Chương 22: Thẳng thắn
Nụ hôn đột nhiên xuất hiện, đáp xuống buổi tối lễ tình nhân.
Tất cả ngọt ngào đều xếp sau khiếp sợ. Tôi cảm thấy biểu đồ phản xạ của mình xảy ra đột biến, dưới sự kích thích của một loạt biến cố này, đã nhảy vọt đến một trình độ không thể tưởng tượng nổi. Khi Tiền Đường nhắm mắt lại nhẹ nhàng mút cắn đôi môi tôi thì tôi không có chút phản ứng nào, nằm ở trên người cậu ấy, cả người cứng ngắc, nửa là vui mừng, nửa là khẩn trương.
Tôi cảm thấy chuyện này cũng không thể trách tôi, đột nhiên bị người mình thầm mến nhưng đã không dám ôm chút hy vọng nào hôn, không phản ứng kịp là chuyện rất bình thường.
Vậy mà hiển nhiên Tiền Đường không nghĩ như vậy. Cậu mở mắt bất mãn nhìn tôi, đôi mắt trong suốt trắng đen rõ ràng lấp lánh, cực kỳ giống nước hồ thu. Sau đó, đôi mắt của cậu ấy khẽ híp lại, động tác này bình thường là dự báo trước nguy hiểm sắp đến.
Tiền Đường đột nhiên lật người, đè tôi dưới thân. Một tay cậu ấy giữ chặt tay tôi, một tay khác thì cầm mặt của tôi, sau đó ngậm môi của tôi, dùng sức chà xát. Tôi mở to hai mắt nhìn hàng mi dày rậm của cậu ấy buông xuống gần trong gang tấc, sóng ngầm lưu động thấp thoáng dưới hàng mi, sáng như ánh trăng, trong như nước suối.
Ngoài cửa sổ đột nhiên có ánh sáng rực rỡ xuyên vào, nhuộm lên gương mặt trắng nõn của Tiền Đường, khiến nó trở nên mê ly mà mộng ảo. Tôi khẽ nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra là có người đốt pháo hoa. Pháo hoa cực lớn nổ tung trên bầu trời, khiến cho màn đêm tĩnh mịch trở nên phồn hoa rực rỡ.
"Tiểu Vũ," Tiền Đường nhẹ nhàng xoay mặt tôi qua, hơi thở hỗn độn, "Nhắm mắt lại."
Lúc này tôi giống như một con rối gỗ, mà Tiền Đường chính là người nắm sợi tơ khống chế rối gỗ. Vì vậy tôi ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Tiền Đường cười nhẹ, hô hấp nóng rực phun lên trên mặt của tôi, "Hôn anh đi."
Giống như bị đầu độc, tôi ôm lấy cổ Tiền Đường, dán đôi môi lên.
Tiền Đường kịch liệt đáp lại khiến tôi nhanh chóng mất quyền chủ động, hôn tôi thật sâu, tiếng nói mơ hồ từ trong khóe miệng phát ra ngoài, giống như là tuyên ngôn, hoặc như là thở dài, "Tiểu Vũ, anh yêu em, anh yêu em."
Tiền Đường, em cũng yêu anh.
Vì trước mắt miệng tôi bị chặn kín mít, những lời này tôi tạm thời không nói ra miệng. Tiền Đường hết sức săn sóc giúp tôi nói chuyện: "Tiểu Vũ, anh biết em cũng yêu anh."
Ừ, biết là tốt rồi.
Mặc dù hôn là chuyện vô cùng ngọt ngào như mật, nhưng nếu như uy hiếp đến an toàn sinh mạng, vậy cũng không tốt. Cho nên khi tôi phát hiện tôi thực sự khó thở,đại não thiếu dưỡng khí trước mắt tối đen thì tôi quả quyết đẩy Tiền Đường ra.
Tiền Đường làm mặt dày bu lại. Cậu nằm nghiêng bên cạnh tôi, cách tôi rất gần. Áo sơ mi bởi vì động tác vừa rồi, trở nên nhăn nhúm, nút áo đầu tiên mở ra, lộ ra xương quai xanh trắng nõn nhẵn nhụi, ở dưới ánh đèn nhu hòa, ôn nhuận như ngọc.
Mặt già của tôi đỏ lên, có một loại cảm giác tội ác vì nhìn lén. Tiền Đường một tay chống đầu, một tay kia nhẹ nhàng vuốt ve trên bờ môi của tôi, cười nói: "Xấu hổ?" Đại khái là tâm tình còn chưa bình tĩnh lại, giọng nói của cậu hơi khàn khàn, nghe vào tai giống như là một loại cố ý khiêu khích. Vì vậy cổ họng của tôi cũng hơi ngứa ngáy theo.
Loại chuyện xấu hổ này rất thần kỳ, cậu ấy không nói tôi còn chưa cảm thấy gì, cậu vừa nói, tôi nhất thời cảm thấy mặt của tôi như lò sưởi điện liên tục tản ra nhiệt lượng. Vì vậy tôi uốn éo thân thể qua không nhìn cậu ấy nữa, vùi đầu ở trong cánh tay .
Chuyện tối hôm nay phát triển rất quỷ dị, tôi và Tiền Đường làm sao lại lăn đến trên giường rồi.
Tiền Đường từ phía sau ôm lấy tôi, cánh tay nắm eo của tôi, bàn tay dán lên bụng của tôi. Mặc dù cách lớp quần áo, tôi vẫn có thể rõ ràng cảm giác được hơi ấm mà lòng bàn tay cậu ấy phát ra, éc. . . . . .
Cằm Tiền Đường đặt trên vai tôi, cứ như con cún con cọ a cọ trên cổ của tôi, tôi cảm thấy ngưa ngứa, rụt cổ tránh cậu. Thế nhưng đột nhiên cậu ấy lại ngậm lỗ tai tôi, càng giống một con cún rồi. . . . . . Thằng nhãi này không phải bị lây mấy cái thói quen bất lương của Viên Tử nhà cậu ta chứ. . . . . .
Khi đầu lưỡi ấm nóng của Tiền Đường chạm vào vành tai tôi thì tôi giật mình một cái, toàn thân giống như bị điện giật, cảm giác kia rất quỷ dị, cũng rất khó chịu. Vậy mà cậu vẫn tiếp tục hăng hái, ngậm vành tai tôi liếm a liếm. Da đầu của tôi muốn nổ tung, tôi ôm đầu không để cho Tiền Đường đụng vào nữa.
Tiền Đường thử kéo ra cánh tay của tôi, vừa kéo vừa cười, tôi cảm thấy cậu ấy cười nhìn có vẻ hả hê, "Tiểu Vũ, anh yêu em, anh thật sự yêu em."
Viên đạn bọc đường cũng không dùng được. Tôi sống chết ôm đầu, buồn bực đáp: "Ngài có thể đổi câu nói nào mới mẻ hơn không?"
Tiền Đường: "Tiểu Vũ, anh có thể cởi quần áo của em không?" Không đợi tôi đáp ứng, bàn tay thằng nhãi này đặt ở trên bụng tôi đã không an phận bắt đầu dò xét vào trong quần áo.
Sặc, quả thật đủ mới mẻ! Tôi không nói hai lời liền đạp Tiền Đường xuống giường.
Tiền Đường từ dưới đất đứng lên, kiên nhẫn lại muốn bò lên giường, tay của cậu mới vừa chống lên trên giường, tôi đã nâng chân lên hướng về phía cậu ấy làm bộ muốn đá, "Không cho tới đây."
Tiền Đường dừng động tác lại, "Thế nào?"
"Không có chuyện gì, em chỉ cảm thấy quá đột nhiên, phải cẩn thận suy nghĩ một chút."
"Đến nỗi như vậy sao, nói chuyện yêu đương mà giống như phá án vậy, " Tiền Đường ngồi ở trên giường, bắt đầu giải thích cho tôi, "Nếu không phải anh cho là em có bạn trai rồi, làm sao còn có thể để đến bây giờ?"
Tôi không hiểu, "Kỳ quái, làm sao em lại có bạn trai? Chuyện như vậy tại sao em không biết?"
Tiền Đường vạn phần khổ sở nhìn tôi một cái, "Một năm trước, có người bạn học tới nhà em chơi, cậu ta hỏi em có bạn trai hay không, em nói có. Lúc ấy anh đứng trong phòng bếp nhà em, còn đánh bể cái đĩa."
"Trời đất, anh nói là Chu Văn Trừng à?"
"Ừ?" Tiền Đường không vui.
"Không phải ý em là cậu bạn học kia gọi là Chu Văn Trừng. Lúc ấy em nói có bạn trai, không phải là vì em một lòng muốn bắt anh lại sao, khụ khụ, coi như là dự định, dự định!" Cứ đưa chân như vậy quá mỏi, tôi dứt khoát gác chân lên vai Tiền Đường, liền thoải mái hơn rất nhiều.
"Ừ, " Tiền Đường hài lòng gật đầu một cái, cũng không né tránh chân tôi, "Nhưng nếu em thích anh, thì tại sao không có chút biểu hiện nào? Em trực tiếp nói cho anh biết em yêu anh, là có thể bớt được bao nhiêu phiền toái rồi."
Tôi vừa định trả lời, suy nghĩ một chút, lắc đầu thở dài, "Em đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Không phải em đã hỏi anh sao, hỏi anh có người trong lòng hay không, anh nói có, còn nói cô ấy đã có bạn trai, em nào dám nói gì nữa, ngộ nhỡ bị anh phát hiện, ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa."
Tiền Đường cười cười tự giễu, "Trách anh thôi, anh giấu tâm sự quá kỹ."
Tôi được một tấc lại tiến thêm một thước: "Đúng vậy, có chuyện gì anh nói thẳng không được sao? Hơn nữa, coi như anh tin rằng em có bạn trai, sao anh không hỏi rõ, anh mà hỏi, không phải mọi chuyện đều rõ ràng rồi sao?"
Tiền Đường bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ, "Tiểu Vũ, anh sao dám hỏi em. Em lặp đi lặp lại nhiều lần ám hiệu anh đừng có làm người thứ ba, anh còn tưởng rằng em biết anh thích em, cố ý nói như vậy để cự tuyệt anh. Không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới anh liền cực kỳ buồn bực. Nếu không phải lần này anh thật sự nhịn không được nữa đi tìm cha mẹ vợ tương lai nhờ cố vấn, hai ta còn không biết đến lúc nào mới có thể hiểu nhau."
Tôi liếc mắt, than thở: "Hai chúng ta đúng là hai kẻ ngốc."
Tiền Đường nghiêm túc nhìn tôi, "Tiểu Vũ, về sau bất kể gặp phải chuyện gì chúng ta cũng đừng buồn bực trong lòng nữa, được không?"
Bị cậu ấy dùng ánh mắt trịnh trọng như vậy nhìn chăm chú, tôi hơi ngượng ngùng. Tôi giả bộ không có việc gì ho một tiếng, cố ý dùng mũi chân cọ xát cằm Tiền Đường, khẽ mỉm cười, "Ừa."
Tiền Đường đè chân tôi lại , thân thể khom xuống. Cậu nhìn tôi chằm chằm, trong đôi mắt tựa hồ có hai ngọn lửa nhỏ lao ra, "Tiểu Vũ, anh có thể lý giải hành động này là một loại mời gọi không?" Nói xong, còn nhẹ nắm lấy chân tôi .
. . . . . . Quả quyết đạp cậu ta xuống giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro