Chap 3.
Ngôi biệt thự của tử tước Roderick lớn, nhưng không có một chút vẻ đẹp hay ấm áp nào cả. Những bức tường cao ngất, cửa sổ đen kịt như những đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bất kỳ ai bước vào. Mọi thứ đều u ám, như thể ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không thể chạm đến đây.
Sunghoon bị kéo vào trong, từng bước đi của cậu nặng nề và mệt mỏi. Dù đã cố gắng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng khi nhìn thấy những bức tranh treo trên tường, những đồ vật xa hoa lộng lẫy, cậu không thể không cảm thấy ghê tởm. Tất cả những thứ này đều được xây dựng trên sự thống trị và đau khổ của những người như cậu.
Roderick, với nụ cười đầy quỷ quyệt, bước theo sau. Hắn không nói gì, chỉ đứng đó quan sát Sunghoon, như thể đang thưởng thức một món đồ vật quý giá.
"Đưa cậu bé lên phòng," hắn ra lệnh cho những tên đầy tớ. Họ nhanh chóng tuân theo, và Sunghoon bị lôi đi lên cầu thang, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Mỗi bước đi khiến cậu cảm thấy như mình đang rơi vào một cái bẫy không thể thoát ra.
Đến khi vào phòng, cánh cửa đóng lại, Sunghoon bị đẩy mạnh vào một chiếc giường lớn, vải satin mềm mại nhưng không thể làm dịu đi nỗi đau trong tim cậu. Cậu cố gắng đứng dậy nhưng bị giữ chặt, và trước mắt cậu, Roderick đã bước lại gần, tay cầm một ly rượu đỏ.
"Ngươi có nhận thức được rằng bản thân mình rất đẹp không nhóc con?" Roderick nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang theo sự đáng sợ. " Như một món hàng quý giá, không thể để tuột mất."
Sunghoon ngước mắt nhìn hắn, không nói gì, chỉ im lặng để những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Cậu không thể chịu đựng được cảm giác này thêm nữa, sự nhục nhã đang xâm chiếm từng ngóc ngách trong tâm hồn cậu. Nhưng điều duy nhất cậu có thể làm lúc này là cố gắng giữ bình tĩnh, không để hắn thấy sự yếu đuối.
Roderick tiến lại gần hơn, kéo tay Sunghoon ra phía trước, định cởi áo cậu ra, nhưng đột nhiên, một tiếng rầm lớn ở dưới sảnh.
"Cha ngươi đến rồi" Giọng nói của hắn khẽ thì thầm, đầy bất ngờ. Hắn không ngờ rằng cha của Sunghoon lại đến nhanh như vậy.
Cánh cửa phòng bất ngờ bị đập mạnh, và một người đàn ông cao lớn xuất hiện. Cha của Sunghoon, với khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt đầy quyết đoán, bước vào như một cơn bão. Ông không nói gì, chỉ tiến thẳng về phía Roderick, nắm lấy thanh kiếm bên hông và rút ra.
"Buông con trai tôi ra, Roderick!" Ông gầm lên, giọng nói trầm và đầy sức mạnh.
Roderick lùi lại một bước, đôi mắt hắn sắc lạnh, nhưng nụ cười vẫn không hề biến mất khỏi khuôn mặt. Hắn không có ý định sợ hãi. "Bá tước Park, tôi không nghĩ ngài lại đến nhanh như vậy. Nhưng, ngài có thể làm gì chứ? Con trai ngài đã thuộc về tôi."
Ông Park không do dự, tiến lên một bước, và thanh kiếm sắc bén của ông vung lên, cắt không khí, rách một mảng đệm lớn. Những tên lính của Roderick nhanh chóng lao vào.
"Giết hắn đi!" Roderick ra lệnh, nhưng họ chưa kịp chạm vào ông, thì đã bị đẩy lùi lại bằng những cú chém nhanh như chớp, toàn bọn tép riu.
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của Roderick trở nên hoang mang. Không ngờ lời đồn về Bá tước mạnh nhất lại là thật.
" Quả không hổ danh là ngài Bá tước. Tôi đầu hàng" Hai tay gã giơ lên.
" Người đâu, bắt hắn lại"
Những người kỹ sĩ nhanh chóng chạy vào, bắt giữ tên heo nái kia. Bá tước tiến đến chỗ con trai, bế cậu lên và trấn an. Nhận thấy hơi ấm quen thuộc, Sunghoon cũng buông bỏ mà ngất lịm đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro