đối diện Lisa.
"Hamburger của cậu nè. Tớ có mua thêm coca nữa, ừm... tớ với cậu uống chung nha."
Chaeyoung đẩy khay đồ ăn vào chính giữa nàng và Lisa. Trong đó có hai cái hamburger đặt đối diện nhau, một lon coca và hai cái tẩy đá. Đợi Lisa mỉm cười gật đầu với mình. Nàng cầm lon coca lên rót đầy vào hai cái tẩy, một ly đưa cho Lisa, một ly thì tự nàng uống. Sau đó tự mình cầm chiếc hamburger còn lại lên gặm. Mặt hết sức thỏa mãn.
"Em cũng ăn nhanh đi, sắp đến giờ học rồi."
Jisoo hối thúc Jennie khi thấy em vẫn còn bận chăm sóc Lisa bên cạnh. Lớn rồi mà ăn uống vẫn dính đầy ở khóe miệng.
(Thiệt ra là người ta chỉ dính có chút xíu xiu, và đây cũng chỉ mới là lần đầu tiên! Chị bớt nhỏ nhen lại có được không? - Longdalisa la hét ở trong lòng.)
"Ôi, từ từ, còn hơn mười lăm phút lận mà.~"
"Unnie ăn nhanh đi, lát bả đánh em bây giờ." Lisa vừa ăn vừa cười cợt.
"Ai dám đánh em gái chị? Hừ!"
Liếc Jisoo một cái nhưng chả có tý lực sát thương nào, Jennie lúc này mới cầm phần bánh sandwich của mình lên ăn.
Xử lý xong bữa sáng, vẫn còn kha khá thời gian. Bốn người đi từ từ đến thang máy, lên tầng 3 học lớp thanh nhạc.
"Miiiiyeonnn! Jinnnnyyyyy!"
"Ôi, cậu ta tới rồi, chạy nhanh lên Jinny!""
"Aaaaaa, unnie đừng có tới đây, đừng nhìn em, em chỉ mới nhớ được phân nửa động tác thôi. Huhhhu."
"Chạy đi đâu? Hử? Muốn tạo phản?"
Lisa cặp cổ Jinny kéo lại, liếc nhìn nhỏ em đang vùng vẫy muốn chạy thoát bằng ánh mắt sắt lẻm.
"Em không dám mà, em hứa, em hứa, chiều nay học xong em sẽ tự luyện mấy động tác còn lại. Đừng lườm em, em sợ!!"
"Kkkk, chị đã nói rồi mà. Hôm bữa đứa nào nói giỏi lắm. Cái gì mà 'em mặc kệ, dù sao đi nữa Lisa unnie vẫn hiền hơn cô giáo Kim'. Nghiệp quật nghe cưng!"
Jennie đứng đằng xa quàng tay Jisoo ngắm nghía đứa em ngốc nghếch không nghe lời khuyên của mình. Giờ thì đã rơi vào tay Lisa rồi thì khỏi có đường mà trốn thoát.
"Em xin lỗi! Em lỡ dại! Em chừa rồi!"
Jinny để hai tay lên đầu, bộ dạng khóc cạn sạch nước mắt.
Jinny nào biết, Jinny nào có hay.
Lisa unnie bình thường luôn thích cùng Jisoo unnie và em đi nhong nhong, khắp nơi chọc ghẹo mọi người, đến cả chủ tịch cũng không ngoại lệ.
Vậy mà vừa vào tiết phụ đạo thêm mà em vất vả xin xỏ được, chỉ mới những động tác đầu tiên, Lisa unnie đã hoàn toàn biến thành người khác.
Nghiêm khắc. Nghiêm khắc. Và nghiêm khắc!
Ôi. Một cái liếc mắt, một cái nhăn mày.
Nó còn đáng sợ hơn tiếng hét oanh vàng của cô giáo Kim nữa!
Đặc biệt là một động tác không đúng, dù chỉ là chi tiết nhỏ thôi, chị ấy sẽ ngay lập tức chỉ ra. Sau đó có thể vừa tự tập vũ đạo của mình, vừa không quên bắt em tập động tác đó đến khi nào đúng mới thôi.
Có bao giờ mọi người tập một động tác đá chân mà phải tập suốt hai tiếng đồng hồ không?
Uhuhu. Cô giáo Kim ơi, cô là hiền nhất, sau này em không bao giờ nói xấu cô nữa đâu!
Jinny khóc trong lòng nhiều chút.
"Làm thấy ghê! Nói tự tập là tự tập đấy, mai chị kiểm tra, biết chưa?"
Lisa liếc Jinny một cái rồi thả em nhỏ ra.
"Dạ."
Jinny gục xuống sàn, gối đầu lên chân Miyeon than thở.
"Tim mệt."
"Vừa lòng chị lắm!"
~~~~~~
Đã beta.
2023.01.30
K.L
~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro