Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

KHI ÁNH SÁNG VÙNG BẬT TRỞ LẠI
CHAP 2
     Chúng tôi sải chân ung dung đi trên con đường ngập tràn ánh nắng ấm áp, màu nắng vàng ươm giống như mái tóc của A Hàn, cả đôi mắt xanh rêu lấp lánh khi ánh nắng tinh mơ buổi sáng vô tình chiếu vào,cậu ta như một thiên thần dưới ánh nắng ban mai, vừa đi chúng tôi vừa tám chuyện đủ thứ trên đời, ở gần nhau thật là vui tôi thật sự muốn cậu ấy là một thành viên trong gia đình của mình, A Hàn nhỏ con hơn tôi nên chả khác gì chị với em gái, tôi suy nghĩ rồi bất giác cười toáng lên như một con điên trốn trại, đi một hồi lâu tôi mới để ý là gần đến trường rồi nên chạy thật nhanh về phía trước bỏ A Hàn lại phía sau.
     Nè "chân ngắn" cậu đuổi theo tớ xem, cậu mà đuổi theo được thì mình cho cậu sai vặt một tháng đấy, haha!- Tôi quay đầu lại giễu cợt A Hàn, chọc ngay điểm yếu của cậu ta, cậu ta mặt đỏ phừng phừng như sắp nổi trận lôi đình, thấy được mối nguy hiểm sắp tới gần, tôi chạy thật nhanh và luôn quay đầu về phía cậu ta.
     Nè nè, cái đồ đáng ghét kia, tớ mà bắt được thì cậu chết với tớ!- Cậu ta tức tối đuổi theo với lời đe doạ, tôi vẫn cười và chạy đi không để ý phía trước của mình.
     Rầm!- Tôi ngã nhào xuống đất, lần này đồ đạc văng tứ tung ra xung quanh, khỏi nói cũng biết tôi đã tông vào ai đó, " xin lỗi, xin lỗi tôi không cố ý "- tôi bật ngồi dậy cuối đầu xin lỗi.
     Cô đi đường mà không nhìn phía trước có ai sao? Thật là...- Anh ta gượng ngồi dậy, giọng nói lạnh băng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
     Tôi... tôi thật sự không cố ý, tôi xin lỗi nha!- Tôi năn nỉ ỉ oi một hồi anh ta cũng chưa chấp nhận lời xin lỗi mà đứng dậy nắm lấy cổ áo tôi, nói bằng một giọng đáng sợ:
     - Tôi mà có chuyện gì thì cô chết với tôi, lần này tôi sẽ bỏ qua nhưng nếu có lần sau thì đừng trách.- Anh ta... thật đáng sợ, đôi mắt đen thăm thẳm như muốn cuốn tôi vào đó, tôi gật đầu lia lịa để cho chuyện này mau trôi qua, anh ta bỏ tay ra khỏi người tôi rồi vuốt nhẹ mái tóc màu xanh lam của mình như cách các ngôi sao thường làm để thu hút fan nữ.
     Thôi không để ý anh ta nữa,tôi vội vàng gom đồ đạc của mình lại, thấy còn thiếu gì đó, nhưng mà hình như đủ rồi nên tôi cầm lấy tay A Hàn kéo đi ra khỏi hiện trường.
     Này, cậu sao vậy A Hàn?- tôi lắc lư cậu ta thật mạnh mà cậu ta vẫn cứng đơ như khúc gỗ. Chả lẽ... căn bệnh đó lại tái phát rồi, chả lẽ bệnh " mê trai đẹp " lại tái phát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro