Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 78 Trần Đình muốn nổi loạn


"Dạ chị ,em hiểu rồi "

Nghe lời khuyên của y tá Mai,em để chị dẫn em đến nhà lớn thăm viện trưởng.

Nhìn ông ngoại hiền từ vẫn luôn cười tươi mỗi khi nhìn thấy em và còn cười khanh khách mỗi khi cùng em chơi cờ ,trao đổi công việc trong bệnh viện , viện trưởng, một người đức cao luôn được mọi người kính trọng thương yêu trong đó có anh ,cho dù anh cộc tính như thế nào thì người quan trọng đối với anh luôn luôn là ông ngoại,nay người ông ngoại quan trọng của anh chỉ vì lo lắng cho cậu, một người dưng là cậu mà đỗ bệnh , cơ thể già nua gầy mòn hơn lúc trước chỉ có thể im lặng nằm một chỗ trong tình trạng theo dõi.

"Ông ngoại~ "Trần Đình xúc động nắm lấy bàn tay gầy guộc của ông, không biết nói gì hơn ngoài câu gọi một tiếng ông ngoại.

Y tá Mai ở bên vẫn luôn dõi theo mọi cảm xúc của em, nhìn em chứa chan những giọt lệ như muốn khóc liền nhắc nhở.

"Nói gì đó cho viện trưởng nghe được,cho ông yên tâm "

"Dạ chị "Trần Đình cố lấy lại bình tĩnh,bao nhiêu cảm xúc đau khổ cùng tội lỗi nuốt ngược vào trong ,và mỉm cười nói chuyện với ông.

"Trần Đình nè ông,mấy hôm con bệnh nay con khoẻ rồi,năn nỉ lắm mọi người mới cho con đến đây thăm ông , mọi người lo cho con quá sợ con buồn nhưng con thì ổn rồi chỉ còn mỗi ông ngoại ,ông cố khoẻ lên để chơi với chất của ông nhé ông ?"

Trên gương mặt già nua bỗng dưng có chút khởi sắc , nơi khoé miệng sâu còn khẽ nhếch lên hiện ý cười ,y tá Mai nhìn thấy được cũng thấy vui mừng ,hi vọng viện trưởng sẽ sớm tỉnh lại thôi.

Thời gian sau đó Trần Đình vẫn sinh hoạt bình thường , buổi sáng chăm sóc Đình Hi cho con đi học , ở nhà chăm tưới vườn rau trong nhà kính ,thu hoạch rau sạch và đúng giờ mang đến bệnh viện , buổi tối đón con chăm Đình Hi ngủ thì lại đến chỗ viện trưởng nằm chăm sóc ông ,mọi người nói ông sẽ tỉnh lại thôi ,nên em cũng cố chăm ông ,nhưng liệu em có cố nổi không ? Khi mà hằng đêm luôn tái hiện lại giấc mơ ,lúc em bị ba người ép buộc lôi lên xe ,em phản kháng họ liền chụp thuốc mê em rồi đưa em đến một nơi xa lạ em không biết , khó khăn tỉnh lại thì đập vào tai em chính là lời nói vô tình của anh qua điện thoại .

"Mày cho rằng tao ngu, đó chỉ là cái cơ ngơi nhỏ ,mất cũng không sao vì tao còn sản nghiệp của mẹ tao và ông ngoại tao nhưng ông ngoại tao thì lại rất thương yêu nó, nó bị gì thì coi như tao trắng tay, tụi mày hiểu chưa"

Từng lời anh nói vẫn giống như gai nhọn đâm sâu vào tim em nhức nhối , khiến mỗi đêm đều không thể ngủ yên được , trong giấc mơ ,em gạt bỏ đau thương phản kháng với tụi nó thậm chí là ngưng thở nhưng cuối cùng thì cơ thể này vẫn câù xin tụi nó chơi em , thật là tủi nhục ,em gào thét trong đau đớn nhưng chỉ là gào thét trong giấc mộng mà thôi còn thực tế khi em giật mình tỉnh dậy , Trần Đình lại rất bình tĩnh ,hoàn toàn im lặng không hé ra một âm thanh nào ?

Em nhìn đồng hồ , thời gian điểm 00 giờ khuya , lần nào cũng vậy ,em đã bị cơn ác mộng này giày vò nửa tháng nay , liệu em có chịu được nữa không? dĩ nhiên là em không chịu nổi nữa rồi , trong nhà này em không thể tâm sự với bất kỳ ai về tình trạng của em , chỉ vì mọi người đã quá tốt với em rồi,quan tâm em nhiều hơn nữa chỉ càng khiến bản thân em thấy tội lỗi , ở bên ngoài có bạn bè nhưng cũng không thân cho lắm, với lại người ta cũng có nổi khổ , nào ai muốn nghe và quan tâm đến tâm sự của em, một người có chứng rối loạn tâm lý sau khi bị cưỡng bức , nhắc đến mấy từ này thì cơ thể em lung lay như muốn đổ xuống , có chút nhức đầu không chịu nổi .

Em bước xuống giường, bất chấp cơn đau đầu mở ra tủ quần áo , lấy ra một bộ quần áo còn khá mới vì em ít mặt , khoác lên người bộ quần áo, áo thun hip hop quần jean rách ,mang giày thể thao, nhìn em ra dáng trai chơi và sành điệu hơn nhiều ,em ngay lập tức bước chân ra khỏi cửa không nhìn lại ,dù em biết rõ Đình Hi sẽ ngủ một mình và con có khi nào giật mình thức dậy tìm ba không ? điều đó không còn quan trọng nữa rồi, bảo mẫu nằm ở phòng bên ,Đình Hi có khóc thì dì ấy sẽ thay người mẹ là cậu dỗ cháu,hôm nay cậu muốn nổi loạn một lần ,sống bằng con người khác biệt mà cậu chưa từng dám nghĩ đến.

Hút thuốc uống rượu là những thứ cấm kỵ mà năm xưa khi còn nhà trẻ mồ côi, mẹ nuôi đã cấm các con của mẹ đụng đến nó vì nó là những thứ gây tổn hại đến sức khỏe, năm xưa ông Thạch Vượlt đã dùng hai thứ này để hủy hoại bản thân ông ấy , biết rằng nó nguy hại thế nhưng tại sao ông ấy vẫn dùng những thứ độc hại đó ?đơn giản chỉ vì quá buồn chán và đau khổ khi con người lâm vào tuyệt vọng cô đơn, không người thấu hiểu nỗi đau, không người có thể sẻ chia .

Thời điểm này chỉ còn quán bar hay câu lạc bộ là còn kinh doanh hoạt động nên em sẽ đến đó ,thoả sức làm một dân chơi một lần.

"Cậu Trần Đình,khuya rồi cậu định đi đâu?"

Thế nhưng vừa bước ra cửa lớn thì bảo vệ liền hỏi .

"Tôi ra ngoài có chút việc ,2 tiếng sau tôi quay lại"em trả lời.

"Có nói cho mọi người biết chưa ạ?'' bảo vệ lo lắng .

"Khuya rồi, không nên làm phiền mọi người,anh yên tâm,tôi biết tự bảo vệ bản thân"Trần Đình tỏ ra khó chịu,chưa khi nào cậu lại cảm thấy trong lòng bực bội như thế cảm giác anh bảo vệ thật phiền , nhưng người ta cũng vì quan tâm đến mình , làm sao mà mình lại khó chịu với người ta như thế?hai tính cách, một nổi loạn, một ôn nhu đang bắt đầu chống phá nhau trong con người cậu .

Nhìn cái nhíu mày khó chịu của em , bảo vệ có điều suy nghĩ liền gật đầu bảo .

"Hay là tôi gọi tài xế nhà chở cậu đi "

"Đã bảo không cần làm phiền mọi người trong nhà rồi mà !"em tức giận chất vấn người bảo vệ làm bảo vệ phải im bặt miệng,đây là lần đầu tiên em nổi cáu với một ai đó, trong khi người ta đang quan tâm lo lắng cho em.

"Tôi có gọi taxi ,anh yên tâm ,taxi cũng sẽ chở tôi về nhà"Trần Đình hoà hoãn lại giọng nói ,lễ độ với người bảo vệ , cũng là lúc có một chiếc taxi chạy đến ,em xấu hổ quay người bước vào xe và rời đi để cho bảo vệ vẫn còn lo lắng dõi theo .

Ngay lập tức bảo vệ gọi điện cho Hiếu Hiền .

"A lô ,thưa anh , cậu Trần Đình ra ngoài rồi "

Hiếu Hiền vốn đã ngủ nghe có điện thoại liền giật mình ngồi dậy .

"Được rồi ,tôi tự có sắp xếp "

Sau khi trả lời với bảo vệ xong anh liền gọi cho vệ sĩ .

" Đối tượng cần câụ bảo vệ đã đi ra khỏi nhà 5 phút"

Thái Minh ở bên đây nghe máy ,khoé môi khẽ nhếch lên trả lời.

"Tôi đã rõ thưa anh ,anh yên tâm ,tôi đảm bảo vợ anh sẽ an toàn "

Thái Minh tắt máy,đội lên cái mũ lưỡi chai, mặc thêm áo khoác da đen và thư thả đi ra khỏi căn nhà trọ nhỏ xiu xiu của anh ta  ,đối tượng đã bị sa vào tơ nhện , thời gian còn lại là Thái Minh anh thoả sức chơi đùa , trước khi cắt xé con mồi ra làm trăm mảnh thì cho nó giãy dụa một chút đã .

Hiếu Hiền,hoá ra người mà mày quan tâm nhất là vợ mày.

Reng~ lại có điện thoại , Thái Minh tiếp tục nghe máy.

"Vâng ,anh ấy đang ở vị trí nào ạ?"

"Gay bar "Hiếu Hiền trả lời .

Trong lúc Trần Đình đang ngủ ,anh nhờ bảo mẫu lấy điện thoại của em cho anh và anh đã lén cài đặt phần mềm theo dõi qua số điện thoại cho cả hai ,đồng thời tắt thông báo trên điện thoại của em và đặt ứng dụng ở trong phần chung ít tìm kiếm nên Trần Đình sẽ không thấy ứng dụng lạ đã bị cài đặt vào điện thoại và không biết là bị anh theo dõi qua số điện thoại và như vậy dù em có đi đâu anh cũng có thể xác định được vị trí của em.

Hiếu Hiền thở dài ,anh đi ra ngoài phòng khách ngồi vì không thể ngủ tiếp được nữa , vợ anh nửa đêm ra ngoài ,ai mà yên tâm cho được?

Còn về phần Thái Minh,anh vì sao chọn người này làm vệ sĩ để bảo vệ em vì trong số những người được đào tạo chuyên nghiệp thì người này có tố chất tốt nhất , xét về lí lịch anh và người này không quen biết nên Hiếu Hiền không nghi ngờ Thái Minh .Thời gian chờ đợi ,anh ngồi xem lại hồ sơ của những danh sách mà anh nghi ngờ trong vụ bắt cóc Đình Hi, trong thời gian đó những người này làm gì và ở đâu ? Cả một chồng hồ sơ như vậy tất cả là từ thám tử gửi qua trong đó có cả sơ yếu lí lịch nội ngoại họ hàng của kẻ bị tình nghi.

Xập xình~ xập xình~ tiếng nhạc nghe thật đinh tai kèm theo cả tiếng la ó gào thét nhảy nhót của cả hàng trăm con người nơi đây , những con người với mọi dạng hình ,họ ăn mặc phá cách và rất thời thượng nhưng nhìn chung khi họ bước vào đây chỉ còn biết say sưa uống rượu và lắc lư theo nhịp nhảy.

Sau cảm nhận đầu tiên thì Trần Đình cũng quen dần với không khí nơi đây , nó ồn ào , nó rôm rả tiếng cười nói của những người trẻ ,thế nhưng cũng có một bộ phận khác trầm tính hơn, không giao lưu bắt chuyện với ai , đơn giản họ vào đây chỉ có uống rượu để tạm quên đi sự đời đau khổ trong lòng , trong đó có Trần Đình cậu.

Dòng nhạc mà trước kia cậu không thích nghe nhưng hiện tại nó lại dễ dàng chui tọt vào màng nhĩ của cậu .

Cậu không thích những nơi ồn ào náo nhiệt nhưng hiện tại nhìn những con người nơi đây nói cười vui vẻ và tự do phóng túng , cậu ngược lại cảm thấy thoải mái hơn .

Cậu ghét rượu , bởi vì mỗi khi uống rượu là ông Thạch Vươl lại vô cớ mắng chửi cậu vậy mà hiện tại cậu lại dễ dàng nuốt trôi từng ngụm rượu.

Cậu ghét ổng hút thuốc lá, bởi vì ổng hút rất nhiều khiến trong nhà tràn ngập toàn là mùi khói thuốc làm cậu ho liên tục cả tháng trời không dứt, vậy mà hiện tại cậu lại đang nhả khói rất chuyên nghiệp .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro