Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27 Tất cả chỉ là đang diễn


Cứu người là việc cấp bách ,em không ngần ngại ,huống chi đó lại là anh trai của em.

Nên nhớ em vẫn còn là trẻ vị thành niên,mọi quyết định của em phải có người giám hộ đồng ý,thế nhưng trong tình huống hiện tại em lại tự mình quyết định cho mình ,giống như bản thân có sống chết cũng chẳng hề liên quan đến ai ?Em cảm thấy bản thân rất cô đơn ,dì Tranh Thi đã vào trong chăm sóc Minh Hiếu còn em ở ngoài một mình và bắt đầu lo lắng cho số phận của bản thân .

Ai biết được sau khi hiến gan ,sức khỏe của em liệu có được khoẻ như trước,ai sẽ là người chăm sóc em ,liệu em có thể sống một mình tiếp tục ,nhìn qua nhìn lại ,em ước gì có ai đó ở bên cạnh em bây giờ và nói với em rằng đừng lo lắng ,sau này anh sẽ chăm sóc em .

"Minh Hiếu sao rồi?"

"Bị ung thư gan ."em mệt mỏi thở dài trả lời anh .

"Anh biết ."

"Anh biết rồi sao ???"em ngạc nhiên nhìn anh hỏi.

"Ừ , giữa bọn anh không có giấu nhau chuyện gì ?"

"Sao anh không nói cho em biết? "

"Minh Hiếu lo em sẽ nghi ngờ cậu ấy  là có mục đích."

Anh im lặng một lúc nhìn phản ứng của em ,em thông minh như vậy hiểu rõ là ý gì ? Nhưng em cũng không tỏ thái độ gì?giống như là bản thân cũng ngầm hiểu .

"Một con kiến em còn không nỡ để nó chết ,làm sao em trơ mắt nhìn anh trai chết."

"Minh Hiếu nói,nếu bản thân có chuyện gì thì em và dì Tranh Thi sống nương tựa lẫn nhau,trong công việc là bạn bè ,cậu ấy nhờ anh chiếu cố dì ,còn em thay cậu ấy chăm sóc dì , đó là mục đích của cậu ấy"

"Ha ~~~là vậy sao ?"

Em xấu hổ không nói nên lời, bởi vì em chỉ nghĩ đến bản thân mà không nghĩ đến anh hai mới chính là người sắp chết .Nếu số phận đã có ý định gắn kết hai anh em lại cùng với nhau thì cứ theo tự nhiên mà đến , không cần phải mặc cảm sẽ không có ai quan tâm mình . Nghĩ thông suốt ,em cũng không còn lo lắng và hoảng sợ như vừa rồi.

Hiếu Hiền nhận ra sự thay đổi của em ,trong lòng anh ta mừng vì vở kịch sắp hạ màn ,ba người ,kể cả dì Tranh Thi,kẻ tung người hứng,diễn trò vô cùng hoàn hảo .

"Trần Đình ~~~em không sao chứ ??".

Anh ta giả vờ quan tâm em .

"Không ,em chỉ là hơi mệt một chút "

"Vậy thì về đi ,anh ở lại chăm sóc Minh Hiếu là được rồi "

"Nhưng mà ,tối nay anh có thể ở chỗ em không?"em xấu hổ hỏi anh,vì thực sự em rất cần có anh cho em động lực.

Anh ta nhìn em mỉm cười "dĩ nhiên,anh sẽ đến  "

Em vui vẻ rời đi,mà không biết sau lưng em chính là nụ cười khinh bỉ của Hiếu Hiền, cười chê em là kẻ đần độn.

Hiếu Hiền đi vào phòng bệnh ,Tranh Thi nhìn Hiêú Hiền hỏi

"Trần Đình đâu?"

"Nó về rồi,thưa bác gái"

Lúc này Tranh Thi mới thả lỏng một chút, trong ba người bà là người diễn dở nhất ,chỉ sợ lộ ra sơ sót thì Mình Hiếu không còn khả năng cứu sống .

"Vậy thì chúng ta đã có thể yên tâm rồi ,Minh Hiếu"

Lúc này, người vốn dĩ nằm ngủ li bì hôn mê,Minh Hiếu liền mở mắt ngồi dậy .

"Chỉ cần một tháng nữa thôi ,con có thể làm được những gì con mong  muốn "

Nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Minh Hiếu,có một nỗi bất an bao trùm lấy Tranh Thi,trước đây vì thù hận bà đã gieo vào đầu Minh Hiếu lòng thù hận với em trai mình là Trần Đình , nhưng từ ngày gặp mặt Trần Đình ,đêm nào bà cũng mơ thấy lời nhắn nhủ của chồng bà Minh Đình ,kêu bà chăm sóc Trần Đình, nhưng từ lúc nó chào đời cho tới bây giờ,bà không hề quan tâm đến nó sống chết,mà còn nhẫn tâm lừa gạt nó .

"Minh Hiếu ~~~Trần Đình là em trai con ,con đừng nhẫn tâm đối với nó "

"Bác gái nói vậy là sao ?đến lúc này chẳng lẽ bảo con phải tiếp tục giả vờ yêu thương nó sao ???xin lỗi con không làm được, người con yêu là Minh Hiếu con trai bác "

Hiếu Hiền ngay lập tức phản bác lời của Tranh Thi, không nhẫn tâm với Trần Đình thì chính là nhẫn tâm với anh,anh không chấp nhận điều này.

Lúc này Tranh Thi cũng vô cùng bối rối ,bà xấu hổ không nhắc lại nữa .

"Dì xin lỗi,coi như dì chưa nói gì ?"

Đối với chủ nợ là Hiếu Hiền,bà không dám tỏ thái độ gì ?vì bản thân đang cần người ta giúp đỡ .

Nhìn mẹ mình phải ủy khuất ,cúi đầu xin lỗi người ta ,Minh Hiếu vô cùng căm giận và càng căm hận Hiếu Hiền ,một ngày nào đó,anh ta thề rằng sẽ đá văng Hiếu Hiền ra khỏi cuộc đời ,thậm chí là giẫm đạp Hiêú Hiền dưới chân để anh ta không thể cao ngạo được nữa .

"Mẹ , việc của Trần Đình con sẽ từ từ giải quyết ,mẹ về nhà nghỉ ngơi đi "

Thiết nghĩ ở lại cùng chẳng cần giúp gì ? rời đi cũng tốt để tránh cục diện xấu hổ.

"Được rồi ,mẹ về trước ,hai đứa từ từ nói chuyện"

Tranh Thi đi rồi ,trong phòng chỉ còn lại hai người .

Hiếu Hiền ngồi thư giãn còn Minh Hiếu tự gọt táo ăn .

"Em sẽ làm gì ?"

Hiếu Hiền rất muốn biết cuối cùng trong đầu Minh Hiếu đang nghĩ gì ?

"Lật bài ngửa , cứ thẳng chân đá nó đi ,thằng em trai này em không cần "

Lúc này,Hiếu Hiền mới thật sự hài lòng ,anh ta nhìn Minh Hiếu đang cắn một ngụm táo giòn tan trong miệng .

Nhận ra ánh mắt đầy tình tứ của đối phương nhìn mình ,Minh Hiếu đưa ra trái táo hỏi đối phương.

"Ăn không??"

Hiếu Hiền  mỉm cười tình tứ đến bên Minh Hiếu vuốt ve bờ môi của Minh Hiếu.

"Anh muốn ăn cái này hơn "

Minh Hiếu mỉm cười mở miệng,đón nhận đầu lưỡi của Hiếu Hiền , nhưng trong lòng anh ta thì không mỉm cười,trên tay Minh Hiếu vẫn còn nắm chặt cây dao , thiếu điều chỉ muốn đưa dao cắm phập vào cổ họng người trước mặt.

Ban ngày đùa giỡn Minh Hiếu,ban đêm lại mò tìm đến em .

Em đang ngủ ngon giấc thì bị anh bịt miệng ,chưa kịp phản ứng , từ phía sau ,em bị anh ôm chặt đồng thời tuột quần em xuống .

"Hiếu ~~~"(Hiền là anh sao ?)

Em chưa kịp hỏi hết câu đã bị anh bịt miệng và kêu em im lặng .

"Anh nhớ em quá ,hãy cho anh "

Trần Đình không thể lên tiếng trả lời,chỉ có thể gật đầu ,bàn tay anh bóp chặt miệng em không cho em lên tiếng .

Nhận được sự đồng ý của em ,Hiếu Hiền đặt em nằm sấp ,tách hai cánh mông của em rồi mở ra động giữa,chỉ đơn giản phun nước miếng lên đó để bôi trơn rồi mạnh mẽ đâm  vào đẩy sâu trong cơ thể em .

Cảm giác trướng nóng khi bị anh cắm sâu trong cơ thể làm Trần Đình gần như nghẹt thở,tay em nắm chặt ga giường ,chịu đựng luật động như điên cuồng thác lũ của anh đến toàn thân thấm ướt rịn mồ hôi .

Nhưng lạ ở chỗ là ,càng bị chơi thì nơi đó của em càng mềm mại và ướt át ,dần dần còn sanh ra khoái cảm ,dần dần em cũng mê đắm theo cao trào cùng anh ,Hiếu Hiền biết được điểm đặc biệt này của em nên không hề phí sức làm những việc dạo đầu,muốn thì cứ đâm vào .

Những gã tình nhân bình thường không được như em ,Hiếu Hiền đối với bọn họ xài bao ,nên chỉ chơi một hai lần ,cúc  liền khô khốc , thật sự không thoải mái bằng em .

Cái chỗ này của em vừa mềm vừa ướt lại bóp lấy anh ta rất chặt ,theo ma sát luật động, nơi đó của em cũng nóng lên ,hơi nóng lan tỏa đến anh ta,khiến anh ta cũng phải rịn ra từng giọt mồ hôi ướt đẫm ,mỗi một cao trào qua đi , anh ta luyến tiếc rút ra ,chưa kịp cho em nghỉ lấy sức ,một lần nữa đặt em ở tư thế ngồi và ép buộc em di chuyển .

Dương vật đồng thời ma sát vào hai điểm nhạy cảm trong cơ thể em,đầu tử cung và tuyến tiền liệt,làm em như phát điên trong khoái cảm ,động cúc cố tình bóp chặt ,kích thích càng mạnh mẽ hơn ,toàn thân như bị điện giật , tê liệt đến không chịu nổi ,đến nổi em phải rên rỉ thốt lên .

"Sướng quá~~~a~~~ha~~~~"

Bàn tay của Hiếu Hiền như gọng kìm,một lần nữa bịt miệng em ngăn lại những âm thanh rên rỉ cũng là ngăn em phá vỡ tưởng tượng của anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro