
Phần 2
Sau nhiều tuần theo dõi người anh của mình, Matthew đã đi đến kết luận cuối cùng rằng Hanbin thực sự là một ma cà rồng.Biết được điều đó khiến cậu cảm thấy gần gũi với Hanbin hơn rất nhiều. Mặc dù nó vẫn còn là một bí mật đối với anh, nhưng giờ đây cậu đã dành cho Hanbin một sự tôn trọng sâu sắc hơn rất nhiều khi biết rằng anh ấy đang che giấu một bí mật vô cùng lớn lao và vẫn phải một mình vật lộn với nó , và cậu cũng muốn mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn với Hanbin.
Hiện tại, Matthew luôn cố gắng ngủ một chút vào ban ngày để cậu có thể thức lâu hơn với Hanbin vào ban đêm. Cậu chọn ở trong nhà chơi với Hanbin ngay cả khi bản thân muốn ra ngoài. Bất cứ khi nào Hanbin cảm thấy không khỏe, Matthew sẽ luôn kiếm cớ và để Hanbin một mình vì cậu nghĩ rằng có lẽ Hanbin cần "ăn" và anh cần sự riêng tư cho việc đó.
Nhưng cuối cùng thì "bí mật" của Hanbin cũng được tiết lộ vào một đêm.
Matthew từ công ty trở về nhà hơi sớm hơn dự định một chút vào đêm nay. Gần đây cậu đã điên cuồng tập nhảy cho một buổi biểu diễn, cơ bắp của cậu đau nhức dữ dội và cậu biết được rằng mình sẽ hồi hận nếu tiếp tục đánh một giấc dài trên chiếc ghế dựa của công ty.
Ngay khi vừa bước vào ký túc xá của mình và Hanbin, cậu bất ngờ khi tất cả đèn đều được tắt, đồ đạc của Hanbin bị vứt lung tung trên sàn chứ không ngay ngắn trên bàn ghế như mọi khi, và cửa phòng ngủ của họ mở toang. Matthew từ từ và lặng lẽ bước lại gần và sững người khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Ở mép giường, Hanbin ngồi với một chiếc túi chứa đầy thứ chất lỏng màu đỏ trên tay, và anh đang chậm rãi nuốt nó xuống. Bên cạnh anh là một chiếc túi y hệt được niêm phong và đang nằm trong áo hoodie của Hanbin. Đó là máu. Và Hanbin đang uống nó.
"A!" Matthew thở gấp và kêu lên.
Hanbin nhảy dựng lên khi nghe thấy âm thanh đó, miệng anh ấy rời khỏi chiếc túi, và mắt anh mở to khi nhìn thấy Matthew .
"Vậy ra đó là lí do mà chiếc áo hoodie xám của anh đã biến mất, hyung! Em đã tìm nó vào mấy ngày trước. Em rất thích mặc nó..."
"Chỉ... chỉ vậy thôi à?" Hanbin hỏi, mắt đảo nhanh giữa Matthew và túi máu. Và khi Hanbin đang nói, Matthew có thể nhìn thấy—Hanbin có răng nanh. Chúng sắc nhọn, phủ một lớp máu đỏ, và khiến Hanbin trông đẹp trai hơn bình thường một cách kỳ lạ.
"Anh là ma cà rồng, e... em không sợ sao?"
Matthew nhanh chóng vượt qua cú sốc nhỏ. "Sợ? Anh sao?"
Cậu lắc đầu và mỉm cười. "Không bao giờ, hyung. Anh luôn là người bạn thân nhất của em dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa."
Hanbin bắt đầu rơm rớm nước mắt, anh nhanh chóng ném túi máu và quay đi để giấu những giọt nước mắt.
"Eyyy, hyung, đừng nói với em là anh đang khóc đấy nhé," Matthew trêu anh và nhảy tới ôm lấy anh từ phía sau, hai tay cậu ôm lấy eo Hanbin và úp mặt vào vai anh. "Em sẽ không bao giờ sợ anh. Em hứa, Hanbin hyung."
Hanbin sụt sịt. "Anh thì có."
"Có gì cơ? Sợ hãi sao?" Matthew ngạc nhiên hỏi. "Tại sao vậy?"
Hanbin rời khỏi cái ôm của Matthew và quay lại ôm cậu thật chặt đến mức ngực của cả hai chạm vào nhau và Matthew có thể cảm nhận nhịp tim đập nhanh và mạnh bên tai mình.
"Anh sợ em sẽ rời bỏ anh," Hanbin thở hắt. Anh ngả người ra sau và nhìn vào mắt cậu khiến Matthew đỏ mặt. "Em có ý nghĩa rất lớn với anh, Seokmae. Nếu em ghét anh, anh không biết mình phải làm gì."
Matthew cau mày. "Hyung, em không bao giờ có thể ghét anh. Đừng có những suy nghĩ tồi tệ như thế nữa, được chứ? Anh không thể thoát khỏi em được đâu ngay cả khi anh cố gắng."
Hanbin phá lên cười và lau đi những giọt nước mắt còn lại. "Em nói đúng. Anh bị mắc kẹt với em rồi, phải không?"
Matthew vui vẻ gật đầu. "Mắc kẹt với em."
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất Matthew thấy Hanbin khóc. Và đó cũng là ngày một thứ gì đó đã thay đổi. Kể từ khi Hanbin có thể tự do là chính mình khi ở bên cạnh Matthew, anh ấy dường như thể hiện tình cảm nhiều hơn.
Ngôn ngữ tình yêu của Hanbin luôn là những hành động đụng chạm cơ thể, nhưng giờ nó thậm chí mạnh mẽ hơn gấp mười lần—và như một điều dĩ nhiên, Matthew luôn đáp lại.
Matthew tin rằng chính sự nhẹ nhõm khi giữa cả hai không còn một bí mật lớn như vậy đã khiến cậu và Hanbin trở thành hai thỏi nam châm, luôn hướng về phía nhau, ôm lấy nhau bất cứ khi nào có thể, đến nỗi khó mà tách ra được.
Và cũng chính vì như vậy, điều đó chỉ khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn khi họ phải rời khỏi Cube và xa nhau. Matthew ước gì cậu ấy có thể ở bên cạnh Hanbin, nhưng cậu cảm thấy quá nhớ nhà và Hanbin cũng có một vũ đoàn đang đợi anh ấy. Họ phải tạm biệt nhau và vô cùng khó khăn cho Matthew khi cậu không thể nào hoàn toàn bình phục sau nỗi đau cho đến vài tuần sau khi trở về với gia đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro