Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 50 thật là,chỉ muốn sớm chết đi


Vốn dĩ,Thạch Vươl chỉ sống được mấy ngày,nào nghĩ đến sau khi phối hợp điều trị,dấu hiệu lại khả quan,giống như các tế bào ung thư đang bị đóng băng, không tiếp tục phát triển nữa .

Bản thân em và bác sĩ Bùi phải thuê khách sạn gần bệnh viện ở ,ngày đêm túc trực,chăm sóc cho ông ta ,còn chiếc vỏ lãi thì gửi tạm nhà bác sáu .

Trong lúc em cắt tóc cho ông ta ,em liền nói chuyện ,Thạch Vươl không tiếp nhận hoá trị nên tóc râu không bị rụng ,Trần Đình mới phải cắt tóc cho ông ta dễ nhìn hơn một chút,ông ta chỉ tạm thời uống thuốc giảm đau cùng các viên thuốc hỗ trợ ức chế tế bào ung thư do bác sĩ Hoà kê toa cho ông ấy,thuốc này được nhập từ nước ngoài, với số lượng hiếm hoi ,nhà giàu mới mua nổi ,biết ông ta không thể nói chuyện,nên bao nhiêu tâm tư khổ sở giấu kín nói ra hết ,một mặt là để vừa lòng hả dạ , mặt khác là để chọc tức ba mình ,để ông ta mau chết cũng là để bản thân sớm siêu thoát,đối với em cái chết không còn là sự giải thoát mà là siêu thoát .

"Ông biết không??vốn dĩ tôi định sau khi ông chết ,tôi cũng sẽ đi chết ,bây giờ thì hay rồi ,ông sống thêm một ngày, cuộc sống của tôi khó thở thêm một ngày "

Thạch Vươl xúc động ,run rẩy bàn tay nắm chặt tay con mình ,liên tục lắc đầu ,ý bảo con đừng nghĩ như vậy?

Trần Đình lại rất thản nhiên và bình tĩnh ,nhìn ông mỉm cười .

"Sống có gì tốt ???chết có gì đáng sợ ????"

Nhìn sâu vào đôi mắt con ,Thạch Vươl có thể nhận ra con đã chịu nhiều nỗi u uất ,dẫn đến trầm khang ,nên mới luôn nghĩ quẩn như thế ?

"Trần ~~~"

Ông muốn nói chuyện để khuyên bảo con ,nào ngờ miệng vừa thốt ra ,lại chảy máu đến muốn ngất xỉu ,Trần Đình liền lấy khăn lau chùi miệng cho ông ta .

"Nói chuyện không được thì đừng cố ?? hiện tại ông có muốn khuyên bảo gì thì còn ích gì nữa đâu ???"

Mái tóc được cắt gọn gàng ,nhìn Thạch Vươl bây giờ sáng sủa hơn ,chỉ là gò má hơi hõm sâu ,đôi mắt thâm quầng không che được bệnh trạng của mình ,mái đầu cũng đã thành hai thứ tóc .

"Trần Đình "

Bác sĩ Bùi đi đến để thay ca cho em chăm sóc Thạch Vươl .

"Hay là chúng ta chuyển bác em lên bệnh viện của chúng ta đi, ở đó có đội ngũ chăm sóc và chữa trị chuyên nghiệp hơn ,có thể bệnh tình của bác em sẽ khả quan "

"Bác em ~~~ông ấy muốn ở đây, không muốn bản thân chết nơi đất khách "

Chở về nơi đó thì kế hoạch tự tử của mình làm sao thực hiện???em tự nhủ thầm như thế

Thạch Vươl từ chối cho ý kiến,ở đâu cũng được,số mạng của ông ấy đã định sẵn chỉ sống được gần một tháng nữa.

Bác sĩ Bùi thở dài ,đối với bệnh tình của Thạch Vươl quả thật cũng không có cách ,đối với các phương pháp điều trị bây giờ có thể kéo dài mạng sống thêm mấy ngày,một tuần ,một tháng hay may mắn mâý tháng ,song đó là những ngày chịu đau đớn về hoá trị ,xạ trị,vì căn bệnh hiểm nghèo,sống còn khổ hơn chết .

"Trần Đình ~~~em về khách sạn nghỉ ngơi đi "

"Dạ ~~~bác sĩ Bùi"

Trần Đình chăm sóc Thạch Vươl từ 7h sáng đến 5h chiều , thời gian còn lại là bác sĩ Bùi ,tuy thời gian chăm sóc ít hơn nhưng đối với người mang thai như em thì mười tiếng là rất mệt mỏi ,nên em uể oải nhanh chóng rời đi .

Phần lớn Thạch Vươl chỉ tỉnh táo được ban ngày ,còn ban đêm chuyền dịch ,chuyền cháo lỏng vào vòm họng nên ông cũng chẳng nói được gì với bác sĩ Bùi,chờ chuyền cháo xong , Thạch Vươl liền chìm sâu vào giấc ngủ ,chỉ là những lời Trần Đình nói lúc ban sáng ,một lần nữa đánh thức tình yêu của người cha ,đột nhiên ông dậy nửa đêm ,may là bác sĩ Bùi vẫn còn tỉnh táo ngồi xem tin tức trên điện thoại ở bên cạnh .

Thạch Vươl nắm lấy tay bác sĩ Bùi ,và chậm chạp viết vài chữ vào lòng bàn tay bác sĩ Bùi ,bác sĩ Bùi ngạc nhiên nhìn Thạch Vươl .

"Trần Đình có ý định tự tử sao ???"

Thạch Vươl gật đầu, rơi nước mắt nhìn bác sĩ Bùi ,cho dù không nói gì?bác sĩ Bùi cũng hiểu được ý ông .

"Đêm nào con cũng lén về xem Trần Đình ,bác Vươl yên tâm dưỡng bệnh ,có con canh giữ em ấy rồi "

Một lần nữa,Thạch Vươl nắm lấy tay bác sĩ Bùi,hai bàn tay nắm thật chặt, đặt hết mọi niềm tin vào bác sĩ Bùi , nhưng cũng là bản thân tự trách rất nhiều,con mình sinh ra, không nuôi lớn chăm sóc lại đi nhờ cậy người khác quan tâm,nếu biết trước bản thân sẽ phải hối tiếc thì xưa kia đã chăm sóc con tốt hơn và như vậy ,Trần Đình hiện tại đã không chịu nhiều tổn thương?

Nửa đêm ,bác sĩ Bùi thường lén về khách sạn để nhìn em ,nhìn em an ổn ngủ mới yên tâm nhưng mà cũng không rời đi ,ở lại rất lâu để biết chắc rằng em không có làm ra chuyện gì bất ổn .

Trần Đình sẽ thức dậy vào 6 giờ sáng để thay ca cho anh ,cho nên 5 giờ sáng anh rời khỏi cũng không muộn .

Nhưng thật ra ,mỗi ngày ,đúng tan giờ làm ,Trương Hiếu Hiền vẫn tiếp tục cùng em diễn kịch trước mặt ông ngoại , hỏi thăm em cùng đứa nhỏ trong bụng ,nào là hỏi thăm sức khỏe,ăn uống ra sao ?thời tiết có hơi oi bức nhưng cũng đừng nên bật máy lạnh quá lớn ,sẽ không tốt vâng vâng và mây mây ....tất tần tật em ứng phó cùng anh rất tốt và khôn khéo ,và cũng như thường lệ,sau khi diễn kịch xong ,anh gửi tin nhắn cho em

"Sao mày còn chưa chịu đi chết ~~~~~???"

Em run rẩy xoá bỏ tin nhắn của anh,thậm chí là không trả lời ,anh làm em đau đến nghẹt thở ,và có cảm giác hít thở không thông,nếu như?nếu như em không nghỉ đến người ba sống dở chết dở đang cần em chăm sóc thì có lẽ em đã không kiên trì đến hiện tại ,giống như một bệnh nhân mắc bệnh hen suyễn ,hít vào bao nhiêu không khí cũng không đủ thở,mỗi đêm như vậy,em điều len lén lau nước mắt ,rồi lại lấy hình ảnh của anh ra nhìn ,rồi nghe lại nghi âm cuộc gọi của hai người lúc đang diễn trò trước mặt ông ngoại .

"Trần Đình à ~~~em có ăn ngon không ???con của chúng ta sao rồi hả em????"

Lời nói của anh ôn nhu và ngọt đến tận xương tủy ,sẽ là người may mắn và hạnh phúc nhất trên đời nếu ai đó được anh yêu thương , nhưng rất tiếc kẻ may mắn đó không phải là em .

"Thật là ,chỉ muốn sớm chết đi cho rồi "

Lạch ~~~cạch ~~~

Có tiếng mở cửa ,em biết là bác sĩ Bùi lén quay lại ,em giả vờ ngủ , không nghe thấy bất kì âm thanh gì ?

Bác sĩ Bùi nhẹ nhàng tiến lại gần em ,nhìn em thật rõ ,quan sát em một chút ,thấy em đã ngủ mới yên tâm ngồi một bên và giảm điều hoà lại .

Người mang thai nóng gấp hai lần người bình thường,em mở nhiệt độ lạnh như vậy lại còn không chịu đắp mền nên bác sĩ Bùi mới giảm điều hoà lại và ngồi canh em tới sáng .

Trong đêm tối mông lung ,em lặng lẽ rơi nước mắt "Bác sĩ Bùi,cám ơn anh , nếu không có anh ở đây , có lẽ em sẽ đau đến chết mất "

Những người mắc bệnh như Trần Đình , ngược lại họ tỉnh táo hơn người bình thường,làm việc gì cũng rất tập trung và sẽ không để cho người khác biết họ đang chịu đựng tổn thương , người ngoài nhìn vào thấy em rất bình thường,chắc không có sao đâu?nên họ bàng quang với những đối tượng như em mà không hề biết được sự đáng sợ của căn bệnh, bởi vì nó có thể kết thúc một sinh mạng của một con người khoẻ mạnh bất cứ lúc nào?nhìn chung những người mắc bệnh không sợ chết , ngược lại được chết mới chính là sự giải thoát mà họ khao khát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro