Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

           Hy Sinh và Giải Thoát

---

Ánh sáng trong màn đêm

Pond và Phuwin tiến gần hơn đến luồng sáng phía xa, nhưng mỗi bước đi dường như càng thêm nặng nề. Không gian xung quanh họ tối lại một lần nữa, như thể ánh sáng kia chỉ là ảo ảnh, một lời hứa xa vời mà họ khó lòng chạm tới.

Phuwin siết chặt tay Pond, ánh mắt cậu ấy thoáng sợ hãi. "Pond... nếu tất cả điều này là vô ích thì sao?"

Pond quay lại nhìn cậu, nụ cười kiên định hiện lên trên gương mặt. "Mình đã chọn con đường này, Phuwin. Dù kết quả ra sao, mình sẽ không hối hận. Cậu phải tin mình, được không?"

Phuwin không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ, nhưng ánh mắt tràn đầy sự lo âu và cả tình yêu không thể che giấu.

---

Người gác cổng

Khi họ đến gần luồng sáng, một bóng người khổng lồ bất ngờ xuất hiện, chắn ngay lối đi. Đó là một người đàn ông cao lớn, toàn thân bao phủ bởi bộ giáp màu đen, đôi mắt đỏ rực như hai ngọn lửa cháy âm ỉ trong màn đêm.

"Người sống, ngươi không được phép bước qua đây," giọng nói trầm và mạnh mẽ của người gác cổng vang lên, như tiếng sấm rền giữa không gian tĩnh lặng.

Pond bước lên, cố giữ bình tĩnh. "Tôi không sợ ông. Tôi đến đây để đưa người tôi yêu trở về. Tôi sẽ không lùi bước, dù có phải đối mặt với bất kỳ điều gì."

Người gác cổng cười lớn, âm thanh vang vọng khắp không gian. "Tình yêu? Ngươi nghĩ rằng tình yêu có thể vượt qua tất cả? Tình yêu chỉ là một thứ cảm xúc phù phiếm, yếu đuối. Ngươi không biết những linh hồn ở đây đã từng làm gì vì tình yêu, và giờ họ phải trả giá bằng sự tồn tại đau đớn mãi mãi."

Pond siết chặt tay Phuwin, ánh mắt không rời khỏi người gác cổng. "Tình yêu không yếu đuối. Chính vì yêu mà tôi ở đây. Tôi sẵn sàng trả mọi giá, kể cả mạng sống của mình, nếu điều đó có thể đưa Phuwin trở lại."

Người gác cổng im lặng trong giây lát, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Sau đó, ông ta rút từ bên hông một thanh kiếm lớn, ánh sáng từ thanh kiếm phát ra lạnh lẽo như băng giá.

"Được, nếu ngươi muốn đưa linh hồn này trở lại, ngươi phải chứng minh rằng ngươi xứng đáng. Ngươi có dám chiến đấu không?"

---

Cuộc chiến của trái tim

Pond không hề do dự. "Tôi sẵn sàng."

Người gác cổng giơ cao thanh kiếm, và trong chớp mắt, ông ta lao về phía Pond. Phuwin hét lên trong sợ hãi, nhưng Pond không lùi bước. Cậu né được đòn đầu tiên trong gang tấc, rồi với tất cả sức lực, cậu cố gắng giữ vững lập trường của mình.

Cuộc chiến không chỉ là về thể xác, mà còn là về ý chí. Mỗi cú đánh của người gác cổng mang theo sức mạnh hủy diệt, nhưng Pond không cho phép bản thân gục ngã. Trong đầu cậu, hình ảnh của Phuwin luôn hiện lên, như một nguồn động lực bất tận.

"Mình đã hứa với cậu, Phuwin. Mình sẽ không để cậu ở lại đây," Pond nghĩ thầm, đôi mắt rực lên sự quyết tâm.

Người gác cổng càng đánh càng mạnh, nhưng Pond nhận ra rằng những cú đánh của ông ta dường như bị chậm lại. Mỗi lần Pond đứng dậy sau khi ngã, ánh sáng từ viên ngọc bích trên chiếc vòng cổ của Phuwin lại sáng rực hơn, như thể nó đang bảo vệ cậu.

Cuối cùng, khi người gác cổng giơ thanh kiếm lên lần nữa, Pond hét lớn, lao thẳng về phía trước với tất cả sức lực còn lại. Một ánh sáng chói lòa phát ra từ chiếc vòng cổ, bao trùm toàn bộ không gian.

Người gác cổng lùi lại, đôi mắt đỏ rực dần dịu đi. Ông ta buông thanh kiếm, rồi cúi đầu trước Pond. "Ngươi đã chiến thắng, không phải bằng sức mạnh, mà bằng trái tim. Tình yêu của ngươi thật sự đáng ngưỡng mộ."

---

Cánh cổng giải thoát

Khi người gác cổng biến mất, cánh cổng phía sau ông ta mở ra. Ánh sáng từ cánh cổng rực rỡ nhưng không chói lóa, mang theo sự ấm áp dịu dàng.

Phuwin nhìn cánh cổng, rồi quay lại nhìn Pond, ánh mắt cậu ấy đầy do dự. "Pond, mình..."

Pond bước đến, nắm lấy tay cậu ấy. "Đừng sợ, Phuwin. Đây là lối về. Mình đã hứa với cậu, đúng không? Chúng ta sẽ cùng nhau trở về."

Phuwin mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy vẫn có chút gì đó buồn bã. "Pond, nếu mình trở về, cậu có chắc rằng mọi thứ sẽ ổn không? Mình sợ rằng..."

Pond đặt tay lên má Phuwin, ánh mắt cậu ấy dịu dàng nhưng kiên định. "Dù có chuyện gì xảy ra, mình sẽ luôn ở bên cậu. Mình không bao giờ để cậu một mình nữa."

Phuwin gật đầu, và cả hai bước qua cánh cổng cùng nhau.

---

Trở về thế giới thực

Khi Pond mở mắt, cậu nhận ra mình đang nằm trên sàn nhà của chùa. Ánh sáng mặt trời dịu nhẹ chiếu vào qua cửa sổ, mang theo hơi ấm của buổi sáng.

Thầy Athit đang ngồi bên cạnh, ánh mắt lo lắng. "Con đã trở lại. Con có sao không?"

Pond cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể cậu cảm thấy như bị vắt kiệt sức lực. Tuy nhiên, khi cậu quay sang, cậu nhìn thấy Phuwin đang ngồi bên cạnh mình, đôi mắt cậu ấy sáng lên như thể vừa thức dậy sau một giấc mơ dài.

"Phuwin!" Pond gọi lớn, nước mắt trào ra khi cậu ôm chặt lấy cậu ấy.

Phuwin cũng khóc, giọng nói của cậu ấy nghẹn ngào. "Mình đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể quay lại. Pond, cậu đã cứu mình."

Thầy Athit đứng dậy, ánh mắt ông đầy sự tự hào. "Tình yêu của con đã chiến thắng tất cả. Nhưng con cũng phải nhớ rằng, cuộc hành trình này để lại dấu vết trong cả hai người. Cả con và Phuwin sẽ không bao giờ quên được những gì đã trải qua."

Pond gật đầu, giữ chặt tay Phuwin. "Chúng con không cần quên. Những gì chúng con đã trải qua chỉ khiến tình yêu này càng trở nên quý giá hơn."

---

Khởi đầu mới

Phuwin trở lại với thế giới thực, nhưng không phải là không có khó khăn. Linh hồn cậu ấy đã bị tổn thương qua nhiều năm mắc kẹt giữa hai thế giới, và cả hai phải đối mặt với việc xây dựng lại cuộc sống của mình từ đầu.

Tuy nhiên, Pond không hề nao núng. Cậu ở bên Phuwin từng bước, giúp cậu ấy hòa nhập lại với cuộc sống, và cùng cậu ấy tạo dựng những ký ức mới.

Mỗi ngày trôi qua, tình yêu của họ càng thêm sâu đậm, như một ngọn lửa không bao giờ tắt. Họ biết rằng hành trình phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng chỉ cần họ có nhau, họ có thể vượt qua mọi thứ.

----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro