Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 133 Sóng ngầm


Đứng trước căn nhà lá cấp 4 của Trần Đình.Hiếu Hiền so với trong giấc mơ anh tìm kiếm không khác biệt cho lắm.Bên ngoài mái lá,sân trước có một bụi trúc,xung quanh nhà được bao bọc bởi một hàng rào cây xả và những cây hoa,rau thơm mọc xen kẽ.Lúc đầu anh không biết hiệu quả của nó,sau Trần Đình giải thích công dụng là bảo vệ căn nhà không bị côn trùng  bay vào nhà.

Khi bước chân vào nhà,Hiếu Hiền càng ngỡ ngàng.Mặt sân nhà là xi măng còn trong nhà lại là gạch men sáng bóng, Bóng đèn điện sáng trưng.có một phòng khách,2 phòng ngủ và một phòng bếp.Nhà vệ sinh thông với nhà bếp ngay sau nhà.

Điện thì xài bằng điện mặt trời, nước thì có hệ thống máy khoan và bộ lọc nước.Mỗi ngày sản xuất đủ cho sinh hoạt của một gia đình đông đúc, này có lẽ là Thanh Duy và mọi người hay đến thăm Trần Đình,nên thiết kế lại căn nhà cho đủ chỗ ở.

Thanh Duy, Trần Tiến, Thái Sơn ba người ngủ ở phòng bên hong , căn phòng này cũng có một nhà vệ sinh riêng.Trần Đình và Hiếu Hiền ngủ ở phòng ngủ chính của căn nhà, phòng khách có một bộ ván gỗ,tuy hơi cũ nhưng là kỉ vật của Trần Minh Đình để lại cho con cháu.Bình thường mọi người hay tụ tập với nhau ngồi trên đây ăn uống,lau chùi sạch sẽ,rải chiếu đệm,giăng màn thì thành một cái giường nằm.Đáng lý Đình Hi phải ra đó ngủ.

Nhưng sau khi đón Hiếu Hiền từ bệnh viện về là không thấy bóng, ăn cơm trưa chiều không có mặt,tối đến lại rải chiếu giăng màn ngủ ở dưới sàn trong phòng chính của Hiếu Hiền và Trần Đình.

Hai người nằm trên giường nhìn con trai của họ mà chẳng biết nói gì? Hiếu Hiền thì lại bảo muốn nhìn con trai ngủ mà con trai này cố tình đưa bóng lưng cho cha nó nhìn.

Suốt đêm như vậy lại tự nhiên thành cái cớ để Hiếu Hiền che giấu bản thân.

Trần Đình ôm anh ngủ, rất nhanh đã chìm sâu vào giấc,tuy thỉnh thoảng ú ớ gọi tên anh không ngừng.Hiếu Hiền ngay lập tức vuốt ve sóng lưng,ôm chặt vợ vào lòng để vợ cảm nhận anh và không nằm mơ nữa.Mỗi lần như thế Đình Hi đều mở mắt nhưng không quay lại nhìn.Chờ đến khi ba đã thật sự ngủ, Đình Hi mới chịu ngủ tiếp.Kết quả Hiếu Hiền nhiều đêm thức trắng nhưng không ai biết.

Buổi sáng, Trần Đình và Thanh Duy cùng dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.Hiếu Hiền cũng không giả vờ ngủ, đứng xem hai người lay hoay nơi nhà bếp . Trần Tiến ,Thái Sơn và Đình Hi vẫn còn ngủ.

Nhắm chừng hai người chuẩn bị gần xong.Hiếu Hiền liền đi gõ cửa Trần Tiến và Thái Sơn ,song chỉ có Thái Sơn bước ra . Trần Tiến sáng sớm đã đi bảo dưỡng xe.Anh quay lại bước vào phòng mình, nhìn Đình Hi vẫn còn ngủ say,anh tham lam ngồi nhìn còn một chút.

18 tuổi, cái tuổi trưởng thành nhưng vẫn còn non trẻ như Trần Đình năm xưa.Khi mới tròn 18 tuổi đã bị anh ruột chính mình bán đứng,bị Hiếu Hiền anh lừa gạt tình cảm, và cam chịu sinh con trong vô vàn khó khăn , đau khổ .Năm ấy em cũng chỉ mới 18 tuổi.Đã làm ba của người ta.Một mình vất vả chăm con nhưng không một lời oán trách người chồng người cha tệ bạc.

"Nhìn đủ chưa?"

"Thật ra con di truyền giống cha,cơ thể xương cốt so với ba con thì lớn hơn nhiều, như vậy cha thấy an tâm"

"Yên tâm cái gì chứ?"

"Nếu lỡ,cha có làm sao thì còn có con bảo vệ ba con,cha rất yên tâm"

"Xì,đợi ông nói, tôi luôn bảo vệ ba tôi từ đó tới giờ và hiện tại cũng vậy,tôi nói cho ông biết, có tôi ở đây,ông đừng hòng tổn thương ba tôi dù một chút gì?"

Nói xong câu đó, Đình Hi sắp xếp lại gối đệm chăn màn,để gọn vào tủ rồi ra ngoài.Bỏ mặt Hiếu Hiền với nỗi đau chôn giấu.

Con anh không muốn tha thứ cho anh .Quả đúng là con anh . Nếu đổi lại là anh ,một người chồng người cha tệ bạc như thế,anh cũng không muốn tha thứ và thừa nhận người cha này.Một lần nữa nước mắt anh lại chảy ngược vào trong.

"Anh ~ ra ngoài ăn sáng thôi"

Em đứng ở ngoài gọi vào hoàn toàn không phát hiện ra anh bị gì? Đến khi anh bước ra khỏi phòng, luôn là bộ dạng vui tươi sáng sủa.Đình Hi nhìn người cha trước sau không đồng dạng liền cho rằng Hiếu Hiền tâm cơ.Trước mặt Đình Hi là bộ dạng ủy khuất sầu não ,còn trước mặt Trần Đình là bộ dạng tươi vui hạnh phúc.

Cũng vừa lúc Trần Tiến trở về,6 người ngồi vừa vặn trên ván gỗ dài rộng 2m ,quanh quần bên mâm đồ ăn, ở giữa là nồi cháo nghi ngút khói,xung quanh xếp mấy dĩa rau cùng thịt vịt từng miếng chặt khúc và được xếp gọn gàng nhìn thật đẹp mắt.Hương thơm của gừng ngào ngạt nơi đây đã át đi mùi tanh của thịt vịt,chan thêm chút nước mắm gừng vào chén cháo làm món ăn thêm đậm đà hương vị,để mọi người húp lấy húp để từng ngụm cháo cho ấm bụng.Đặc biệt còn có mùi ngò gai thơm nức mũi càng làm món ăn thêm đậm chất quê.Gò gai này mọc đầy xung quanh bờ ao.Còn món rau ăn kèm này là bắp chuối bào mỏng với vài cọng rau thơm ,chỉ cần ra vườn sắn tay áo lên là hái được . Không cần như ở trên thành phố vào siêu thị tính tiền từng cọng gò.Hiếu Hiền quen cuộc sống ở thành phố nên nhìn bữa ăn sáng thịnh soạn lại miễn phí này liền sốc không dám tin tưởng.

"Con vịt này cũng là em nuôi sao? Trần Đình"lúc này Hiếu Hiền không chịu nổi nữa phải hỏi.

"Là bác sáu nuôi,nhà bác sáu nuôi gà nuôi vịt, ngỗng,ngan gì cũng có,anh muốn ăn gì, bác sáu bảo con rể bắt qua cho anh tẩm bổ"Trần Đình hài hước lại khéo léo nói cho anh biết.

Hiếu Hiền" à" lên một tiếng và anh được biết là hoá ra thịt vịt này cũng là được nhận miễn phí,thậm chí còn có thể miễn phí dài hạn, điều này làm cho một đại gia quen phung phí tiền mới có được những thứ mong muốn như anh có hơi bị sốc.Phải nói sốc tập 2.

Thanh Duy, Trần Tiến, Thái Sơn nhìn biểu hiện của anh cũng không cho lạ,ba người vẫn ăn uống bình thường còn gấp thịt cho nhau ăn . Trần Đình cũng thế gấp miếng thịt bỏ vào chén Hiếu Hiền rồi mới gấp cho Đình Hi.Đình Hi cũng không phản ứng gì? Quen sống trong nhà Thanh Duy có nề nếp,trong bữa ăn kiên kị lời qua tiếng lại dẫn đến cải vã nên cố gắng lùa nhanh trước khi Hiếu Hiền kịp gấp thức ăn đưa qua cho.

"Con ăn xong rồi"

Ăn xong, Đình Hi còn tự động đem bát đũa của bản thân đi rửa.Hiếu Hiền đặt miếng thịt ở giữa không trung một chút và cuối cùng là Trần Đình nhận lấy.

"Để em ăn,em thích thịt vịt nên bác sáu nuôi rất nhiều,chỉ để cho em ăn"

Cũng may còn có em . Nếu không anh không biết phải làm như thế nào?

Bữa sáng xong thì Trần Tiến gọt trái cây ,Thái Sơn rửa chén.

Còn anh thì ở bên cạnh vợ,phụ vợ nấu trà.Thanh Duy ở phòng khách sắp xếp dĩa bánh và chờ mọi người ở hiên nhà ngồi tắm nắng.Hiện tại cũng chỉ mới hơn 8 giờ sáng thôi nên cũng vừa đúng lúc.

Lúc mọi người đi ra,Thanh Duy đã ngồi hưởng thụ trước.Bên hiên có một cái bàn tròn và mấy cái ghế ngồi,Thanh Duy cố tình xếp 6 cái ghế nhưng cuối cùng Đình Hi lại chốn trong phòng của Trần Đình bảo là đang nói chuyện với Bảo Long.

5 người đàn ông ngồi cùng nhau.Tưởng không có gì để nói nhưng cuối cùng Thanh Duy là người bắt chuyện trước.

"Chốc nữa bọn anh sẽ lại về nhà tổ của Thái Sơn để quét dọn thấp nhang cùng ở lại đó vài hôm, chờ khi Đình Hi chịu về thì bọn anh dẫn nó về  "

"Vậy sao anh , thời gian qua bọn em đã làm phiền các anh quá nhiều, thật sự..."

"Em không thấy bọn anh ở đây cũng đang thư thả như được nghỉ dưỡng đó sao Trần Đình "Trần Tiến lại bắt chuyện.

"Người một nhà,em luôn khách sáo làm gì?"Thái Sơn cũng nói theo.

Thanh Duy không nói thêm gì nữa, tự động rót trà vào ly mỗi người .

"Anh tin tưởng Hiếu Hiền sẽ đối với em thật tốt nên bọn anh mới yên tâm rời đi sớm "

Thanh Duy vẫn là Thanh Duy, vẫn là người luôn hiểu thấu người khác và biết họ mong muốn điều gì? Hơn ai hết Thanh Duy rất yêu thương người em út này, nghe thấy những chuyện đã trải qua trong cuộc đời em ,bản thân anh chỉ muốn rút cả ruột gan ra để bù đắp,để bảo vệ em tránh những thương tổn trong quá khứ.Kì diệu là Trần Đình rất kiên cường và mạnh mẽ, luôn có niềm tin vào tương lai của bản thân, dù hiện thực có quá xa vời, em vẫn kiên trì chờ đợi và tin tưởng. Về điểm này tính cách hai anh em giống nhau,Thanh Duy rất hài lòng.

Từ đầu đến cuối Hiêú Hiền không nói lời nào chỉ lặng lẽ nhấp ngụm trà do Thanh Duy rót cho.

Uống trà xong Thanh Duy cùng hai người đi ngay.Đình Hi có đi ra chào và bảo là chưa muốn về,nên mọi người cũng không nói gì và rời đi.

Xong rồi, Đình Hi lại vào phòng lôi hết đồ ra phòng Thanh Duy ngủ.

Trần Đình lại gõ cửa hỏi thăm.

" Sao không tiếp tục ngủ phòng ba và cha"

" Con ghét ông ta nhìn con làm con khó chịu được"

"Con ~ sao lại có thể nói như thế? Cha con thương con nên mới hành động như thế? Con có biết cha con đã mất kí ức hơn 10 năm trời, thời điểm nhận thức con,con chỉ mới là cậu bé,nay con khôn lớn trưởng thành, người làm cha nào mà không ngỡ ngàng, muốn quan tâm con nhiều hơn một chút "

"Muộn rồi ~ lúc con cần quan tâm thì không thấy, giờ như thế này thì quan tâm kiểu gì? Ba ra ngoài đi,con đang nhờ anh Bảo Long chỉ bài "

Trần Đình tức giận đóng sầm cửa lại.Đoạn ra ngoài sân tìm anh, nhìn anh đứng ngẩn ngơ ở bụi trúc, Trần Đình liền đi đến.

"Chúng ta ra ngoài nhé, trước em có nhiều thứ muốn chỉ anh .Xưa kia anh bảo em phải dạy anh làm nông mà, giờ anh đã sẵn sàng chưa?"

"Anh đã sẵn sàng rồi "

Hiếu Hiền tươi cười trả lời Trần Đình.Nhìn thấy gương mặt em là nụ cười sáng lạn và hạnh phúc ,anh lại tiếp tục che giấu nội tâm của bản thân.

Những gì em và con nói chuyện,anh đều nghe thấy cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro