Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2.

Mùi ẩm mốc và máu tươi nồng nặc trong không khí. Sunghoon mở mắt, nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt, nỗi đau lặng lẽ len lỏi qua từng đốt sống. Cậu cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể đau nhức như bị nghiền nát từng chút một. Cậu nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường cứng, không giống như chiếc giường yêu quý mềm mại của cậu ở nhà.

"Đây... là đâu?" Sunghoon lẩm bẩm. Cậu cố gắng đứng dậy, cổ cậu đau nhức, chắc do thuốc gây mê. Nhưng điều đau đớn nhất không phải là vết thương thể xác, mà là nỗi nhớ về gia đình, về người em yêu thương mà cậu đã bị tách biệt.

Bỗng, cánh cửa phòng mở ra, và một bóng người bước vào, ánh mắt lạnh lùng và đầy tính toán.

"Ngươi tỉnh rồi."

Giọng nói trầm đục vang lên như một lời tuyên án. Sunghoon cố gắng đứng thẳng, mặc cho chân tay vẫn còn yếu ớt.

"Ngươi là ai?" Cậu hỏi, cố gắng kìm nén nỗi sợ đang dâng lên trong lòng.

Người đàn ông ấy không đáp ngay lập tức. Hắn tiến lại gần, ánh mắt đầy ghê tởm, biến thái, ảm ảnh đang đánh giá cậu từ đầu đến chân. Trong một khoảnh khắc, Sunghoon cảm thấy như mình đang bị săn đuổi, mỗi động tác của người kia đều toát lên một mối đe dọa rõ rệt.

"Ta là người đứng đầu ở đây, gọi ta là X và đây là tổ chức Orpheus, một tổ chức bề ngoài là một nhà thiện cứu giúp trẻ em mồ côi và đào tạo tài năng trẻ cho giới quý tộc. Nhưng thực chất, đây là nơi chuyên tìm kiếm những đứa trẻ xinh đẹp, thuần khiết để bán đấu giá cho những kẻ có sở thích bệnh hoạn. Những ai chống đối đều bị hủy hoại cả thể xác lẫn tinh thần. Ngươi nghe chắc cũng không hiểu đâu, nói chung ngươi sẽ là một trong những đứa trẻ đó" Nói xong, hắn cười như thể lần đầu được cười, ghê tởm, kinh khủng, nổi da gà.

Sunghoon không thể hiểu rõ tất cả, nhưng một điều cậu biết chắc chắn là mình đang rơi vào tay một kẻ độc ác, không còn đường thoát.

Và rồi, những ngày tháng tàn bạo bắt đầu. Sunghoon bị tra tấn không ngừng nghỉ. Những trận đòn roi tàn nhẫn, những trận đau đớn đến không thể nào chịu đựng nổi. Có những hôm còn bị treo lên tường, không một mảnh vải nào để cho lũ quý tộc cười nhạo, phỉ báng.

Cậu đã từng là một đứa trẻ được sống trong nhung lụa, được yêu thương và chăm sóc. Nhưng giờ đây, Sunghoon cảm thấy như một con thú bị săn đuổi, một món đồ chơi cho kẻ điên rồ này.

---

Một ngày nọ, hắn đưa cậu đến một buổi đấu giá.

Hắn không nói gì nhiều, chỉ im lặng, mặc cho Sunghoon tự hỏi tại sao hắn lại đưa mình đến đây. Lòng cậu đầy nghi ngờ, nhưng cũng không còn sức để phản kháng. Hắn thay cho cậu một bộ đồ trắng muốt tinh tươm, kéo cậu đi như kéo lũ súc vật nào đấy.

Ánh sáng yếu ớt nơi khán phòng chiếu lên những chiếc ghế ngồi sang trọng và những khán giả có mặt trong buổi đấu giá. Không khí nơi đây lạnh lẽo, như thể mọi thứ đều bị bao phủ bởi một lớp màn đen kịt.

Sunghoon đứng đó, bị trói chặt vào một chiếc cột gỗ, ánh mắt rũ xuống, mặc cho ánh nhìn tò mò và tham lam từ những người xung quanh. Cậu không còn cảm giác gì ngoài sự mệt mỏi và đau đớn. Những vết thương trên cơ thể cậu vẫn chưa lành, máu khô dính trên làn da tái nhợt, nhưng trong những khoảnh khắc u tối này, Sunghoon chẳng còn biết đau đớn là gì nữa.

Xung quanh cậu là những cái mặt nạ đầy đá quý, mỗi người đều có vẻ ngoài lịch lãm và đầy quyền lực. Nhưng Sunghoon biết rằng họ không đến đây để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cậu, mà là để sở hữu, để điều khiển một món đồ quý giá mà họ có thể làm gì tùy ý.

"Bắt đầu thôi!" Một giọng nói trầm đục vang lên từ phía trên bục đấu giá. X đang đứng đấy, hắn gõ nhẹ lên bục, miệng cười đầy giả tạo.

Những người tham gia bắt đầu xôn xao, ánh mắt họ chăm chú dõi theo từng cử động của Sunghoon. Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt ấy, sự khao khát không che giấu, sợ hãi. Tất cả những gì cậu muốn lúc này là được thoát khỏi nơi này, nhưng trong sâu thẳm, Sunghoon cũng hiểu rằng mình không thể làm gì để thay đổi được số phận của mình.

"Đây là món đồ quý giá mà các ngài sẽ sở hữu ngày hôm nay." Giọng nói của hắn lại vang lên. "Cậu bé này, chỉ mới 8 tuổi, nhưng sức hấp dẫn của cậu ta là không thể chối từ."

Sunghoon cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của bất kỳ ai. Mọi thứ quá đỗi mờ mịt và đau đớn. Cậu chỉ còn lại một nỗi sợ hãi mơ hồ.

"20 triệu" Một người đàn ông, tay đeo găng trắng, bộ vest đen tươm tất cũng không thể che được cái bụng béo của ông ta. Hắn nhìn Sunghoon từ đầu đến chân, đôi mắt đen đầy sắc dục.

"20 triệu?" Giọng người đấu giá vang lên, nghe như thể có chút giễu cợt. "Tôi nghĩ con số đó sẽ không đủ để sở hữu cậu bé này đâu thưa ngài."

Và chỉ một giây sau, một tiếng gõ búa mạnh mẽ vang lên.

"Một trăm triệu đồng!"

Đám đông im bặt. Ánh mắt của họ quay sang nhìn, rồi tất cả đều đổ dồn về phía gã, kẻ đã vừa đưa ra con số cao ngất ngưởng. Có vẻ gã tử tước này rất muốn có được Sunghoon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro