Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 83: Thất tuyệt vương làm tốt lắm!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Thiên Phong ôm Diệp Cẩn xuất môn, vừa đi vừa nói, "Cố ý."

"Ừ." Diệp Cẩn lười biếng nhắm mắt lại.

Thẩm Thiên Phong bật cười, "Lần này Mộ Hàn Dạ thiếu ngươi một nhân tình lớn."

"Tiện tay giúp đỡ mà thôi." Diệp Cẩn nói, "Nếu bọn họ có thể ở bên nhau, cũng là một chuyện tốt."

"Còn chưa hỏi ngươi, vì sao phải bảo Mộ Hàn Dạ đi ra ngoài?" Thẩm Thiên Phong lại hỏi.

Diệp Cẩn nâng giương mắt nhìn hắn, "Nhìn ra?"

"Có lẽ Mộ Hàn Dạ nhìn không ra, nhưng ta thì không thể." Thẩm Thiên Phong cười cười, "Nếu không thành thân với ngươi nhiều năm như vậy cũng xem như không sao."

"Quá khôn khéo sẽ bị người ghét." Diệp Cẩn dùng ngón tay quấn lấy tóc hắn, đem chuyện Ô Đầu Thảo nói qua một lần.

"Thật vậy?" Thẩm Thiên Phong nghe vậy nhíu mày.

"Ta lừa ngươi làm gì." Diệp Cẩn nói, "Nhưng ta chưa bao giờ nghe nói Ô Đầu Thảo có thuốc giải, chỉ có thể chậm rãi tìm hiểu thôi."

"Nếu đúng là như vậy, chỉ sợ không nên gạt Thất Tuyệt vương." Thẩm Thiên Phong nói, "Dù sao dựa theo năng lực và tình cảm của hắn, nói không chừng sẽ tìm được giải dược."

"Ừ." Diệp Cẩn gật đầu, "Nhưng dù sao độc dược cũng đã ngủ đông mười mấy năm, không nên vội vàng nhất thời, ta sẽ bốc chút thuốc cho Hoàng Đại Tiên trước, đợi đến sau khi mọi người khởi hành đến Đông Bắc, mới tìm cơ hội nói với Mộ Hàn Dạ."

"Cũng được." Thẩm Thiên Phong gật đầu. Nơi này dù gì cũng là địa bàn của Sở Uyên, huống chi trước mắt còn là thời khắc mấu chốt để loại bỏ Lưu Nhất Thủy, nếu để Mộ Hàn Dạ biết được chân tướng, nói không chừng sẽ mặc kệ tất cả suốt đêm chạy đến Đông Bắc, khi đó chỉ càng gây thêm phiến phức cho mọi người.

"Mệnh cách Hoàng Đại Tiên cũng không quá tệ." Diệp Cẩn nhắm mắt lại, miễn cưỡng tựa vào trước ngực hắn, "Cho dù hiện tại có khổ một chút, thì sau này ông trời cũng sẽ bù lại cho hắn."

Thẩm Thiên Phong cười cười, ôm hắn bước nhanh về phòng.

Mà cùng lúc đó, Hoàng Đại Tiên tương đối sống không bằng chết.

Khi nãy sau khi Diệp Cẩn xuất môn, hắn vốn muốn nói rõ rằng mình không cần xoa bóp, đáng tiếc còn chưa chờ hắn mở miệng, Mộ Hàn Dạ đã nhanh chóng lột ra ngoại bào, lộ ra nửa người trên xích lỏa tinh trắng, thậm chí còn có duấ hiệu muốn cởi quần.

"Ngươi muốn làm gì!" Hoàng Đại Tiên kinh hãi.

Mộ Hàn Dạ nói, "Xoa bóp cho A Hoàng."

Hoàng Đại Tiên: ...

Xoa bóp thì xoa bóp, ngươi cởi y phục làm gì?

Mộ Hàn Dạ rất là thành khẩn, "Như vậy sẽ phát huy tác dụng tốt hơn."

"Mặc lại đi!" Hoàng Đại Tiên ra lệnh.

Mộ Hàn Dạ đành phải tâm không cam lòng không nguyện buộc lại thắt lưng, dùng cả tay lẫn chân bò lên giường.

"Ta, ta cũng không cần xoa bóp lắm." Hoàng Đại Tiên lui đến góc tường, gắt gao ôm lấy chăn.

"Nhưng Diệp cốc chủ nói ngươi cần." Mộ Hàn Dạ ném chăn qua một bên, cánh tay hơi dùng lực, cả người Hoàng Đại Tiên đã nằm bẹp trên giường.

"Ta thật sự... A!" Hoàng Đại Tiên hô đau một tiếng.

"Nghe lời." Mộ Hàn Dạ nói, "Bằng không bổn vương chỉ có thể trói ngươi lại."

"Ngươi dám!" Hoàng Đại Tiên nghe vậy kinh hãi.

"Cho dù sau này A Hoàng có phạt ta, ta cũng chấp nhận." Mộ Hàn Dạ nói, "Nay Diệp cốc chủ nói gì, ta chỉ có thể nghe theo đó."

Hoàng Đại Tiên: ...

"Nghe lời." Mộ Hàn Dạ ngồi khóa trên đùi hắn.

Hoàng Đại Tiên cơ hồ muốn hộc máu.

Tiết y bị kéo lên tận vai, lộ ra tấm lưng gầy guộc trắng nõn, ánh mắt Mộ Hàn Dạ rất cơ khát, nhưng vẫn thuận lợi khống chế được, chỉ giúp hắn nhu ấn khắp lưng.

Hoàng Đại Tiên lúc trước còn có chút lo lắng đề phòng, sau lại thấy hắn không làm gì khác, mới thả lỏng một chút. Huyệt vị được nhẹ nhàng xoa ấn, cường độ vừa phải, tê tê dại dại cũng cũng không khó chịu, vì thế dần dần cũng mặc kệ.

Sau khi ấn xong sau lưng, Mộ Hàn Dạ đấu tranh tư tưởng kịch liệt xem có nên kéo luôn quần xuống không, bất quá may là cuối cùng cũng nhịn xuống được, lật người hắn lại.

Hoàng Đại Tiên nhất thời không có phản ứng, ánh mắt vẫn giữa trạng thái buồn ngủ trước đó, tiết y mở rộng, hai điểm trước ngực dưới ánh nén khe khẽ đứng thẳng, Thất Tuyệt vương nhất thời liền bưng kín mũi.

"Ngươi." Hoàng Đại Tiên thật là nghĩ không ra, kẻ háo sắc như thế, rốt cục là lên làm Hoàng đế như thế nào.

Mộ Hàn Dạ nói, "Đều là A Hoàng không tốt."

Vẻ mặt Hoàng Đại Tiên phức tạp, cái này có liên quan gì tới ta?

Hai mắt Mộ Hàn Dạ không ngừng nhìn loạn.

Hoàng Đại Tiên đưa tay muốn kéo lại vạt áo, nhưng bị hắn nắm chặt cổ tay, sau đó liền bị hôn một cái.

"A Hoàng." Mộ Hàn Dạ cắn cắn xương quai xanh của hắn.

"Làm gì vậy?" Thanh âm Hoàng Đại Tiên rất bất đắc dĩ.

Mộ Hàn Dạ kéo tiết y từ trên người hắn xuống, áp cả người lên thân hắn, từ trên cao nhìn xuống.

Hoàng Đại Tiên: ...

"Ta sẽ không để ngươi có chuyện." Mộ Hàn Dạ ôm hắn vào trong lòng, "Mặc kệ Ô Đầu Thảo kia có phải độc dược hay không, ta cũng nhất định thanh lí sạch sẽ cho ngươi."

Hoàng Đại Tiên không nói chuyện.

"A Hoàng." Mộ Hàn Dạ ghé vào tay hắn gọi.

"Ân." Hoàng Đại Tiên lên tiếng.

"Đừng sợ." Thanh âm Mộ Hàn Dạ rất thấp, "Ta vẫn luôn ở đây."

Trong chớp mắt, hốc mắt Hoàng Đại Tiên có chút nóng lên.

Nhưng không đợi hắn nói chuyện, Mộ Hàn Dạ đã đưa tay niết lấy nhũ tiêm của hắn.

Sự cảm động vất vả lắm mới tích góp được từng chút một đã sụp đổ trong nháy mắt, Hoàng Đại Tiên lại bắt đầu muốn đem hắn đạp xuống giường.

Môi Mộ Hàn Dạ lưu luyến hôn lên cổ hắn, sau đó một đường kéo dài xuống dưới, ngậm lấy vật nhỏ nhạt màu đang lộ ra.

Hoàng Đại Tiên dưới tình thế cấp bách muốn đẩy ra, nhưng lại bị hắn nắm chặt tay, rồi một trận kịch liệt duyện hôn lại phủ xuống, cuối cùng ngay cả quần cũng bị lột một nửa.

"Mộ Hàn Dạ!" Hoàng Đại Tiên kinh hãi.

"Ta không làm đến cùng." Mộ Hàn Dạ dùng tư thế Thái Sơn áp đỉnh ôm chặt lấy hắn như gấu lớn, "Để ta hôn ngươi."

Hoàng Đại Tiên đánh qua một chưởng, lại không có chút hiệu quả, trái lại còn bị hắn chặn môi, trong lúc bị duyện cắn kịch liệt, Hoàng Đại Tiên chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, hận không thể lập tức hôn mê. Mộ Hàn Dạ thừa cơ lột sạch y phục còn lại của hai người rồi quăng xuống giường, một tay nắm lấy thắt lưng của hắn, làm cho hai người tiếp xúc càng chặt chẽ.

Tư thế quá mức xấu hổ, Hoàng Đại Tiên vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết, liều mạng giãy dụa muốn tránh ra, nhưng hiển nhiên là như châu chấu đá xe. Nơi cực nóng chặt chẽ tương thiếp, hai người đều không thể khống chế mà nổi lên phản ứng, trong lòng Mộ Hàn Dạ giống như bị lửa đốt, tuy rằng rất muốn bất chấp tất cả mà muốn người nọ, nhưng cuối cùng hắn vẫn cắn răng nhịn xuống, chỉ kéo tay hắn qua lung tung thân thiết một phen, thẳng đến khi hai người đều kiệt sức mà thở hồng hộc, mới miễn cưỡng yên tĩnh lại.

Mộ Hàn Dạ ngồi ở một bên, không hề chớp mắt nhìn hắn.

Hình ảnh yên bình, cũng coi như là điềm tĩnh tốt đẹp.

Mà trong phủ Lưu Nhất Thủy, Tần Thiếu Vũ cũng cùng Thẩm Thiên Phong ngồi xổm sau cửa sổ hậu viện, ngưng thần lắng nghe cuộc đối thoại giữa Lưu Nhất Thủy và Triệu Càn.

"Triệu đại nhân tìm ta có chuyện gì?" Lưu Nhất Thủy ngồi trên ghế chủ tọa.

"Ta đáp ứng điều kiện của ngươi." Triệu Càn nói.

Lưu Nhất Thủy đối với việc này cũng không ngoài ý muốn, cười nói, "Như thế rất tốt, Triệu đại nhân quả nhiên là kẻ thức thời."

"Nhưng ta có yêu cầu." Triệu Càn nhìn hắn.

"Nga?" Lưu Nhất Thủy nghe vậy bất ngờ, "Yêu cầu?"

"Không sai." Triệu Càn nói, "Ta muốn lợi ích."

Lưu Nhất Thủy nghe vậy cười nhạt một cái, "Triệu đại nhân nói đùa, hiện tại, sợ là ngươi không có tư cách nói điều kiện."

"Nếu ta đáp ứng gia nhập thì sao?" Triệu Càn hỏi.

Lưu Nhất Thủy nghe vậy khẽ nhíu mày, "Triệu đại nhân đây là có ý gì?"

"Ta đáp ứng giúp các ngươi làm việc." Triệu Càn nói rõ từng câu từng từ, lại lập lại một lần, "Nhưng ta muốn lợi ích."

"Vì sao Triệu đại nhân lại thay đổi nhanh như vậy?" Lưu Nhất Thủy đứng lên.

Lúc trước mình cũng đã từng đến mượn sức hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng đều không có hiệu quả gì, lần này lại chủ động mở miệng muốn gia nhập, quả là rất khó hiểu, hiển nhiên cần phải hỏi cho rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy