Chương 34 cùng anh đến canada
(Mình chưa bao giờ đến Canada,mọi hiểu biết của mình về đất nước này cũng chỉ thông qua gu gồ.Ấy thế mà mỗi lần nhỏ bạn thân mình check in ở đó thì toàn là mùa đông tuyết rơi.Chẳng lẽ ở đó quanh năm tuyết rơi hả mọi người? Mình có hỏi nhỏ bạn thân mới qua bển định cư,bạn ấy không trả lời mình.Bạn ấy chỉ nói không khí ở đó mát lành sạch sẽ hơn ở Việt Nam nên mình nghỉ hỏi luôn.)
Bà Tranh Thi đến gặp viện trưởng ,để nói ra việc Trần Đình đã đồng ý lấy Hiếu Hiền, chỉ vì thằng bé nghĩ đến anh trai của mình thì lòng ông không giấu nổi xót xa .
Trần Đình~~~đứa nhỏ khờ dại ,ông xin lỗi ,khi ông đã ép buộc con phải lấy Hiếu Hiền ,chỉ vì ông cũng là một người ông ích kỷ chỉ biết thương cháu của mình .
Minh Hiếu không thương cháu ông ,ông sợ sau này Hiếu Hiền sẽ sanh ra nông nỗi làm chuyện không hay ,nên mới ép buộc Trần Đình lấy Hiếu Hiền ,vì ông tin tưởng chỉ có tình yêu của Trần Đình mới đủ sức cảm hoá được Hiếu Hiền.
"Viện trưởng ~~~một lần nữa,tôi xin ông hãy hứa với tôi là phải quan tâm chăm sóc Trần Đình ~~~"
"Cô thông gia ,nhất định ,tôi sẽ không để ai làm tổn thương thằng bé "
Lúc này Tranh Thi mới thật sự tỏ ra là một người thân của Trần Đình quan tâm em thật sự .
"Viện trưởng~~~tôi không muốn sau khi chết ,Minh Đình không nhìn mặt tôi nữa"
Nước mắt hối hận ăn năn khi một lần nữa chính tay bà đẩy em vào địa ngục không lối thoát để thay thế cho con trai bà.
Từ ngày Trần Đình xuất hiện,hình ảnh người chồng nhắn nhủ bà trước lúc lâm chung ,xin bà hãy chăm sóc Trần Đình , nhưng vì lòng thù hận ,vì nỗi đau quá lớn ,Tranh Thi đã không thực hiện di nguyện của chồng , nó đã trở thành nổi ám ảnh lớn nhất trong cái tuổi già xế bóng của bà.
Thai kì 6 tháng , viện trưởng nói có thể đi máy bay ,vậy là em và anh chính thức ngồi khoang hạng sang để cùng nhau đến Canada đăng ký kết hôn.
Để bảo đảm an toàn cho Trần Đình,bác sĩ Bùi cũng đi theo và bất đắc dĩ ngồi ở bên cạnh em quan tâm chăm sóc cho em còn ai kia thì bực tức ngồi ở chỗ khác không muốn nhìn đến mặt em .
Bản thân em cũng sợ nhìn thấy anh ,nên bị anh tránh xa như vậy thì càng tốt , trái lại em càng yên tâm hơn,tuy rằng năm tháng qua không gặp mặt lần nào ? song mọi việc điều chỉ như mới xảy ra hôm qua ,anh tàn nhẫn đá vào bụng em với ý đồ giết con vẫn còn là nỗi đau quá lớn.
Đến nơi cũng là thời điểm mệt mỏi,bác sĩ Bùi yêu cầu em nghỉ ngơi cho thật khoẻ rồi hả đến dân cục đăng ký kết hôn ,ở đây viện trưởng đã sắp xếp người chuẩn bị thủ tục cả rồi ,chỉ chờ chữ ký của hai người .
Trần Đình không nói gì ?mang thai thật sự rất mệt mỏi, không muốn suy nghĩ nhiều .
"Vậy bác sĩ Bùi,em ở phòng này "
"Còn anh ở phòng bên cạnh, có gì em gọi anh nhé ,Trần Đình "
Bác sĩ Bùi hoà ái mỉm cười nhìn em, từ lúc em có thai ,bác sĩ Bùi chăm bẫm em như mẹ chăm con ,thật sự là rất quan tâm.
"Tôi ngủ cùng phòng với cậu "Hiếu Hiền có ý định đi vào phòng Trần Đình lại bị bác sĩ kéo người lùi lại.
Suốt cả ngày trời không nói chuyện không nhìn đến mặt em, giờ là có ý gì ?dĩ nhiên bác sĩ Bùi không cho phép Hiếu Hiền tiếp xúc Trần Đình , trước khi hai người chưa chính thức là vợ chồng, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
"Cậu Hiếu Hiền ,chờ hai người chính thức đăng ký rồi hả tính "
"Con cũng đã có ,anh còn muốn tôi như thế nào ?"
"Muốn cậu đối xử tốt với Trần Đình "
Bác sĩ thẳng thắn nói lên điều Hiếu Hiền không thể làm .Anh ta tức giận bỏ đi ,mở cửa phòng bác sĩ Bùi đi vào.
Trong tình cảnh này, không ai ngu thả thỏ vào miệng sói ,cho nên bác sĩ Bùi kiên quyết bảo vệ em , không cho phép Hiêú Hiền làm tổn thương em nữa .
"Bác sĩ Bùi,cám ơn anh "
Em nhìn bác sĩ Bùi đầy cảm kích .
Bác sĩ Bùi chỉ có thể thở dài nhìn em .
Cả hai điều hiểu rõ,ngăn cản được anh hôm nay , không thoát khỏi sau này.
Sáng hôm sau, ăn sáng xong.Trần Đình tiếp tục ngồi xe ,cùng mọi người đến dân cục làm đăng ký .
Từ trong xe em có thể nhìn rõ được đường phố Toronto rất sạch và đẹp nhưng em lại không có tâm trạng để thưởng thức nó , bởi vì người ngồi ghế phó lái , từ đầu đến cuối vẫn tỏ thái độ với em ,em không hiểu ?anh khó tánh như vậy ?ai ép buộc được anh cùng em đến đây ?anh có thể từ chối,dù em có đồng ý thì có được gì ? Trần Đình không biết việc viện trưởng ép buộc Hiếu Hiền như thế nào ?và đó cũng là nguyên nhân khiến Hiếu Hiền ghét em sâu sắc.
Cho đến khi ,nhân viên dân cục bảo hai người kí vào đơn kết hôn ,anh lưu loát kí nhanh ,giống như quen kí vào một bản hợp đồng nào đó vậy ?
Nhìn nét chữ lưu loát của anh ,em run tay và kí rất chậm ,tâm trạng hiện tại của em giống như tù nhân chờ đợi thời khắc bị mang đi tử hình .
Kí xong ,em run rẩy tay đặt bút xuống .
Anh nhìn chữ ký của em ,bĩu môi xem thường .
"Thật xấu ,y như con giun "
Ý anh nói ,em hiện tại giống như con giun kí sinh trùng .
Anh bỏ đi ,để mặc em xấu hổ với nhân viên dân cục .
Em lùi lũi đi ra ngoài thì không nhìn thấy anh đâu ?
Em sầu não đi ra đường ,cũng may vì phòng ngừa bất trắc em đã giữ lại một bưu thiếp của khách sạn ,và nhờ vậy , với vốn tiếng Anh lớp 9 ,em thành công bắt một taxi và yêu cầu họ chở em đến địa chỉ trên bưu thiếp.
Ngay khi em định vào xe thì xe của Hiếu Hiền từ phía sau bóp còi làm em giật mình phải quay đầu nhìn lại,chiếc xe mui trần,nhìn một cái liền nhận ra anh.
Em cáo lỗi với tài xế taxi rồi nhanh chóng ngồi lên xe anh .
Em nghĩ anh chở em về khách sạn liền hỏi anh.
"Bác sĩ Bùi đâu rồi anh ?"
"Về nước "
Anh không nhìn đến em , đơn giản trả lời một câu , không nói đến lí do.
Nhìn anh khó chịu như vậy,em cũng chẳng muốn chuốt phiền phức cho mình nên im lặng , không hỏi lí do vì sao bác sĩ Bùi về nước trước .
Nhìn đường phố càng ngày càng xa lạ và vắng bóng người ,em không biết anh định đưa em đi đâu ?cộng thêm anh khó chịu như vậy ,có cảm tưởng là anh muốn giết em rồi giấu x ác .Tâm lý của người mang thai càng dễ bị xúc động,lo lắng và sợ hãi làm em không che được cảm xúc run rẩy.Tay nhẹ nhàng đặt nơi bụng tự trấn an bản thân ,khó khăn hỏi anh .
"Hiếu Hiền~~~đây không phải đường về khách sạn "
"Sao !!!! sợ tôi gi ết cậu?"
Em im lặng nhìn anh ,bờ môi run rẩy không che được cảm xúc sợ hãi và lo lắng .
"Ông ngoại bảo tôi phải cùng cậu bồi đắp tình cảm ,cho nên ,tôi đưa cậu đi hưởng tuần trăng mật ."
Nghe anh nói như vậy,em mới bớt lo lắng, nếu là chỉ thị của ông ngoại thì không sao rồi ,hèn gì bác sĩ Bùi về nước .
"Đừng tưởng có ông ngoại ,thì tôi chẳng làm gì được cậu ?"
Một lần nữa anh tạt cho em một xô đá lạnh .
"Cả đời này tôi không có được Minh Hiếu thì cả đời này đừng mong tôi đối xử tốt với cậu "
Lời anh nói làm ngực trái của em nhói lên lợi hại .Đau quá,nó thật sự rất đau,đau đến muốn ghẹt thở .Em quay mặt đi , không nói chuyện, không nhìn đến anh nữa chỉ để lặng lẽ rơi nước mắt,cố ép nó chảy ngược vào trong,cũng may là xe mui trần nên anh không nhìn thấy được hình ảnh phản chiếu thương tâm của em ,cũng may xe chạy rất nhanh nên nhờ cơn gió thổi bay đi những giọt nước mắt lặng lẽ .Nếu tôi không yêu anh ,tôi đâu đau đến thế này ?đau đến từng giọt nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro