Chương 2: Những khoảng cách vô hình
Tháng 10. Những cơn gió đầu thu khe khẽ thổi qua từng tán lá, mang theo hơi thở dịu nhẹ của đất trời. Trường THPT Thanh Phong chìm trong không khí yên ả của buổi chiều muộn.
An ngồi im lặng bên bàn học, lén nhìn sang Nam – cậu bạn cùng bàn lạnh lùng từ ngày đầu tiên. Đã hơn một tháng trôi qua kể từ buổi khai giảng, nhưng giữa cô và Nam vẫn là một khoảng cách vô hình, như một ranh giới khó có thể chạm tới.
An không nhớ nổi đã bao nhiêu lần cô chủ động bắt chuyện nhưng chỉ nhận lại những câu trả lời cụt ngủn, thậm chí là sự im lặng đến mức khiến cô phát bực. Lạ lùng thay, mỗi lần như thế, cô lại càng muốn thử thêm một lần nữa.
---
“Cậu có thể đừng nhìn tớ như thế được không?”
Giọng nói trầm lạnh vang lên, kéo An ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô giật mình, đôi má hơi đỏ lên vì bị bắt quả tang.
“Tớ... tớ đâu có nhìn cậu!”
Nam khẽ nhíu mày, đặt bút xuống bàn. “Cậu đang soi tớ đấy.”
An cứng họng, không biết phải đáp thế nào. Cô ngượng ngùng quay mặt đi, lẩm bẩm. “Thôi được rồi, xin lỗi nhé. Tớ chỉ... chỉ là đang suy nghĩ thôi.”
Nam không trả lời, chỉ quay lại với quyển sách Toán trước mặt. An thở dài.
“Cậu lúc nào cũng như vậy, chẳng bao giờ nói chuyện với ai. Mệt mỏi lắm hả?”
Nam khựng lại vài giây, nhưng rồi vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ. “Không liên quan đến cậu.”
“Đúng là không liên quan thật, nhưng tớ chỉ tò mò thôi. Sao cậu cứ phải giữ khoảng cách với mọi người như thế?”
Nam im lặng. Không gian giữa hai người lại trở nên yên ắng. An biết mình sẽ không nhận được câu trả lời. Cô khẽ nhún vai, quay về với cuốn vở Văn còn dang dở.
Nhưng rồi, khi An tưởng như cuộc hội thoại đã kết thúc, Nam lại cất giọng, rất khẽ.
“Vì không cần thiết.”
“Gì cơ?” An quay phắt sang, ngạc nhiên vì cậu ấy chịu trả lời.
“Giao tiếp. Không cần thiết.”
An nhíu mày. “Cậu không thấy cô đơn à?”
Nam bật cười nhẹ, nhưng ánh mắt chẳng hề có chút gì là vui vẻ. “Cô đơn? Quen rồi.”
Câu trả lời khiến An lặng người. Cô không biết Nam đã trải qua những gì, nhưng rõ ràng, cậu ấy không đơn giản như vẻ bề ngoài.
---
Buổi chiều hôm đó, An gặp Linh ở cổng trường. Linh học lớp bên cạnh, là người bạn thân nhất mà An có thể chia sẻ mọi thứ.
“Sao? Vẫn chưa ‘cưa’ đổ được băng đá à?” Linh cười khúc khích khi nghe An than thở.
“Cưa gì chứ! Tớ chỉ muốn làm bạn thôi, nhưng cậu ta... thật sự là bất khả xâm phạm.”
“Nhưng cậu thích cậu ấy, đúng không?”
An im lặng. Cô chưa bao giờ dám thừa nhận điều đó, ngay cả với chính mình. Nhưng tận sâu trong lòng, cô biết mình đang bị cuốn vào ánh mắt ấy – đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng của Nam.
“Có thể... chỉ là tớ thấy tò mò.”
“Tò mò?” Linh nhướng mày. “Cậu mà cũng tự lừa mình thế à?”
An thở dài. Đúng thật, không thể nào chỉ là tò mò được. Nhưng cô cũng biết rõ một điều: với Nam, cô chỉ là một người bạn cùng bàn, không hơn không kém.
---
Ngày hôm sau, tiết Toán buổi sáng, An loay hoay với một bài tập khó. Cô gạch xóa đến mấy lần vẫn không ra kết quả, khuôn mặt nhăn nhó đầy bực bội.
Nam liếc nhìn sang, rồi bất ngờ lên tiếng.
“Làm sai từ đầu rồi.”
An ngẩng lên, ngạc nhiên. “Hả?”
Nam đặt bút xuống, chỉ vào bài làm của cô. “Chỗ này... cậu chọn nhầm công thức. Phải là công thức lượng giác kia kìa.”
An bối rối nhìn lại, rồi gãi đầu. “Tớ... quên mất.”
“Đưa đây.” Nam chìa tay ra.
An vội đẩy quyển vở qua, nhìn Nam cẩn thận sửa từng bước. Giọng cậu trầm nhưng rõ ràng, hướng dẫn từng chi tiết nhỏ. An lặng lẽ quan sát, lòng chợt dấy lên một cảm giác lạ.
“Xong rồi.” Nam trả lại vở cho cô, lại trở về trạng thái im lặng thường ngày.
“Cảm ơn nhé.” An cười nhẹ.
Nam không đáp, nhưng khóe môi khẽ cong lên rất nhẹ – một nụ cười thoáng qua mà An suýt không nhận ra.
Và từ khoảnh khắc ấy, An nhận ra rằng... giữa họ, khoảng cách dường như đã được rút ngắn đi một chút.
---
Thời gian cứ thế trôi qua, từng ngày, từng tháng. An và Nam vẫn là bạn cùng bàn. Dù Nam vẫn lạnh lùng, ít nói, nhưng những lần giúp đỡ An học tập ngày càng nhiều hơn. Và mỗi khi ánh mắt họ vô tình chạm nhau, An lại cảm thấy trái tim mình lỡ một nhịp.
Cô biết, bản thân đang dần thay đổi. Nhưng liệu, Nam có bao giờ để ý đến điều đó?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro