CHƯƠNG 208: YÊU MA NHẬP KÍNH KHÔNG THỂ CHE DẤU
Âm thầm đi trên đường lớn ở Tiên Kinh, Tạ Liên che nửa dưới mặt lại, một đường thất tha thất thiểu. Nhiều tiểu thần quan đang vội vã trên đường mặc dù đều không dám đi đến hỏi, nhưng cũng không khỏi nhìn y một cách kỳ quái, Tạ Liên nhanh chóng thả tay xuống, thẳng lưng lên, hết sức giả dối xoa nhẹ miệng mình, ngập ngừng nói: "Miệng hơi đau, không biết tại sao nữa, ha ha..."
Ánh mắt các tiểu thần quan kia nhìn y càng thêm kỳ lạ.
Cái này là đã làm gì mà miệng lại đau đây?
Nói đau đúng thật là có chút đau nhức. Vừa nãy đang hôn lại dùng quá sức nhảy lên, xem ra Hoa Thành cũng bị y đụng phải, nhưng sau khi Tạ Liên tuân lệnh đi lên đây rõ ràng cảm giác Hoa Thành hình như đã nở nụ cười. Không dám suy nghĩ nhiều, cúi đầu đi về phía trước, những thần quan khác cũng không nán lại nhiều, từng người đều vội vã.
Không biết có phải do núi Đồng Lô mở lại gây ra náo nhiệt quá lớn hay không, bầu không khí ở khắp Tiên Kinh đều không ngừng bất an. Trong Võ Thần Điện, nhiều vị thần quan đã tụ họp lại. Tuy rằng oán linh trong núi Đồng Lô đã truyền đi khắp thiên nam địa bắc hơn bảy tám nơi, nhưng phần lớn bộ phận đều đưa đến hoàng thành có nhân khẩu dày đặc kia. Tạ Liên cùng Hoa Thành gánh đúng nhiệm vụ then chốt, chọn nơi đông đúc nhất nên mới lăn qua lăn lại đến tận bây giờ, những người khác cũng chỉ đối phó mấy trăm con, đã sớm giải quyết xong, Bùi Minh cùng Phong Tín đã sớm lên lại Tiên Kinh, một thân mệt mỏi. Mà Tạ Liên vừa bước vào trong điện, ngẩng mặt lên thì liền đối mặt với một người đã lâu không gặp, chính là Lang Thiên Thu.
Lang Thiên Thu vẻ mặt nặng nề, thấy y cũng sững sờ, lập tức nghiêng mặt đi.
Mọi người đều giấu mặt không nói gì, Quân Ngô ngồi ở phía trên, thấy Tạ Liên đến hơi đứng dậy, đang muốn nói chuyện, Lang Thiên Thu lại liền đứng dậy, nói: "Đế Quân, nghe nói ngài đã bắt được Thanh Quỷ Thích Dung."
Quân Ngô nhìn về phía hắn, nói: "Không sai. Có điều, Thanh Quỷ Thích Dung cùng nữ quỷ Tuyên Cơ cũng không phải do chính ta bắt được, đều là nhờ Dẫn Ngọc ở Quỷ Thành giao phó."
Tạ Liên giờ mới phát hiện, hóa ra Dẫn Ngọc đã ở trong này. Thật hết cách, đúng là người luôn tạo cảm giác mình không tồn tại mà. Nói đến, đây là lần đầu tiên Dẫn Ngọc đi vào Võ Thần Điện. Đi vào điện này ngoại trừ các vị thần quan thượng cấp, chỉ có đối tượng được Quân Ngô cho phép mới có thể đặt chân vào. Trước kia khi Dẫn Ngọc vẫn còn làm thần, bởi vì phẩm cấp thấp nên căn bản không có tư cách bước vào, nay tuy "Tự cam đọa lạc"* ở Quỷ Thành, nhưng rốt cuộc lại từng bước tiến đến chỗ này, cũng thật dở khóc dở cười.
*Tự cam đọa lạc: sa đọa trong trụy lạc.
Lang Thiên Thu trực tiếp nói: "Thích Dung là kẻ thù diệt tộc ta, xin Đế Quân đem thứ này giao cho ta xử trí."
Quân Ngô nhìn thoáng qua Tạ Liên, trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Giao cho ngươi xử trí, không phải không được, nhưng ta muốn hỏi một vấn đề. Sau khi ngươi xử trí xong Thanh Quỷ Thích Dung thì sao? Lại làm gì nữa?"
Lúc trước, Lang Thiên Thu đã hung hăng để lại một câu "Tìm được Thích Dung tính sổ xong sẽ tìm đến Tạ Liên", việc này Quân Ngô có biết đến. Lang Thiên Thu giọng điệu cứng nhắc nói: "Việc này không cần Đế Quân phải lo lắng. Chung quy sẽ không đến mức nếu ta không đáp vấn đề này, Đế Quân liền định bao che Thích Dung, không cho ta thay thân tộc báo thù chứ?"
Trước đây hắn ở Võ Thần Điện đều ít khi lên tiếng, có lên tiếng cũng chỉ ngốc nga ngốc nghếch, bây giờ vừa mở miệng, vẻ mặt cùng ngữ khí nhưng lại vô cớ mang theo một cỗ lệ khí. Tình trạng này cũng không hay ho gì, Bùi Minh nói: "Thái Hoa điện hạ hôm nay có hơi quá tức giận rồi, Đế Quân đương nhiên sẽ không bao che..."
Đang muốn giảng hòa, lại nghe bên ngoài điện một trận rối loạn, một người xông vào nói: "Đế Quân, ta không đợi được nữa!"
Lại là Mộ Tình. Hắn một thân hắc y sắc mặt cũng biến thành màu đen, vài tên Võ Thần phía sau vốn muốn áp chế hắn, nhưng đâu thể áp được, cũng theo hắn vội càng chạy đến, nói: "Đế Quân, chúng ta đang định đưa Huyền Chân tướng quân đi..."
Quân Ngô thở dài, đỡ trán rồi phất tay nói: "Biết rồi, các ngươi lui xuống đi." Giây lát sau, hắn ngẩng đầu sang phía Mộ Tình: "Cho nên?"
Mộ Tình như đinh đóng cột nói: "Cho nên ta không thể tiếp tục chịu đựng cái loại oan ức này chụp trên đầu ta, ngài không phải đã bắt được ả kia tại Đồng Lô sao? Ta muốn cùng ả đối chất!"
Lang Thiên Thu cũng nói: "Đế Quân, cũng xin ngài giao Thanh Quỷ Thích Dung cho ta!"
Hai người cùng nhau cao giọng nói, phía dưới trông thật hỗn loạn, Quân Ngô nhìn qua đau đầu không ngớt, nói: "Yên lặng! Các ngươi không thể trước mắt đợi một tí, để ta xử xong phía bên Đồng Lô sao?"
Mộ Tình nói: "Ngài phải xử lý đám oán linh tràn ra từ Đồng Lô bên kia, chẳng phải cần nhân thủ sao, đem ta giam lại có chỗ nào tốt? Còn không bằng sớm ngày tẩy sạch oan khuất cho ta, để ta đem sức lực phụng sự Thượng Thiên Đình. Chỉ cần Đế Quân dẫn ả kia đến cho ta đối chất, sự tình này có thể tra ra được manh mối!"
Lời này nhưng thật ra cũng rất có lý, không cho hắn toại nguyện sợ rằng hắn sẽ nhất quyết không bỏ qua, Quân Ngô đành phải nói: "Mang nữ quỷ Kiếm Lan lên."
Không bao lâu, Kiếm Lan cũng bị dẫn lên. Trong tay nàng ôm một cái bọc tả trông như bao quần áo, trong bao quần áo ấy tỏa ra hắc khí dày đặc, một thứ trắng bệnh tay như có như không, xương cốt như không như có lộ ra từ bên trong, nhe nanh múa vuốt, bị Kiếm Lan nhét trở lại vào bọc. Có lẽ là cho Phong Tín chút mặt mũi, thần quan áp giải cũng không vặn trói tay nàng. Hầu kết Phong Tín khẽ nhúc nhích, cùng ánh mắt nàng giao nhau trong chốc lát, Kiếm Lan là người đầu tiên lẫn tránh ánh mắt kia, sau đó, ánh mắt của Phong Tín cũng rơi xuống "Bọc tả" trong ngực nàng, ánh mắt càng phức tạp. Nhưng Mộ Tình có lẽ đã mất kiên nhẫn, tiến lên một bước nói: "Ta không biết con của ngươi tại sao muốn vu tội cho ta, nhưng nó tuyệt đối biết rõ ta không phải hung thủ, nó tất nhiên là bị kẻ khác sai khiến."
Hắn như vậy lại có chút thất thố, nhưng Tạ Liên cũng có thể hiểu được, dù sao Mộ Tình cũng là một người rất sĩ diện, mang một bãi phân trên đầu lâu như vậy, đương nhiên vô cùng tức giận. Quân Ngô nói: "Theo ngươi thấy, nó do người phương nào sai khiến?"
Mộ Tình không nói, nhưng ánh mắt hắn dời về một phía, mọi người cùng nhìn ra được, hắn là đang nhìn Kiếm Lan.
Trên trán Phong Tín lúc này đã nổi gân xanh: "Ngươi có ý gì? Ngươi cho rằng nàng cố ý bảo con mình vu oan cho ngươi?"
Mộ Tình thu hồi ánh mắt, nói: "Ta nhưng không hề nói vậy."
Phong Tín nói: "Vậy ngươi nhìn nàng làm gì? Nàng với ngươi lại không thù không oán, sao lại sai khiến như vậy được?"
Mộ Tình nhìn chằm chằm hắn, nói: "Ả cùng ta đúng là không thù không oán, nhưng ngươi lại không nhất định như vậy."
Phong Tín nói: "Ngươi lại có ý gì? Nói ra một lần cho rõ ràng đi."
Mộ Tình nhìn thoáng qua Tạ Liên, nói: "Ngươi chính là ngay khoảng thời gian thái tử điện hạ bị giáng chức mà kết bạn với Kiếm Lan tiểu thư đúng không?"
Chúng thần quan cũng theo hắn, đều nhìn về phía Tạ Liên. Tạ Liên: "???"
Tại sao lại lôi cả y vào?
Phong Tín cũng nhìn thoáng qua y, thấp giọng cả giận nói: "Cái đó với cái này có quan hệ gì?"
Mộ Tình dứt khoát không đếm xỉa đến, triệt để vạch trần nói rằng: "Đương nhiên là có quan hệ. Khi đó ngươi bởi vì đi theo bên người thái tử điện hạ chán nản gian khổ, đối với người trèo lên lại được Trung Thiên Đình ta đây hận thấu xương, lại thích giở giọng lấy ta ra tính sổ quở trách ta là kẻ có lỗi, ả là người bên gối ngươi, sao có thể sẽ không mưa dầm thấm lâu, ngầm liên đới hận luôn cả ta? Nói không chừng còn có thể hận luôn cả thái tử điện hạ, bởi vì ngươi cuối cùng vẫn không mang ả đi, mà chọn trở về tiếp tục trung thành đến thất vọng, căn bản là vứt..."
Phong Tín cũng không nhịn được nữa, gầm hét lên: "Ngươi đừng có thả rắm chó!!"
Hắn một quyền đánh đến, Mộ Tình trở tay đánh trả lại, Kiếm Lan tiến lên muốn can ngăn, thai linh kia nhưng lại quang quác ha ha cười rộ lên, như một con quạ kêu loạn, vô cùng kinh khủng. Bùi Minh cùng Dẫn Ngọc chia nhau kéo Phong Tín cùng Mộ Tình ra, Quyền Nhất Chân nhìn chằm chằm hai bên dường như đang suy nghĩ xem bọn họ đánh nhau thì ai sẽ thắng. Nói chung, trên điện một mảng chướng khí mù mịt, Tạ Liên lẳng lặng đứng một lúc lâu, cúi đầu, lát sau, lại thở dài, nhắc nhở: "Đế Quân, việc cấp bách trước tiên là tìm được Bạch Vô Tướng, xử trí dịch mặt người đi, mới vừa rồi chúng ta tìm được người kia mới là đầu mối trọng yếu nhất."
Quân Ngô cũng nhìn không nổi nữa, phất tay một cái, nói: "...Đem nữ quỷ Kiếm Lan cùng thai linh xuống dưới. Đưa Tiên Lạc Quốc Sư lên."
Mộ Tình quát lớn: "Không cần! Ta ngược lại muốn...Cái gì??"
Phong Tín cũng ngạc nhiên nói: "Đưa ai lên??"
Hai người đồng thời nhìn ra cửa đại điện. Bị một đám Võ Thần Quan mang đến, chẳng phải là Tiên Lạc Quốc Sư hai người bọn họ hết sức quen thuộc, Mai Niệm Khanh đó sao?
Phong Tín cùng Mộ Tình ngây người. Phong Tín nói: "Quốc sư? Thực sự là quốc sư sao?" Mộ Tình không gọi nữa, nhưng lại kinh ngạc không giữ được bình tĩnh. Chẳng trách được, nói thật, mặc dù hiện tại, Tạ Liên cũng có chút cảm thấy không thực tế, vô pháp đem vị quốc sư từng hỏi y "một chén nước hai người"* cùng người này liên hệ với nhau.
*Chén nước hai người: đây là một câu Quốc Sư đã từng hỏi Liên. Bạn nào không nhớ thì kiếm chương 68 đọc lại nha.
Mai Niệm Khanh chậm rãi đi lên phía trước, thoáng lướt nhìn Tạ Liên. Quân Ngô ngồi trên đại điện, nói: "Tiên Lạc, ngươi hình như có lời muốn nói về chuyện đã xảy ra bên dưới."
Tạ Liên hơi nhích lên, nói: "Vâng."
Vì vậy, y đem chuyện đi vào núi Đồng Lô, dò xét lượm nhặt được những gì nước Ô Dung từng trải qua kể lại hết. Mọi người đều càng nghe mắt càng mở to, Phong Tín cùng Mộ Tình cũng càng khỏi bàn. Nghe xong, Quân Ngô chậm rãi nói: "Ta nhưng lại chưa từng nghe qua tên nước Ô Dung này."
Chúng thần quan cũng đều phụ họa nói: "Ta cũng vậy, chưa từng nghe qua..."
"Dù sao cũng hai ngàn năm trước."
"Nhất định là cố ý xóa vết tích."
Mai Niệm Khanh vẫn không nói lời nào. Tạ Liên nói: "Quốc sư, Ô Dung thái tử, chính là Bạch Vô Tướng đi."
Mai Niệm Khanh nói: "Đúng."
Quả nhiên!
Bùi Minh vừa suy nghĩ vừa nói: "Bích họa kia là người phương nào lưu lại? Bức cuối cùng là kẻ nào phá đi?"
Tạ Liên nói: "Đúng là không biết ai lưu lại, nhưng ta nghĩ, hẳn là do Bạch Vô Tướng hoặc thuộc hạ của hắn hủy diệt. Dù sao, hắn cũng không muốn để người khác biết thân phận của hắn."
Y chuyển sang hướng Mai Niệm Khanh, nói: "Mà ngươi lại là thuộc hạ của Ô Dung thái tử." Cũng chính là thuộc hạ của Bạch Vô Tướng.
"..."
Mai Niệm Khanh không nói gì. Tạ Liên có một cảm giác thôi thúc, muốn hỏi hắn, khi ấy Tiên Lạc diệt quốc, quốc sư đến tột cùng không quen biết Bạch Vô Tướng kia? Hay có thể nói, bọn họ căn bản là thông đồng với nhau, quốc sư thậm chí còn giúp hắn?
Nhưng đến cuối cùng, y vẫn hỏi một vấn đề khác: "Bạch Vô Tướng hiện giờ đang ở đâu?
"..."
Tạ Liên nói: "Ngươi vì sao lại muốn giết ta?"
Mai Niệm Khanh rốt cuộc cũng mở lời. Hắn nói: "Thái tử điện hạ, ta không muốn giết ngươi."
Tạ Liên nói: "Vậy vì sao ở bên dưới ngươi lại muốn bóp cổ ta?"
Mai Niệm Khanh hỏi ngược lại: "Ta bóp cổ ngươi sẽ chết sao? Kẻ bên cạnh ngươi sẽ để cho ta đắc thủ sao?"
Quả thực không thể. Nhưng này không có nghĩa là Mai Niệm Khanh không mang theo sát tâm, bởi vì lúc đó phản ứng của hắn hoàn toàn là vô ý thức. Mai Niệm Khanh đại khái cũng biết thuyết phục y không được, không hề giải thích rõ.
Trầm mặc một hồi, Tạ Liên cuối cùng hỏi hắn vấn đề y muốn hỏi nhất.
Y nói: "Quốc sư, ngươi muốn thức tỉnh cái gì trên người ta?"
Quân Ngô nói cho y biết, quốc sư dường như muốn thức tỉnh vật gì trên người y. Vậy sẽ là gì?
Mai Niệm Khanh thần sắc quái dị mà nhìn chằm chằm y. Tay Tạ Liên bên dưới đã nắm chặt hai cánh áo, nói: "Quốc sư, ngươi nói đi."
Trong lòng Tạ Liên vẫn mơ hồ bất an. Quỹ đạo số phận của Ô Dung thái tử kia tương tự y đến như vậy, lẽ nào giữa y cùng Bạch Vô Tướng thực sự tồn tại một mối liên hệ bí ẩn nào?
T nhất định phải biết rõ chuyện này. Bởi vì y tuyệt đối không thể dễ dàng chấp nhận cho cái thứ như Bạch Vô Tướng cùng mình có bất kỳ quan hệ gì. Nhưng y cũng vô cùng sợ hãi, Bạch Vô Tướng thực sự cùng mình có quan hệ gì đó.
Mai Niệm Khanh nhìn y, một lát sau nói: "Thái tử điện hạ, ngươi hỏi những việc này, hiện ở chỗ này không phải thời cơ tốt để ta trả lời. Hơn nữa dù có đáp, ngươi cũng sẽ không tin."
Dừng một chút, hắn nói: "Có điều, có một việc, ta nhưng có thể trả lời ngay cho ngươi."
Mai Niệm Khanh từng câu từng chữ nói: "Bạch Vô Tướng, hiện tại, đang ở trong Võ Thần Điện này. Hắn đang ở ngay trước mắt ta!"
Ai đang ở ngay trước mắt hắn?
Tạ Liên!
Tạ Liên lúc này thoái lui vài bước, dường như muốn tránh xa vị trí này. Phong Tín ở gần bên cạnh liền nói: "Quốc sư ngươi...Ngươi mở to hai mắt ra nhìn cho rõ, ở trước mặt ngươi chính là ai, là thái tử điện hạ! Là đồ đệ ngươi!"
Có điều, không chỉ có giọng Phong Tín vang lên. Xa xa có thần quan che miệng, nhỏ giọng nói: "Lẽ nào...Lẽ nào Thái tử điện hạ cùng Bạch Vô Tướng là...nhất hồn nhị phân?!"
"Cái gì là nhất hồn nhị phân?!"
"Chính là cùng một hồn phách, chia làm hai nửa, hoặc có thể nói tách rời làm hai mặt. Nửa này với nửa kia không có cùng ký ức, tính tình và bản lĩnh cũng không giống nhau, hoặc dung mạo cũng không giống..."
"...Cũng có thể."
"Ta cũng nghe qua loại giả dụ này."
"Nếu quả thật là như vậy thì phải làm thế nào đây? Thái tử điện hạ là Bạch Y Họa Thế???"
Bốn phương tám hướng đều toàn những giọng điệu như vậy, Tạ Liên cũng bắt đầu hoài nghi: Y chính là Bạch Vô Tướng??? Thật là như vậy sao???
Lẽ nào là chính bản thân y diệt Tiên Lạc, chính bản thân y tự giày vò mình suốt tám trăm năm? Cho đến nay, tất cả chuyện xảy ra, đều là tự mình trách mình???
Các vị Võ Thần trên điện xôn xao, vẻ mặt khác nhau, Phong Tín cũng không biết nên nói gì, tin cái gì. Mà Quân Ngô lại đứng lên, nói: "Tiên Lạc, trấn tĩnh!"
Tạ Liên lúc này có chút loạn, nói: "Ta...ta..."
Lẽ nào thực sự tất cả đều là lỗi của y???
Nếu quả thật là y, vậy phải làm thế nào đây? Hoàn toàn không biết!
Giữa lúc đang mờ mịt, bỗng nhiên, trong lòng y vang lên một giọng nói:
"Sẽ không! Ta nhưng có thể cam đoan, huynh chính là huynh, không phải bất kỳ người nào khác. Tin ta!"
"..."
Tam Lang. Tam Lang!
Hoa Thành đã từng nói, không phải là y, tuyệt đối không phải lỗi của y!
Nghĩ đến đây, tinh thần Tạ Liên trong nháy mắt thanh tĩnh, đứng vững gót chân. Mà Quân Ngô đã từ bảo tọa đi đến bên cạnh y, nói: "Tiên Lạc! Ngươi trước hết bình tĩnh..."
Tạ Liên đang muốn ngẩng đầu ung dung trả lời, ai ngờ, chính vào lúc này, Mai Niệm Khanh đột nhiên chìa tay, rút bội kiếm bên hông Phong Tín, đâm về phía Quân Ngô!
Chúng thần quan đồng loạt kinh hô. Nhưng Quân Ngô cùng Tạ Liên đều là Võ Thần, hơn nữa còn là Võ Thần đệ nhất đệ nhị, sao lại đem loại đánh lén này để vào mắt? Mũi kiếm kia còn chưa đụng vào thân Quân Ngô, Tạ Liên đã tựa như tia chớp xuất hai ngón tay, đem kiếm phong sáng như tuyết kia kẹp lại trước mặt!
Phong Tín sau khi lấy lại tinh thần, lập tức đi lên chế trụ lại Quốc sư. Ngay trước Võ Thần Điện còn dám hành hung, hơn nữa còn làm ngay trước mắt bao nhiêu Võ Thần, quả thực muốn chết. Phong Tín nói: "Quốc sư, ngươi làm như vậy cũng vô dụng!"
Mai Niệm Khanh nhưng vừa phí sức vùng vẫy, vừa quát Tạ Liên: "Nhìn!!! Mau nhìn!!!"
Dẫn Ngọc chạy đến nói: "Thái tử điện hạ! Ngươi không sao chứ? Làm sao vậy?"
Mộ Tình xa xa cảnh giác nói: "Nhìn cái gì? Hắn có ý gì? Muốn làm gì?"
Giữa một mảng hỗn loạn, một lúc lâu sau, Tạ Liên vẫn chưa nhúc nhích.
Không phải bởi vì cái gì khác, mà là bởi vì, y đang từ trong thân kiếm trắng như tuyết kia thấy được một thứ.
Gương mặt.
Lộ ra gương mặt của một thanh niên trầm ổn tuấn dật.
Mà trên gương mặt ấy, còn có ba gương mặt khác!
Ba gương mặt hơi nhỏ kia chen chúc trên mặt người nọ, đem dung mạo vốn tuấn mỹ của hắn hủy hoạt đến âm trầm đáng sợ, ngay cả ngũ quan cũng hơi vặn vẹo. Nửa khuôn mặt dường như đang khóc, nửa còn lại tựa như đang cười.
Gương mặt này Tạ Liên quá quen thuộc. Nhưng lúc này nhìn thấy được từ trong thân kiếm, lại cảm thấy xa lạ như thế, Tạ Liên sợ đến một thân mồ hôi lạnh, lúc này mới chợt nhớ đến, thanh kiếm mà Phong Tín đeo bên người, chính là Hồng Kính, là kính tà độc hiện nguyên hình. Yêu ma soi trên kính, không chỗ nào có thể che giấu.
Từ một góc này, Hồng Kính phản chiếu không phải là gương mặt của y, mà là mặt người đang đứng sau y. Đồng thời, đôi mắt âm trầm trên gương mặt đó, đang gắt gao nhìn y chăm chú.
Con ngươi Tạ Liên chậm rãi co rút lại. Động tác của y dường như chậm đi vài nhịp, hơi há mồm, còn chưa nói nên lời, bỗng nhiên cổ tay cứng đờ.
Một bàn tay đanh thép nắm lấy cổ tay y, Quân Ngô ở phía sau y mỉm cười: "Tiên Lạc, ngươi đang nhìn gì vậy?"
�Z�yUϗ)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro