Chương 36 bạn tình cũ của anh
"Vâng , Edwin ,phiền cậu gọi cho tôi một bác sĩ "
"Oh ,bạn của tôi ,anh đến rồi , anh bị làm sao ư ?"
"Không phải tôi,là con chó gẻ đập hoài không chết "anh liếc mắt nhìn em vừa nhìn vừa nói.
"À ,là cái người anh nói lợi dụng đứa nhỏ trong bụng để ép anh cưới đó sao ? được rồi ,bạn của tôi ,tôi hiểu rồi ,15 phút sau ,bác sĩ riêng của tôi sẽ đến chỗ hai người "
Edwin tắt máy ,Hiếu Hiền bất đắc dĩ làm người tốt một lần bế em vào nhà ,đó là một căn biệt thự trong vườn hoang được Edwin sắp xếp cho em ở.
Lần nữa em tỉnh lại cũng là tối ngày hôm sau .
Thật rất lâu ,em mới có thể mở to được mắt và nhìn rõ xung quanh ,một căn phòng rộng rãi và bài trí theo kiểu phương Tây , nhưng ở đây hình như tối quá , không ai mở đèn sao ? vì ở bên ngoài thông qua cửa sổ,em nhìn ra trời hình như cũng đang tối dần.
Em ảm đạm ngồi dậy , tự rút dây chuyền dịch đã cạn nước từ lâu ,máu cũng theo đó chảy ra ,em tự lấy tay áo của mình để ngăn lại máu chảy ra nơi chuyền dịch ,em nhìn lại căn phòng một lần nữa và nhận ra rằng chỉ có một mình em ở đây trong căn phòng lạnh lẽo .
Em đi ra khỏi phòng,tìm đường ra phòng khách ,tìm kiếm xung quanh cũng là tìm kiếm anh ,em không dám lên tiếng gọi anh ,vì em biết rằng anh chán ghét nhìn thấy hay nghe thấy em nên em chỉ cần biết anh ở đâu là được rồi .Vì em sợ anh bỏ lại em ở đây một mình. ở một nơi xa lạ trên đất khách.
Một lần nữa ,em thất vọng ngồi ghế sô pha nơi phòng khách .Cả căn biệt thự tối thui ,lạnh lẽo ,chưa từng có hơi thở người đi qua ,ngoại trừ em .
Nước mắt của em lặng lẽ rơi xuống vì em không ngờ rằng,anh vô lương tâm như vậy ,trong lúc em hôn mê , không rõ sống chết thì anh lại để em ở đây một mình.
Em ngồi bó gối thu mình lại,âm thanh nức nở ghẹn ngào vang vọng trong căn biệt thự hoang vắng.
"Ba ơi~~~Trần Đình muốn về nhà~~~hức~~~"
"Muốn nhìn thửa ruộng của nhà mình ~~~~"
"Muốn gặp bác sáu , muốn chăm sóc ba Vươl ~~~"
"Muốn~~~hức~~~ gặp cô viện trưởng, và gặp các em trong viện mồ côi~~~"
" ba ơi~~~ở đây lạnh quá , người ta không thương con ~~~con rất cô đơn~~~~"
Trong ngày đăng ký kết hôn,nhân viên dân cục đã chúc hai người trăm năm hạnh phúc nhưng mà có sao ?đối với em đó chỉ là ảo tưởng viễn vong.
Em hiện tại đã biết được như thế nào là tự đào mộ chôn mình.
Trần Đình đang chìm sâu trong nỗi đau tuyệt vọng nên dù đôi mắt của em đang mở cũng không phát hiện ra có người mở đèn và đã bước lại gần em .
Edwin rất tò mò về em nên một mình đến đây tìm em và anh ta ngạc nhiên khi nhìn em đang ngồi thu mình trên ghế ,giống như một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi thật đáng thương.
"Này !!!cậu bị mù sao ??"
Edwin hỏi em vì nhìn vào đôi mắt của em ,đôi mắt ấy cứ như vô hồn không hề có tiêu cự.
Em không có phản ứng ....
Edwin thấy lạ liền chạm vai em
"Này !!!!tôi là Edwin ,bạn của Hiếu Hiền !!!"
Nghe tên của anh ,lúc này Trần Đình mới có phản ứng,em hoảng sợ nhìn người đối diện rồi nhìn đến bàn tay anh ta đặt trên vai mình ,theo phản xạ tự nhiên em vung tay người đó ra khỏi người mình và nói.
"Tôi không biết anh ''
"Dĩ nhiên rồi ,tôi cũng không quen cậu ,hoá ra cậu không bị mù à ??"
Một người là vợ mới cưới,còn một người là tình nhân cũ ,Edwin ghen tị với Trần Đình nên cũng không tỏ ra thiện cảm với em .
Nhìn vào đôi mắt của Edwin em nhận ra anh ta cùng Hiếu Hiền là một loại người,chính là không hề có thiện cảm với em .
"Hiếu Hiền đâu rồi ?"
Em yếu ớt hỏi người đối diện , với tư cách là bạn bè thì chắc Edwin biết rõ Hiếu Hiền ở đâu?
"Hiếu Hiền vẫn còn ngủ trên giường của tôi "
"Ý anh là sao?"
Có người chồng nào trong đêm tân hôn bỏ vợ một mình,lại đi ngủ trên giường bạn của mình ?
"Suốt đêm qua chúng tôi đã trải qua một đêm vô cùng tuyệt vời, như chưa bao giờ được tận hưởng như vậy ? Hiêú Hiền rất nhiệt tình ,cho đến tận sáng hôm sau và cả ngày hôm nay ,chúng tôi đã se. x không ngừng nghỉ và hiện tại anh đang nghỉ ngơi trên giường của tôi "
Bàn tay em nắm chặt rồi buông ,buông rồi nắm,cố giữ cho mình bình tĩnh ,nhìn đến từng biểu cảm vô cùng thoả mãn của Edwin.
Nhìn lại Edwin ,tuy anh mang quốc tịch Canada nhưng hoàn toàn là thuần Việt,mái tóc đen ,đôi mắt đen thuần ,cùng với gương mặt vô cùng tuấn tú lịch lãm ,anh mang cho mình một bộ dạng trưởng thành một thần thái vô cùng thành thục ,đối với một đứa trẻ vừa trưởng thành như em ,em chẳng là gì trong mắt anh ta .
Nhìn lại em ,Edwin ngạc nhiên khi em lại bình tĩnh đến mức này .
"Cậu không ghen chút nào nhỉ ?xem ra Hiêú Hiền nói cậu lợi dụng đứa con để ép buộc anh ấy lấy cậu ,thật sự là có mục đích "
Edwin cố tình nghiêng người,để lộ ra dấu vết yêu đương nơi cần cổ cùng trên xương quai xanh trước mắt Trần Đình .
Đôi mắt em co rút một chút và rất nhanh những giọt lệ liền chảy xuống .
Em khóc , không phải vì em yếu đuối,mà là vì có người nghi ngờ tình yêu em dành cho anh ,hoá ra tình yêu của em ,nó nhỏ bé đến vậy ?,nhỏ bé đến nỗi không được người ta xem trọng.
"Tình yêu của tôi đã bị anh ta vứt vào xọt rác rồi còn đâu?sự tồn tại của tôi đã bị anh xem nhẹ như cục bông gòn không có giá trị , nếu tôi còn muốn mình tiếp tục sống thì phải học cách từ bỏ yêu anh ta"
Những lời em nói ra là điều em muốn làm ,cho đến sau này ,khi em chỉ còn lại một hơi thở mỏng manh ,đôi mắt em vẫn dõi theo anh ,em mới nhận ra rằng ,hoá ra yêu một người là không dễ từ bỏ , giữ sâu như vậy còn vì anh mà đau lòng khổ sở ,đến chút hơi tàn ,còn vì người ta mà không yên lòng nhắm mắt.
Nhìn sâu vào đôi mắt của em ,trong những giọt nước mắt long lanh rơi xuống là nỗi đau tuyệt vọng ,khổ sở không người thấu hiểu ,bỗng nhiên Edwin có một sự đồng cảm với em , bởi vì cả hai cùng đơn phương một người .
Anh và Hiếu Hiền là đôi bạn thân ,cùng tính hướng ,lúc đầu là anh có cảm tình với Hiếu Hiền trước nhưng không thổ lộ, bởi vì anh ta biết Hiếu Hiền là một người vô tâm ,con người anh ta chỉ có thể yêu nhưng không thể cùng chung sống cả đời ,nên Edwin buông tha cho phần tình cảm này ,nào ngờ Hiếu Hiền biết được anh yêu anh ta nên đưa ra đề nghị làm bạn tình của nhau ,và Edwin đồng ý ,mối quan hệ của họ chỉ kết thúc khi Hiếu Hiền gặp Minh Hiếu và nói rằng anh ta thích Minh Hiếu .
Lúc đó Hiếu Hiền đã gọi điện và bảo rằng chia tay ,Edwin trả lời rằng "bạn của tôi,chúng ta bắt đầu từ khi nào vậy ?"
Không có bắt đầu thì làm gì có chia tay.
........
"Tỉnh lâu như vậy ,chắc cậu cũng đói rồi ?năm phút nữa sẽ có người mang cháo đến cho cậu "
Nhận ra đối phương đã có thiện cảm với mình ,Trần Đình vui vẻ tiếp nhận .
"Vâng ,xin cảm ơn anh "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro