Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 57 ngày thứ ba


Ngày thứ ba trời vẫn còn đổ mưa ,bác sáu thuê hẳn một cái ghế nằm,ngày đêm túc trực bên cạnh em ,nhìn em từng phút từng giây,giống như một người cha thật sự.

Ngày thứ ba ,tất cả nỗi lo lắng hiện hữu nơi đây,trên gương mặt bất an của tất cả nhân viên y tế ,ba ngày không có nắng ,quần áo phơi không khô ,bọn họ sắp không còn đồng phục mặc để làm việc .

Những người bệnh thì lo lắng cho người thân ở nhà ,nhà dột cột siu ,ông bà cha mẹ già yếu không ai chăm sóc ,ba xấp nhỏ hay mẹ xấp nhỏ ở nhà sao rồi ,nghe nói , nước sông dâng ngập hết nhà cửa rồi ,củi khô vì nhà dột bị ướt không thể  thổi lửa  nấu cơm ,ngay cả chỗ ngủ cũng bị mưa tạt ướt hết rồi , không có cái ăn, cái mặc,chỗ ngủ ,ông trời giống như muốn trừng phạt con người vì thời gian qua đã tàn phá mẹ thiên nhiên rất nhiều .

Nam mô a Di Đà Phật,cầu Phật Trời phù hộ ,phù hộ cho mẹ thiên nhiên nguôi ngoai cơn giận ,xin người hãy dừng mưa lại ,cầu xin người hãy dừng mưa lại .

Mặc kệ hàng nghìn lời khấn nguyện , từ trong bệnh viện đến bên ngoài ,trong nhà người dân ,mưa trên trời vẫn vô tình trút xuống, nước sông vẫn lạnh lùng dâng cao,tàn nhẫn tàn phá tất cả mọi thứ trên đường đi của nó .

Bên ngoài là mẹ Thiên Nhiên tức giận,bên trong là bão lòng chưa dứt.

Edwin mặc áo vô trùng được bác sĩ cho phép vào thăm em trước ,anh ngồi nhìn em rất lâu ,bàn tay miết nhẹ lên tay em , để em cảm nhận anh đang ở bên cạnh em,bác sĩ nói ,các dấu hiệu của Trần Đình rất khả quan,đáng lý em nên sớm tỉnh lại rồi , có lẽ là do em một lòng muốn chết ,nên không muốn để bản thân tỉnh lại .

"Trần Đình ~~~anh Edwin đây ~~~anh hứa là sẽ đến thăm em cùng con ,anh đã đến rồi đây , nhưng mà em thật thất lễ với anh, chẳng những không đón tiếp anh,cứ nằm lỳ một chỗ để anh phải lo lắng cho em ,em có biết là , để về được Việt Nam đối với anh rất khó khăn,huống hồ anh chỉ được ở lại đây ba ngày ,hôm nay đã là ngày thứ ba rồi ...hãy nể tình anh quan tâm lo lắng cho em nhiều như vậy ,tỉnh lại nhìn anh một chút có được không em ,Trần Đình???"

Giọng nói của anh rất nhỏ ,rất ôn nhu ,lời lẽ van xin chỉ mong em cảm động và cảm nhận anh ,chỉ mong em có thể tỉnh lại là tốt rồi , nhưng em vẫn im lặng nhắm mắt , nằm im không một dấu hiệu hồi đáp anh.

"Vẫn không nể mặt anh sao ?"

Edwin tiếp tục nói chuyện, tiếp tục tìm kiếm những điều cần nói , những điều bệnh nhân quan tâm đến nhất .

"Em không quan tâm anh ?vậy chúng ta hãy nói đến đứa nhỏ của em đi . Thằng bé hiện tại vẫn còn nằm trong lồng ấp ,em có muốn biết con như thế nào không ? Nếu muốn biết thì hãy tỉnh lại và đi nhìn con một chút đi ,đi đi em ,em đừng vô trách nhiệm như vậy , nằm một chỗ hoài ,đứa nhỏ thì phải làm sao đây ?con làm sao đây ??"

Trần Đình giống như đã quyết tâm rồi ,muốn cùng con ruồng bỏ cuộc sống này , mặc kệ Edwin nói như thế nào,cũng không thay đổi được em .

"Đứa nhỏ....rất giống Hiếu Hiền ...."

Con ,em cũng không quan tâm ,nên một lần nữa Edwin thử nhắc đến Hiếu Hiền , trả lời anh vẫn là tiếng thở đều đều cùng âm thanh nhịp tim của máy móc.Edwin không bỏ cuộc,vẫn tiếp tục nói .

"Thế nhưng Hiếu Hiền,hắn cũng đang hôn mê ...."

Một lần này ,ngón tay của em khẽ giật,tuy chỉ là một cái giật nhẹ như có như không? nhưng Edwin nhanh chóng bắt kịp .

"Trần Đình ,em quan tâm hắn nhiều như vậy,yêu thương hắn nhiều như vậy , không biết hiện tại hắn ra sao rồi ?em cứ như vậy mà bỏ đi sao?em yên tâm đi được sao ?anh nói thật cho em biết ,viện trưởng đã biết chuyện hắn phụ bạc em ,nên đã tàn nhẫn đánh hắn đến tổn thương tim và phổi,suýt chút nữa là mất mạng luôn rồi ,may có bác sĩ Hoà đến can ngăn và vì lo lắng sợ em gặp chuyện không may nên mọi người bỏ anh ta ở lại , tất cả cùng chạy đến đây tìm em trước đó Trần Đình "

Anh im lặng,nhìn phản ứng của em ,chỉ nhìn thấy nơi khoé mắt của em lặng lẽ chảy ra một hàng lệ , Edwin thở dài ,đau lòng chửi em một câu ,đồ ngốc ,em là đồ ngốc ,Trần Đình~~~

"Hiếu Hiền,hắn tệ bạc với em như vậy,tại sao em còn quan tâm hắn làm gì ?hãy mặc kệ hắn đi không được sao?hãy mặc kệ hắn đi và hãy sống tốt cho bản thân em và con là đủ rồi , không được sao ?hả ?đứa nhỏ ngốc này"

Edwin biết rõ , những gì anh đang nói,Trần Đình nghe thấy được chỉ là cơ thể vẫn còn suy yếu ,ý thức chưa muốn tỉnh nên cơ thể không tỉnh lại.

"Edwin,cám ơn anh đã luôn quan tâm và yêu thương Trần Đình , nhưng mà...cũng xin anh đừng vì em bỏ rơi Hiếu Hiền ...tình cảm bạn bè mấy năm gắn bó ,anh không biết anh rất quan trọng đối với anh ấy , riêng em chỉ là bèo nước,vô tình trôi ngang qua cuộc đời của anh ấy ,Hiếu Hiền không có lỗi ,lỗi là do anh ấy không thể ép buộc bản thân giả vờ yêu thương em ,Hiếu Hiền có quyền tự do yêu đương, được quyền lựa chọn người anh yêu thương và quyền được mưu cầu hạnh phúc với người anh yêu thương nhưng từ khi gặp em,chúng ta đã vô tình tướt đi tất cả những quyền hạn đó của anh còn ép buộc anh làm những điều anh không thích , chúng ta đừng trách anh nữa ,hãy để cho anh được tự do sống với những điều anh mong muốn,riêng em,em ra đi không phải là vì Hiếu Hiền muốn em đi mà vì em thật sự muốn rời đi ,em nhớ ba ,nhớ nhiều lắm ,và muốn được sống trong vòng tay ấm áp của ba vì ở thế giới bên kia ,em biết rõ,ba vẫn luôn dõi theo em,em đi chỉ xin phép mang theo đứa nhỏ của em đi cùng , bởi vì em không thể bỏ rơi con em , để nó ở lại đây một mình ,cho nên Edwin,em xin lỗi hãy để cho em rời đi,và đừng bỏ rơi Hiếu Hiền nữa ,hãy cho anh ấy được lựa chọn sống với người anh yêu thương,riêng em ,cánh bèo trôi thì cứ để cho nó trôi đi , không cần vì em mà thương tiếc ..."

"Bác sĩ,Trần Đình sao rồi"

Nhìn thấy em chảy nước mắt liên tục ,nên Edwin gọi bác sĩ đến kiểm tra , nhưng cuối cùng bác sĩ thở dài ,đó chỉ là nước mắt sống ,Trần Đình không có dấu hiệu tỉnh lại .

"Như vậy là sao chứ?rõ ràng tôi cảm nhận được ngón tay của Trần Đình giật khi tôi nhắc đến Hiếu Hiền "

"Có lẽ người duy nhất khuyên nhủ được bệnh nhân chỉ có Hiếu Hiền ...."

"Nhưng anh ta ...nào muốn em ấy sống ,chỉ muốn Trần Đình chết để anh ta rảnh nợ,chạy đi tìm một kẻ phụ bạc đã bỏ rơi anh ta mà anh ta không biết , có lẽ người duy nhất trên cõi đời này không bao giờ bỏ rơi anh ta chỉ có em thôi Trần Đình ....em ,đúng là kẻ lụy tình mà  "

Edwin đau khổ ra khỏi phòng bệnh của Trần Đình,ảo não ngồi bệch xuống ghế ,bác sáu nhìn Edwin như vậy liền bất an hỏi "Trần Đình sao rồi cháu ?"

"Bác sáu ~~~~"Edwin lắc đầu thở dài"là con vô dụng không làm em âý cảm động được "

Bác sáu thất vọng ngồi xuống ghế và tiếp tục khấn nguyện trời phật phù hộ cho em ,để em sớm tỉnh lại .

Nhìn bác sáu, Edwin cảm thấy,có lẽ Việt Nam đẹp nhất chính là hình ảnh bác sáu hiện tại,một người nông dân,chân quê chân chất ,đối với một người bệnh không có máu mủ ruột rà lại vô cùng quan tâm lo lắng như người thân yêu của mình,hình ảnh âý thật ấm áp và giàu tình người ,còn kẻ phụ bạc kia ,bỏ rơi vợ con ,sống ích kỷ,chỉ muốn người khác nghĩ đến mình , còn bản thân thì không bao giờ nghĩ cho người khác,Hiếu Hiền ơi Hiếu Hiền tôi có mắt như mù nên ngày xưa mới thích anh nhiều như vậy ,bây giờ trong lòng tôi ,đối với anh chỉ có hờ hững ,anh sống ra sao cũng chẳng còn liên hệ gì đến Edwin tôi .

"Edwin "Quốc Việt gọi anh .

Edwin ngước mắt lên nhìn Quốc Việt thở dài hỏi "phải đi ngay bây giờ sao ?"

Quốc Việt nhìn anh trả lời "vì hiện tượng thời tiết cực đoan ,tất cả các chuyến bay cùng hải quan điều ngưng hoạt động nên chúng tôi tạm thời giữ cậu ở lại cho đến khi đảm bảo cho cậu một chuyến trở về Canada an toàn "

"Là như vậy?"

Quốc Việt mỉm cười gật đầu.

Edwin liền vui vẻ hẳn ra ,vậy là hi vọng một điều gì đó sẽ xảy ra, trước khi anh bị bắt buộc trở về Canada ,Trần Đình sẽ tỉnh lại nhìn anh một lần ,và như vậy ? Ông  Trời cứ tiếp tục mưa đi , không sao đâu .....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro