Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Bài ca cười quên (10)

Trước khai giảng một ngày, Bạch Y bỗng nhiên nhận được tin nhắn từ Hà Tụng hỏi cô thích nhất từ đơn tiếng Anh nào.

Bạch Y ngẫm nghĩ một lúc, nhắn tin trả lời: "Secret." 

Hà Tụng: "Ok".

Bạch Y hỏi:  Sao tự dưng lại hỏi cái này thế?

Hà Tụng tỏ vẻ thần bí cười hì hì đáp: "Bí mật, đến khai giảng sẽ nói cho cậu biết."

...

Đến ngày khai giảng, bầu không khí trong lớp học đột nhiên vô cùng náo nhiệt.

Hà Tụng vừa đến phòng học liền đem quà đi du lịch về tặng cho bọn họ.

Quà của Bạch Y và Chu Vụ Tầm cùng là một thứ - móc chìa khóa cho ván trượt.

Chiếc móc chìa khóa của Bạch Y màu trắng, mặt trên khắc chữ "Yiyi", mặt sau khắc một từ đơn tiếng Anh - "Secret".

Mà chiếc móc chìa khóa của Chu Vụ Tầm là màu đen, mặt trên khắc "ZWX", mặt sau khắc một từ đơn tiếng Anh khác: "By".

Hà Tụng cười hì hì giải thích: "Lúc đi du lịch có ghé qua tham quan một sân trượt ván, bên cạnh có rất nhiều cửa hàng bán ván trượt, tớ liền đi vào đi dạo, phát hiện mấy chiếc móc chìa khóa này còn có thể khắc tên thủ công. Tớ thấy rất thú vị nên mua tặng hai cậu. Kiểu gì thì ván trượt cũng là đam mê của hai cậu, chắc chắn là hai người sẽ thích món quà này, haha."

Bạch Y giờ đây mới hiểu ra: "À, cho nên mấy hôm trước cậu mới nhắn tin hỏi tớ thích từ đơn tiếng Anh nào?"

Hà Tụng khóe miệng nhếch lên cười mỉm, nói: "Đúng vậy, cậu thích Secret, anh Tầm thích By."

Bành Tinh Nguyệt đứng bên cạnh, có chút ù ù cạc cạc: "Bai? Bai bai á?"

Chu Vụ Tầm sửa lại cô nàng: "Là by trong day by day by, b cùng y.

Cũng chính là, tượng trưng cho Bạch Y, là B cùng Y.

(Bạch Y pinyin là Baisyi, viết tắt là By đó mọi ngwfiiiii, soft xĩu hông:>)

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Bạch Y, cô có hơi ngơ ngác thầm nghĩ, phải chăng...?

Nhưng rồi, Bạch Y cũng nhanh chóng ngay lập tức mà đè cái suy nghĩ si tâm vọng tưởng của mình xuống.

Chắc hẳn là chỉ là trùng hợp.

Chỉ là vừa vặn từ đơn tiếng Anh cậu ấy thích chính là tên viết tắt của cô.

Trong lòng cô rõ ràng biết răng, cậu ấy thích "By" cũng không phải bởi vì cô, nhưng trong lòng người con gái vẫn bởi một thoáng, một khoảnh khắc "trùng hợp" này mà trong lòng nổi lên những gợn sóng li ti.

Tựa như mặt hồ vốn tĩnh lặng, bỗng một viên đá nhỏ rơi xuống giữa mặt hồ, tạo nên những gợn sóng li ti, đem cái sự bình yên của mặt hồ đánh cắp đi mất, lâu thật lâu vẫn không trả lại.

Bành Tinh Nguyệt đương nhiên không suy nghĩ sâu xa hay liên tưởng gì như Bạch Y, chỉ tỏ ý đã hiểu rõ gật gật đầu, "À à...... Là từ By này à, tớ còn tưởng rằng là By trong  Bye bye cơ. "

Chu Vụ Tầm lại bỗng nhiên nhếch miệng cười ra tiếng.

Kỳ thật, cũng không phải không đúng.

Bye tách ra thành By cùng e, chính là đồng âm cùng "Báiyī.

Hà Tụng cuối cùng cũng mới lấy ra quà dành cho Bành Tĩnh Nguyệt.

Bành Tinh Nguyệt vô tư nhận lấy, mở hộp quà, bất ngờ là mở ra liền thấy bên trong là một chiếc đồng hồ màu trắng vô cùng đẹp đẽ.

"Oaaa!" Cô kinh ngạc cảm thán: " Đẹp quáaa!"

"Tớ chưa bao giờ nghĩ sẽ đeo đồng hồ thủ công đâu, đồng hồ điện tử đẹp hơn nhiều, nhưng mà cái này đẹp quá đi mất!" Cô nói, gấp gáp nhớ Bạch Y bên cạnh giúp mình đeo đồng hồ lên tay.

Hà Tụng thấy cảm xúc yêu thích không buông như vậy của Bành Tinh Nguyệt, nụ cười cậu thiếu niên không nhanh không chậm mà kéo rộng ra vài phần.

Cậu cũng không dám si tâm vọng tưởng rằng cô nhóc vô tư như Bành Tinh Nguyệt có thể sớm ngày nhận ra tình cảm đơn phương của cậu, cậu chỉ thầm nguyện cầu, cô gái nhỏ mỗi ngày đều vui vẻ như vậy là được.

Cậu hy vọng, cô có thể vĩnh viễn vô ưu vô lo, đơn thuần trong sáng.

Sau khi Hà Tụng lần lượt chia quà cho mọi người xong, Chu Vụ Tầm tâm tình cũng nhiễm ý cười, lười nhác mở miệng nói: "Vậy tớ cũng nói một tin tốt đây."

Ba người ngay lập tức cùng nhau hướng ánh mắt về cậu.

Chu Vụ Tầm khóe miệng nhẹ cong cong, cười một cái rồi sau đó mới chậm rãi nói: "Năm sau không cần ra nước ngoài nữa."

Bạch Y lập tức sửng sốt, khóe miệng không kìm được mà cười khẽ.

Trong lòng cô cũng vì nghe được lời ấy mà vui vẻ thay cho cậu.

Bành Tinh Nguyệt bày ra biểu cảm vô cùng khiếp sợ mà trừng mắt lớn, một lúc mới dường như hiểu ra điều gì: "A, vậy mà em còn thắc mắc sao cậu về rồi lại đi nhanh thế, hóa ra là anh không đi nên cậu không cần chờ anh làm giấy tờ nữa. "

"Cơ mà...." Bành Tinh Nguyệt vẫn không hiểu, hỏi: "Cậu không phải một hai nhất định phải đưa anh ra nước ngoài sao?"

Chu Vụ Tầm nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không muốn đi, còn có thể trói lại bắt đi sao?"

"Ừ nhỉ" Bành Tinh Nguyệt khóe miệng tràn ngập ý cười, "Chúc mừng đại ca! Như thế thì tốt nghiệp cấp ba xong chúng ta vẫn có thể thường xuyên gặp mặt nha!"

"Lại nói tiếp," Bành Tinh Nguyệt bỗng nhiên tò mò hỏi: "Các cậu đã có dự định chọn trường đại học nào chưa? Tớ không muốn học xa nhà quá, tớ định sẽ chọn đại học Thẩm cho gần. "

Hà Tụng liền nói: "Tớ cũng muốn đi Thẩm đại."

Bành Tinh Nguyệt quay ra nhìn cậu, có chút bất ngờ mà vui vẻ nói: " Vậy chúng ta còn có thể cùng trường đại học nữa nha!"

Chu Vụ Tầm ngay lập tức chặt đứt mộng đẹp của hai người: "Tiền đề là hai người đều có thể thi đỗ Thẩm đại."

Bành Tinh Nguyệt lườm kẻ đầu sỏ  gây mất hứng, hỏi: "Vậy còn anh, anh muốn học trường nào?"

Chu Vụ Tầm nghiêng đầu, trầm ngâm hạ giọng, giọng điệu phất phơ thường ngày hiếm có khi nghiêm túc lại: "Pháp đại." (Đại học Pháp luật á mọi ngừi)

"Pháp đại...... Ở thủ đô đi," Bành Tinh Nguyệt mi mắt cong cong nói: "Thôi cũng không xa lắm, cũng được."

"Nhất Nhất, còn cậu?" Cô quay đầu hỏi Bạch Y.

Chu Vụ Tầm cũng nghiêng đầu nhìn gương mặt nữ sinh đứng bên cạnh.

Bạch Y khẽ khép hờ đôi mắt, nhẹ nhàng nói: "Hải đại, Hải đại chuyên ngành Hóa học."

Bành Tinh Nguyệt chưa từng nghe Bạch Y đề cập qua đến chuyện muốn học ở trường đại học nào, học chuyên ngành gì. Đây chính là lần đầu tiên bọn họ đề cập đến chuyện tương lai, vì vậy không tránh được có chút kinh ngạc.

"Nhất Nhất ơi cậu đã suy xét kĩ lưỡng chuyện tương lai sự nghiệp ra sao rồi cơ á?"

Bạch Y cong cong mắt cười, con ngươi còn ẩn hiện ánh sáng lấp lánh, giọng nói cũng vì vậy mà có chút cao lên: "Đã sớm suy xét đến rồi!"

"Tớ còn rất thích hóa học, tớ muốn sau này có thể làm thí nghiệm hóa học mỗi ngày."

Hà Tụng có chút khó hiểu mà thuận miệng hỏi Bạch Y: "Vậy tại sao cậu không chọn Thanh Hoa? Tuy rằng Thanh đại hay Hải đại đều là đứng đầu 985, nhưng thật ra Thanh đại vẫn nhỉnh hơn một chút."

"Với cả...... anh Tầm nếu học Pháp đại cũng ở Bắc Kinh, cậu nếu vào Thanh Hoa thì cũng ở Bắc Kinh, hai cậu có phải càng có cơ hội gặp mặt, ví dụ có thể đi ăn cùng nhau, lúc về Thẩm thành cũng có người đi cùng. "

Bạch Y rũ nhẹ mi mắt, có chút run rẩy, chợt cô liền cười cười nhìn Hà Tụng, thản nhiên trả lời: " Tớ chỉ đơn giản là thích Hải đại hơn thôi. "

Đây thật ra chỉ là một lý do mà thôi.

Còn lý do quyết định nhất chính là, Bạch Y cực kỳ mong muốn học xa nhà một chút, hoàn toàn thoát khỏi những khống chế cực đoan của cha mẹ.

Bạch Y biết rõ rằng, cha mẹ luôn kỳ vọng cô có thể nối nghiệp họ, có thể học y, có thể tiếp tục trở thành bác sĩ. Nhưng cô không muốn, cô không thích y học, cũng không có khả năng sẽ tiếp tục thỏa hiệp để làm theo những gì cha mẹ cô thích nữa.

Đến khi Hà Tụng nói —— nếu như cô đỗ Thanh đại thì có thể ở cùng một thành phố với Chu Vụ Tầm.

Bạch Y kỳ thực vẫn luôn là một người sống vô cùng lý trí.

Cô sẽ không bởi vì thích một người, liền bỏ rơi bản thân, quên đi đam mê của bản thân, mù quáng mà chạy theo bóng hình của người đó.

Huống gì, chính bản thân cô, hơn ai hết hiểu rõ rằng, Chu Vụ Tầm cùng cô vốn là một điều không thể, không có khả năng, như vậy, cô càng không thể từ bỏ giấc mơ của bản thân mà theo đuổi cậu đến Bắc Kinh học.

Cô có mục tiêu của chính mình, hiểu rõ bản thân muốn cái gì.

Cho nên Bạch Y tuyệt đối sẽ không vứt bỏ giấc mơ đại học của cô.

...

Tiếng chuông vào lớp chợt reo.

Bạch Y cùng Chu Vụ Tầm quay trở về chỗ ngồi của mình, trong phòng học bầu không khí cũng im ắng hơn một chút.

Chu Vụ Tầm lười biếng mà bò đến trên bàn, đôi mắt nhắm nghiền, phảng phất như lười biếng nằm nghỉ ngơi dưỡng sức.

Nhưng thật ra, trong đầu cậu đang suy nghĩ, làm thế nào để kiếm ra tiền.

Từ mồng 4, sau một trận cãi nhau đến long trời lở đất với cha mình, cậu không quay lại nhà chính Bành gia nữa.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Chu Bước Phạn chủ động về nhà tìm Chu Vụ Tầm, tưởng như đã bình tâm, hòa hoãn mà nói chuyện với cậu, lại tiếp tục thương lượng về chuyện muốn đưa cậu ra nước ngoài.

Nhưng mà, với cái tính tình tệ hại của Chu Vụ Tầm, lại châm chọc khiến cho Chu Bước Phạn bốc hỏa nổi giận lần nữa.

"Ra nước ngoài có cái gì mà không tốt? Cha có thể cho con cuộc sống tốt hơn, nền giáo dục hiện đại hơn, mà nói đi nói lại, ở Trung Quốc mày còn lưu luyến cái gì nữa? Ở đây có gì mà mày không bỏ được?"

Chu Vụ Tầm không nói chuyện.

Trong đầu cậu chợt hiện lên hai gương mặt.

Một là mẹ.

Một cái khác là...... Bạch Y.

Chính cậu giây phút ấy cũng giật nảy mình.

Chu Vụ Tầm nhíu chặt bờ mi, nhắm chặt mắt, cũng không ngờ đến rằng, khi nghĩ về những điều cậu không buông bỏ, càng không nỡ rời xa, lại nghĩ đến Bạch Y.

cậu dần mím chặt môi, gương mặt lạnh tanh, nhưng trong lòng sớm đã rối như tơ vò.

Rất nhiều, rất nhiều hình ảnh bắt đầu không ngừng hiện ra trong đầu cậu thiếu niên, tựa như một thước phim tua chậm, thật chậm, từng khoảnh khắc, tất cả đều có bóng hình của một người con gái.

Gương mặt cô ấy cười, gương mặt lúc cô ấy khóc, gương mặt lúc cô ấy thất thố, lúc cô ấy trầm tĩnh yên lặng.

Còn có, hình ảnh những khoảnh khắc cô ấy làm cậu bất ngờ.

Thì ra, trong khoảng thời gian này, mỗi lần thấy cô ấy, trái tim cậu thiếu niên đập liên tục mất khống chế, chính là rung động.

Thì ra, cái cảm giác trong lòng xuất hiện hình ảnh cô ấy, không thể giải thích được, chính là thích.

Điều cậu luyến tiếc nhất, chính là cô ấy, mà điều cậu không buông bỏ được nhất, cũng chính là cô ấy.

Lúc bị Chu Bước Phạn cáu kỉnh chất vấn, Chu Vụ Tầm rốt cuộc cũng đã biết cảm xúc trong lòng mình.

Bởi vì thích cô ấy, liền trở nên vụng về, bắt đầu lo được lo mất.

Ở trước mặt cô ấy, tỏ vẻ trấn tĩnh bâng khua, kỳ thật trái tim đã sớm loạn nhịp.

Thâm tâm không muốn tìm cô ấy, kỳ thật lại rất muốn, rất muốn gặp cô ấy.

Ánh mắt luôn mất khống chế, vô định mà dán chặt lên bóng hình của cô ấy, đôi tai cũng không chủ động mà chỉ nghe thấy những tin tức liên quan đến cô ấy.

Chỉ cần vừa nghe đến tên cô ấy, trái tim vốn bình thường bỗng hỗn loạn.

Chỉ cần một nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên tất cả đều là cô ấy, chỉ cần nghĩ đến cô ấy, liền có thể vui vẻ lăn vài vòng trên giường.

Chu Vụ Tầm rốt cuộc biết, cậu thích cô ấy.

Là cô ấy, là Bạch Y.

"Mày nhất định phải đi với tao!" Chu Bước Phạn hạ mệnh lệnh cuối cùng.

Chu Vụ Tầm phục hồi tinh thần lại.

Cậu dùng đầu lưỡi chống má hừ một tiếng, ngang bướng nói: " Con đây cũng lặp lại lần nữa, con - không - đi."

"Trừ khii con chết, đến lúc đó tùy cha đem tro cốt con mang đi nơi nào, dù sao con cũng sẽ không biết."

"Đồ mất dạy!" Chu Bước Phạn khó thở, trực tiếp giương tay liền đánh Chu Vụ Tầm.

Chu Vụ Tầm thậm chí đem mặt thò lại gần cho ông ta đánh, nói: "Đánh đi, ông đánh tôi đi."

"Tôi nói rõ rồi, hôm nay ở đây ông có đánh chết tôi tôi cũng không đi theo ông. "

Chu Bước Phạn tay nâng, như bị mắc kẹt ở giữa không trung.

Giây lát, ông ta cũng chậm rãi buông tay.

Chu Vụ Tầm mặt không cảm xúc mà nhìn chằm chằm cha mình, lạnh lùng nói: "Không phải tôi đánh không lại ông, tôi chỉ không muốn động tay động chân với người đẻ ra mình, "

"Còn có, ông có tư cách gì an bài cuộc đời của tôi?" Vốn dĩ Chu Vụ Tầm cao hơn Chu Bước Phạn nửa cái đầu, cậu khẽ rũ mắt, lời nói sắc bén mà nhắc nhở ông ta: "Công sinh thành dưỡng dục từ đầu đến cuối đều là mẹ tôi, không phải ông, chính ông là người không có tư cách nhất để quản tôi. "

Chu Bước Phạn cố nén phẫn nộ, trầm giọng, cười lạnh nói: "Ồ, sinh thành dưỡng dục đều là mẹ mày, vậy bao nhiêu năm qua chu cấp cho mày và mẹ mày có cái ăn cái mặc là ai? Là ai?"

"Được lắm Chu Vụ Tầm, mày cảm thấy mày đủ lớn rồi, có lông có cánh rồi, không ai quản được mày đúng không?" Chu Bước Phạn rõ ràng đã bị chọc giận, gằn từng chữ: " Không ra nước ngoài cũng được, vậy từ bây giờ trở đi, một phân một cắc tiền mày cũng đừng hòng tao cho, mày cảm thấy mày lớn rồi, tự sinh tự diệt được thì cũng đừng tìm mẹ mày hay cô mày xin tiền nữa."

"Muốn tự quyết định cuộc đời mày chứ gì? Cứ việc tự sắp xếp cuộc đời mày đi, tao ngược lại càng chống mắt lên xem không có tiền mày làm nên trò chống gì?"

Chu Vụ Tầm khinh thường nói: "Ai muốn nhận tiền của ông?"

"Nhớ kỹ lời mày nói!" Chu Bước Phạn nói xong liền tức giận bước ra khỏi cửa.

Vì tự do của bản thân, Chu Vụ Tầm đã đấu tranh quyết liệt tới cùng, nhưng đồng thời cũng tự đẩy bản thân vào cảnh không tiền không nơi nương tựa.

...

Chu Bước Phạn là người nói được làm được, trực tiếp không chuyển tiền vào tài khoản của Chu Vụ Tầm nữa.

Chu Vụ Tầm cũng không còn quá nhiều tiền mặt, toàn bộ gia sản cậu còn chỉ là mấy trăm tệ.

Cho nên, cậu phải nghĩ cách kiếm tiền. Không chỉ để trả sinh hoạt phí, còn phải chuẩn bị học phí cho đại học.

Kể cả Chu Bước Phạn có không cấm cậu đến tìm người thân xin tiền, bản thân cậu cũng chắc chắn sẽ không làm như vậy.

Cậu có kiêu ngạo của bản thân mình.

Cậu phải cho Chu Bước Phạn thấy, cậu có thể tự kiếm tiền nuôi chính bản thân mình.

Cậu tuyệt đối sẽ không, không bao giờ cúi đầu nhận thua trước người đàn ông đó.

Vì vậy, từ sau bảy ngày nghỉ Quốc Khánh, Chu Vụ Tầm bắt đầu im lặng, không hé nửa lời mà tự kiếm việc làm.

....

Chu Bước Phạn chẳng qua cảm thấy hiện tại là thời kỳ nổi loạn của Chu Vụ Tầm, ông ta cảm thấy chỉ cắt tiền tiêu của Chu Vụ Tầm vài ngày, con trai sẽ tự tìm đến ông ta thỏa hiệp.

Nhưng ông ta cũng không ngờ rằng, cho đến tận tết Nguyên Đán năm 2012, Chu Vụ Tầm cũng chưa một lần đến tìm ông ta.

Dẫu sao cũng là quan hệ máu mủ ruột thịt, Chu Bước Phạn cũng dần dần chấp nhận, nuốt trôi cục tức hôm nào, lại tiếp tục chuyển tiền sinh hoạt cho Chu Vụ Tầm.

Nhưng có lẽ, ông ta không hề biết rằng, Chu Vụ Tầm đã sớm ném thẻ ngân hàng mà ông ta cho cậu đi rồi.

Ông ta cũng không hề biết rằng, tiền mà ông ta hàng tháng chu cấp cho con trai sau đó một phân một cắc vẫn còn nguyên vẹn.

....

Trung học số 1 Thẩm Thành mỗi năm đều đặn đều tổ chức tiệc Tết Nguyên đán.

Năm nay cũng không ngoại lệ.

Đối với học sinh cấp ba mà nói, tiệc tối tổ chức chúc mừng Tết Nguyên đán chính là hoạt động cuối cùng để có thể giải trí, thả lòng trước khi chính thức bước vào kỳ thi đại học. Cho nên, trường học đặc biệt yêu cầu mỗi lớp khối 12 đều phải có một tiết mục văn nghệ đóng góp cho tiệc tối.

Dương Kỳ Tiến đem tiết mục văn nghệ này giao cho lớp trưởng Chương Vụ Tuân và ủy viên văn nghệ Bành Tinh Nguyệt, hơn nữa còn nhấn mạnh nói: "Nếu thật sự không có bạn học nào đồng ý tham gia, vậy cán bộ lớp, cán bộ môn đều phải gương mẫu tham gia. "

Quả như lời thầy nói, trong lớp thật sự không có bạn học nào xung phong tham gia văn nghệ.

Chương Vụ Tuân cùng Bành Tinh Nguyệt không có cách nào khác, chỉ đành ôm đầu kêu trời, rồi "triệu tập" gấp các cán bộ lớp cùng cán bộ môn tới thảo luận tiết mục.

Hà Tụng ở bên cạnh ngắt lời nói: "Nếu không nghĩ ra tiết mục nào có thể thì cho cả lớp lên hát đồng ca đi vậy."

Lời nói của Hà Tụng đột nhiên như khai sáng cho Bành Tinh Nguyệt, cô nháy mắt hai mắt sáng lên hỏi Bạch Y: "Nhất Nhất cậu được không?"

Bạch Y gương mặt ngơ ngác, mờ mịt nói: "Cái gì tớ được không?"

Bành Tinh Nguyệt bừng bừng nhiệt huyết mà nói: "Cậu hát được không đó! Hát bài của thần tương Ngũ Nhất Thiên của cậu ý, tìm một bài có cảm giác thanh xuân một chút là được nha!"

Bất giác Chu Vụ Tầm bỗng nhiên chen vào nói nói: " "Bài ca cười quên" không tồi nha."

Cậu đã được nghe Bạch Y ngâm nga hát, rất dễ nghe.

Hà Tụng cũng nhanh chóng đồng ý: "Ừ nhỉ! Tớ vẫn nhớ hôm sinh nhật Bạch Y hát tặng mình bài Bài ca cười quên, có vibe rất là thanh xuân luoonnnnnn. "

Bạch Y lời nói đến miệng cũng không kịp nói, Bành Tinh Nguyệt lại bắt đầu lớn mật lên tiếng: "Hay bọn mình diễn luôn một dàn nhạc?"

Bạch Y khiếp sợ: "Dàn nhạc?!"

Bành Tinh Nguyệt đã kích động lên, trực tiếp đứng dậy, đặc biệt hưng phấn mà sắp xếp: "Anh tớ sẽ trống Jazz, tớ với Hà Tụng đệm đàn ghi-ta!"

"Hình như còn thiếu cái Bass......"

Hà Tụng xua xua tay: "Không có vấn đề gì, nếu thật sự không có Bass thì chúng mình đành sang lớp nghệ thuật mượn một tay Bass thôi, cũng sẽ không bị phát hiện."

Bạch Y nghĩ thầm, tay Bass mà cư nhiên còn có thể "Mượn"?

Bành Tinh Nguyệt cười tủm tỉm mà đánh vào người Hà Tụng.

Bạch Y cũng không kịp nói gì, đều đã bị người ta sắp xếp thành giọng ca chính.

Chu Vụ Tầm cũng không nghĩ tới, 

Nhưng mà, có thể đứng trên cùng một sân khấu với Bạch Y, Chu Vụ Tầm chợt cảm thấy, đệm trống một bài cũng không có vấn đề gì.

Đúng lúc này, Chương Vụ Tuân đột nhiên mở miệng nói: "Tớ có thể bass nhưng lâu rồi cũng không động vào, chắc là phải tập luyện lại một chút."

Bạch Y có chút kinh ngạc ngoài ý muốn, cô cười hỏi: "Lớp trưởng đại nhân còn biết đệm Bass á?"

Chương Vụ Tuân điềm đạm nói: "Thật ra trước đây có học qua một chút."

Chu Vụ Tầm khẽ cúi, nghiêng đầu nhìn Bạch Y, đôi mắt hẹp thâm thúy chợt tối đi vài phần.

Tinh Nguyệt cùng Hà Tụng sẽ đàn ghi-ta, cậu sẽ trống Jazz, vậy mà cô như thế nào cũng chỉ để ý Chương Vụ Tuân sẽ đệm Bass?

Chu Vụ Tầm vốn không biết, Bạch Y đã sớm biết cậu sẽ trống Jazz.

Trước kia ngay từ lúc bọn họ còn chưa quen biết nhau, Bạch Y vốn đã sớm nghe được "tin đồn" từ Bành Tinh Nguyệt nói Chu Vụ Tầm biết đánh trống, đặc biệt là lúc đánh còn vô cùng có khí chất.

Ngay cả chuyện Tinh Nguyệt cùng Hà Tụng sẽ đánh đàn ghi-ta Bạch Y cũng đã sớm biết từ lâu.

Cho nên chuyện làm Bạch Y bất ngờ duy nhất là chuyện Chương Vụ Tuân có thể đệm Bass.

Cũng chỉ là đơn thuần mà cảm thấy bất ngờ, không hề có một chút tình cảm ái muội nào đan xen trong đó.

Nhưng Chu Vụ Tầm không hiểu.

Trong suy nghĩ của cậu thiếu niên, Bạch Y chỉ chú ý tới Chương Vụ Tuân.

...

Cứ như vậy, danh sách biểu diễn của lớp 13 được quyết định thông báo..

Năm người cùng biểu diễn thành một dàn nhạc《 Bài ca cười quên》.

Đàn ghi-ta cùng Bass, Bành Tinh Nguyệt Chương Vụ Tuân bọn họ từng người đều có nhạc cụ của riêng mình.

Nhưng chỉ không có trống Jazz, chỉ có thể mượn trong trường học.

Lần đầu tiên cùng nhau tập luyện, Bạch Y rốt cuộc chính mắt gặp được hình ảnh Chu Vụ Tầm đáh trống trong truyền thuyết.

Chu Vụ Tầm điềm tĩnh ngồi xuống ghế, chân nhẹ dẫm lên bàn đạp.

Ngay sau đó, tiếng trống cái lúc đầu đánh ra có nhịp điệu khá trầm.

Ở giai điệu tiếp theo, Chu Vụ Tầm cầm lấy dùi trống linh hoạt di chuyển giữa các trống.

Dùi trống ở trong tay cậu dường như không bao giờ ở yên một chỗ, linh hoạt di chuyển từ trống cái sang trống con, rồi lại từ trống một mặt sang chập cheng. Động tác của cậu thiếu niên nhẹ nhàng mà lưu loát, giống như quen thuộc từ lâu, như cái cách cậu đùa nghịch với cây bút bi hàng ngày.

Giây lát, tay cầu cầm dùi trống, đánh thật mạnh lên mặt trống, tiết tấu sống động mạnh mẽ giây lát vang lên, vang vọng cả căn phòng.

Hai con ngươi của Bạch Y như bị dán chặt vào bóng hình cậu thiếu niên tràn đầy sức sống đang chơi trống kia.

Cậu thiếu niên hơi mím môi, chuyên chú, thành thạo mà đánh trống Jazz, cả người phảng phất đều đắm chìm trong nhịp trống.

Bạch Y chưa từng nhìn thấy một mặt khác này của Chu Vụ Tầm, sinh ra một loại cảm giác nói không nên lời, là thảng thốt, là thán phục, cũng, là ngưỡng mộ cậu.

Cả người cậu thiếu niên ấy dường như tản ra hào quang rực rỡ mà chói mắt.

...

Ngày 31 tháng 12.

Năm người cùng nhau đứng trên sân khấu bữa tiệc mừng tết Nguyên Đán.

Ánh đèn từ bên trên sân khấu dần dần chiếu xuống, ngoài trừ Bạch Y đứng trên, phía dưới bốn người cùng nhau tấu vang nhạc cụ của họ.

Chợt, đứng, ánh sáng chiếu rọi vào chính giữa sân khấu, nơi Bạch Y đang đứng cùng chiếc microphone, đôi tay nhỏ nhắn khẽ nắm chặt mic, hoàn hảo tìm đúng tiết tấu bắt đầu hát khúc ca.

Giọng nói mềm mại của người con gái thoáng qua micro mà vang vọng từng ngóc ngách của buổi lễ: 

"Bầu trời trên nóc nhà là của chúng ta,
Hoàng hôn sau khi tan học cũng sẽ là của chúng ta.." <1>

Lúc mới bắt đầu, Bạch Y sợ nhìn xuống dưới sân khấu là hàng trăm bạn học sẽ có chút khẩn trương, cho nên nhắm nhặt đôi mắt mới cất giọng.

Càng về sau, gương mặt người thiếu nữ dần được thả lỏng, thậm chí hoàn toàn đắm chìm vào trong âm thanh của khúc ca.

Bạch Y khẽ mở đôi mắt nai xinh đẹp, đón nhận ánh mắt của khán giả, không chút căng thẳng mà bước xuống gần hơn với khán giả.

Chu Vụ Tầm điều chỉnh nhịp trống của mình nhẹ nhàng hơn một chút.

Rồi cậu thiếu niên thong dong trấn tĩnh, đợi khi không khí đã có chút trầm xuống, mang theo trạng thái tốt nhất của bản thân, đánh đoạn nhạc điệp khúc mạnh mẽ vang vọng.

Bạch Y nghe bên tai vang vọng âm thanh của nhạc cụ.

Rõ ràng cũng có tiếng Bass cùng tiếng guitar, trong tâm trí của cô lại chỉ nghe thấy rõ ràng rành mạch thanh âm của nhịp trống Jazz.

Bạch Y vẫn cất tiếng ca trong trẻo trong đầu lại chợt lóe lên cảnh tượng đêm sinh nhật hôm đó của cô.

Bên môi không kiểm soát mà dần xuất hiện khóe cười.

Cuối cùng là một đoạn điệp khúc mà bọn họ cả năm người cùng nhau hợp xướng.

Năm người, năm giọng hát khác nhau, thanh âm khác biệt, lại cùng nhau hòa vang bản nhạc, kết thúc bài hát một cách hoàn toàn trọn vẹn: 

"Dẫu có tổn thương đều đã quên đi,
 Chỉ còn nhớ rõ bài ca cười quên này,
Năm ấy bầu trời thật cao, gió thật thanh khiết,
Từ đầu đến cuối đều thật hạnh phúc." <2>

Bạch Y đã tháo micro xuống, xoay người hướng tới hàng dưới nơi Chu Vụ Tầm đang đứng.

Cô cầm lấy microphone, cùng Bành Tinh Nguyệt, Hà Tụng còn có Chương Vụ Tuân cũng cùng nhau đi đến hướng của Chu Vụ Tầm.

Cuối cùng, Chương Vụ Tuân đứng bên phải Chu Vụ Tầm, Bạch Y đứng bên trái.

Bên phải là Bành Tinh Nguyệt cùng Hà Tụng.

Năm người đồng thanh một lúc, cùng cất vang lên: 

"Mình và cậu cũng đã cùng hẹn ước,
Phải cùng nhau hát lại Bài ca cười quên này,
Chí hướng của đời này chỉ mong những điều vui vẻ bình phàm,
Ai nói như thế là không vĩ đại chứ?" <3>

Bạch Y không cầm được lòng mà khẽ liếc sang phía Chu Vụ Tầm.

Lại cũng không ngờ, khoảnh khắc ấy cũng khẽ va phải ánh mắt cậu liếc sang đây.

Hai con người đột nhiên không hẹn mà gặp, ánh mắt hai người khẽ chạm nhau.

Tựa như bị bầu không khí nhiệt huyết của tuổi thanh xuân khiến cho cảm động, khóe môi cậu thiếu niên khẽ nhếch lên, nhìn cô cười một cái.

Lại không ngờ chọc đến tâm trạng người con gái nhộn nhạo lên.

Bạch Y bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt ấm nóng, khóe mắt rưng rưng.

Trước đây có mơ thì cô cũng không dám tưởng tượng rằng, một ngày, thanh xuân của cô lại có thể rực rỡ lóa mắt đến như thế.

Có một đoạn tình cảm yêu thầm cậu thiếu niên ấy,

Lại có những người bạn thật tốt.

Có thể cùng bọn họ đứng trên một sân khấu, cùng bọn họ hát lên khúc ca của tuổi thanh xuân.

Mà, trong lòng cô cũng cực kỳ hiểu rõ, một lần nhiệt huyết rực rỡ như vậy, cũng sẽ chỉ có một lần duy nhất mà thôi.

Sau này sẽ không còn có trung học.

Không còn có bữa tiệc Nguyên đán của thời trung học.

Không còn có khoảnh khắc này, bọn họ cùng nhau vui vẻ, rực rỡ.

Cũng sẽ không thể có cậu thiếu niên năm ấy làm cho cô rung động.

Cuối cùng bài ca kết thúc, Bạch Y đơn ca khẽ hát.

Cô cố gắng đè chặt âm thanh run rẩy, lại không thể khống chế thanh âm đã khàn đi vì xúc động:

 "Chí hướng của đời này chỉ mong những điều vui vẻ bình phàm,
Ai nói như thế là không vĩ đại chứ?"

Giây lát, ca khúc kết thúc.

Phía dưới sân khấu, tất cả đều yên lặng.

Giây tiếp theo, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, dưới sân khấu, học sinh trực tiếp đứng lên hô lớn hoan hô, không khí nháy mắt đã vỡ òa, nhiệt huyết đến bừng cháy.

....

Đêm nay, trước khi đi ngủ, Bạch Y lướt mạng liền tìm thấy một trò chơi.

Quy tắc rất đơn giản, người chủ trì đưa ra một vế trước, vế sau có thể tùy ý điền vào.

Đề mục gọi là: "Chàng trai em thích, ____."

Bạch Y tay cầm điện thoại di động nghiêm túc nghĩ ngợi, sau đó đem đáp án viết vào nhật ký.

——

31 tháng 12 năm 2011.

Thuộc về sân khấu tết Nguyên Đán của chúng ta.

Thuộc về Bài ca cười quên của chúng ta.

Thuộc về thanh xuân của chúng ta.

Chàng trai em thích, học tập tốt, tâm tính tốt, lạnh lùng nhưng lại ôn nhu, nghịch ngợm nhưng lương thiện.

Chàng trai em thích, có đôi mắt trời sinh đã đào hoa, phá lệ rung động lòng người, trên chóp mũi cậu có một nốt ruồi thật nhỏ, trên cổ tay trái cậu có đeo một sợi dây hồng.

Chàng trai em thích, thích mặc áo trắng quần đen, mê chơi ván trượt, thích nói khẽ "Hiểu rồi", thích dùng phương pháp khác nhau để giải đề.

Chàng trai em thích, thuận tay trái, sẽ đánh trống Jazz, sẽ chơi bóng rổ, mà còn chơi thật lợi hại.

Chàng trai em thích, đối xử với bạn bè luôn thật tốt, tốt đến không thể bắt bẻ.

Chàng trai em thích, muốn thi Pháp đại.

Em thích một chàng trai, một chàng trai không phải của em.

Mừng Tết Nguyên đán, Chu Vụ Tầm.

Khoảng cách thi đại học còn có 159 ngày.

...

Tác giả có lời muốn nói: Nhất Nhất,  chàng trai em thích, rồi sẽ là của em.

Đánh dấu 1-4: 《 Bài ca cười quên》- Ngũ Nhất Thiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro