Ray
.
.
.
.....
Kính cửa sổ vỡ tung, rèm bị kéo ra một nửa, bàn ghế ngổn ngang, một chiếc bình úp ngược trên thảm, nước bên trong thấm qua tấm thảm dày, bàn cà phê bị đập nát, những mảnh thủy tinh nhỏ rơi ở khắp mọi nơi.
Ray nhìn ngôi nhà đổ nát hồi lâu không nói nên lời, Boston, người đi cùng anh, sửng sốt và thốt ra một câu chửi thề, sau khi nhìn xung quanh, cậu hỏi Ray có muốn gọi cảnh sát không.
Ánh mắt Ray rơi vào bức tranh duy nhất còn nguyên vẹn trong phòng, cuối cùng anh lắc đầu.
Ray không hề ngạc nhiên khi Sand phá hủy ngôi nhà của anh, ngay từ giây phút khi Ray rời đi, anh đã biết giữa họ chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc chiến. Sand chưa bao giờ bị khuất phục, điều mà Ray biết rất rõ, ngay cả Ray cũng hơi bất ngờ khi chiến tranh lạnh giữa họ đã đến mức này, thật may là Sand chỉ đập phá nhà của Ray và không làm ra điều gì kinh khủng hơn nữa...(1)
Boston đoán rằng Ray sẽ không gọi cảnh sát và khi cậu ta nhìn thấy bức tranh đó, cậu liếc nhìn vẻ mặt của Ray, trên mặt anh không nhìn thấy sự tức giận mà là một tia kinh ngạc và sợ hãi, cậu nhận ra rằng vấn đề này không đơn giản như cậu đã nghĩ. Boston vỗ vai Ray và bảo khi cần hãy gọi cho cậu ấy.
Trên đời này thứ khó nắm bắt hơn tình yêu chính là sự đan xen giữa tình bạn và tình yêu. Loại cảm xúc phức tạp này cực kỳ nguy hiểm, tưởng chừng như chỉ khiến một số người lo lắng nhưng thực chất nó giống như một quả bom nguyên tử, một khi phát nổ, tất cả mọi người đều có thể bị thương, những người có liên quan, không ai trong số họ có thể sống sót. Boston, Ray và Mew là những ví dụ điển hình nhất.
Đó là một thỏa thuận tồi tệ giữa họ. Thành thật mà nói, không ai trong số họ là người vô tội khi mối quan hệ của họ đã phát triển đến mức này. Mew tưởng chừng như bị ép buộc phải xen vào cuộc sống hỗn loạn của Ray và Sand nhưng thực chất đó chỉ là sự giả dối, Boston luôn cảm thấy cậu và Ray là cùng một loại người, đều ích kỷ và ngang ngược nhưng cậu vẫn khác với Ray ,ít nhất thì cậu cũng không dễ dàng bị lay động bởi chính mình. (2)
Ray đã yêu thầm Mew được 4 năm, anh ta luôn nghĩ rằng mình đã che đậy rất tốt nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra... Boston luôn cảm thấy điều này thật sự rất lố bịch. Ray luôn bảo rằng anh ta yêu Mew một cách nghiêm túc và xem thường thái độ hời hợt của Boston. Nhưng thực tế, Ray là một kẻ hèn nhát , anh ta không dám thừa nhận rằng mình yêu Mew và không hài lòng với việc làm bạn hiện tại. Sự do dự khiến anh ta sợ hãi... Sau đó, Ray thể hiện nỗi sợ đó ra bên ngoài và nhận được sự lo lắng từ người quan tâm anh ta.
Sand là một trong những nạn nhân, cậu lại yêu một kẻ đạo đức giả như Ray- người luôn nói về tình yêu một cách đúng mực và chân thành, nhưng khi thực sự phải đối mặt với trách nhiệm trong tình yêu, anh ta lập tức tháo bỏ lớp mặt nạ và bỏ chạy...
Sau khi mọi mối quan hệ kết thúc, Ray sẽ quay lại với Mew và bắt đầu chăm chỉ hơn để trở thành người bạn hoàn hảo của Mew. Mỗi khi điều này xảy ra, Boston lại cảm thấy chán ghét "trò chơi bạn bè" mà cả 2 dùng để lừa dối nhau. Vấn đề lớn nhất đối với những người thiếu thốn tình yêu là họ không hề biết khái niệm về tình yêu nên tự lừa dối chính mình và tưởng tượng ra những điều không tồn tại. Thay vì nói Ray yêu Mew thì sẽ đúng hơn nếu nói điều Ray yêu chính là cái cách mà tâm trí cậu ta tự tạo ra ảo giác, giả sử nếu đêm mà Ray tự sát, Boston là người đến tìm Ray thì có lẽ người Ray yêu sẽ là cậu.
Boston coi thường Ray nhưng cũng đồng thời cảm thông cho Ray. Cậu thông cảm cho Ray vì không thể phân biệt được giữa tình yêu và sự biết ơn, càng thông cảm hơn với việc Ray đã từ bỏ người thực sự yêu mình chỉ vì ảo mộng mà anh ta đã tự dệt nên cho chính mình....
.
.
.
-Tôi không thể tìm thấy em ấy.
Ray đẩy chiếc điện thoại sang Boston.
Boston không nhúc nhích, cậu nhìn Ray, trên người Ray toát ra một loại chán nản đang dần mất đi sức sống, Boston rất quen thuộc với bộ dạng này của Ray .
-Cậu lại uống thuốc à?
Boston hỏi...
Ray quay mặt đi và lặp lại câu nói lúc nãy...
-Tôi không tìm thấy Sand, cả trong quán bar lẫn trong nhà em ấy.
-Vậy tại sao cậu lại tìm tôi và nói với tôi những điều này?
-Em ấy không trả lời cuộc gọi của tôi...
Dù Boston có nói gì thì Ray cũng chỉ lặp lại những lời tương tự. Điều này khiến Boston khó chịu, cậu ta lên giọng nói: " Cậu ấy đổi số từ lâu rồi, đương nhiên là sẽ không gọi được!" Cậu có biết bây giờ cậu trông như thế nào không?.....giống như một con chó, một con chó bị lạc...
-Cậu đủ chưa? Nếu cậu nói đủ rồi thì đưa cho tôi số của em ấy.
-Cậu định làm gì khi gọi được cho cậu ấy ? Nếu muốn bồi thường, cậu có thể gọi trực tiếp cho cảnh sát!
Boston chán ngấy những lời người khác đàm tiếu về mối quan hệ giữa Ray và Sand, cậu ta vạch trần Ray một cách không thương tiếc...
-Hay là cậu đã yêu Sand và không muốn cậu ta rời khỏi cậu?
Nói xong, Boston tựa lưng vào ghế chờ đợi sự phản bác và tức giận của Ray. Nhưng sự chờ đợi đó đã trở nên vô ích, Ray chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào giao diện cuộc gọi không liên lạc được trên màn hình điện thoại mà không nói một lời.
Sự im lặng của Ray khiến Boston hoàn toàn bị sốc, cậu cuối cùng cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, lập tức ngồi thẳng dậy, hồi hộp theo dõi từng cử động của Ray cho đến khi Ray ngẩng đầu lên nhìn bức tranh một ngôi nhà và một vách đá.
-KHÔNG.... Ray lẩm bẩm.
-Cái gì không?... Boston có chút nghe không rõ.
-Tôi không có lời nào để nói...
Lần này Boston đã nghe thấy. Cậu nghe thấy tất cả những gì Ray nói, có một cảm giác hoảng sợ mà cậu thậm chí còn không thể phát hiện ra.
Khi còn học đại học, Ray đã tự lập và rời khỏi nhà của mình, thực tế Ray không nghĩ đây là nhà, đối với anh mà nói, nó giống như một khách sạn cung cấp đồ ăn và chỗ ở hơn, cha mẹ anh thỉnh thoảng lại xuất hiện, hỏi thăm tình hình hiện tại của Ray như một thói quen, để lại đủ tiền trước khi họ rời đi, họ sẽ liên lạc với người hầu và hàng xóm nhưng họ lại không nói một lời nào với Ray. Ray nghĩ đến chú cún ở nhà và thấy mình cũng chẳng khác gì nó...
Ray chuyển ra khỏi biệt thự trước khi bắt đầu học đại học mà không thông báo trước cho ai cả, sau khi năm học bắt đầu, bố mẹ đã liên lạc với anh, sau khi nhận được lời giải thích, họ không bao giờ hỏi về chuyện đó nữa. Ngay khi Ray vui mừng vì anh nghĩ mình có thể được tự do và hoàn toàn cắt đứt được những liên quan với cha mẹ thì thực tế đã sớm giáng cho anh một đòn chí mạng - Ray phát hiện ra rằng mình lạnh lùng và ích kỷ, hoàn toàn giống với bố mẹ anh ấy.
Mew từng hỏi Ray ,điều anh ghét nhất là gì... Suy cho cùng điều Ray ghét nhất chính là người đã cho anh sự sống, anh tìm đủ mọi cách để thoát khỏi bố mẹ nhưng kết quả là họ luôn hiện diện trong cơ thể anh và không bao giờ có thể rời khỏi, họ sẽ đồng hành cùng Ray cho đến khi anh chết, chỉ có bản thân Ray mới hiểu được nỗi đau đó, nó không hề giảm bớt theo thời mà càng lúc càng lớn dần, cho dù đến lúc bố mẹ anh chết đi thì những nỗi đau mà họ đã gây ra cho Ray vẫn sắc bén đến mức có thể cứa rách da, máu chảy đầm đìa ....
Nỗi đau như được bao phủ bởi những chiếc gai nhọn, mỗi đầu đều mang theo một loại chất độc thù hận nhưng chúng không thể làm hại bố mẹ anh mà cuối cùng hướng về phía chính Ray, đâm vào tim anh rỉ máu....
Chỉ có thuốc mới có thể giúp Ray vượt qua sự đau đớn và mệt mỏi . Nhưng sự tỉnh táo đó chỉ tồn tại một cách ngắn ngủi, sau khi thuốc dần mất đi tác dụng, sự tuyệt vọng quay trở lại và phá hủy mọi thứ một cách dữ dội hơn. Ray nhìn thấy bức tường lý trí cao ngất ngưởng của mình bị đập vỡ thành từng mảnh và đó chính là nguyên nhân sự việc đêm đó xảy ra , Ray- ngồi trong bồn tắm và chĩa dao vào.....chính mình.
Khi lưỡi dao cắt đứt phần da ở cổ tay, Mew đã kịp thời lao tới và ôm lấy cơ thể lạnh ngắt của anh như muốn hàn gắn lại những vết thương từ thẳm sâu trong tim Ray ...
Tình yêu là một khả năng bẩm sinh và có một số người sinh ra đã có nó, Ray từng nghĩ mình là một sản phẩm khiếm khuyết không có khả năng này, giống như cha mẹ của mình nhưng khi Mew ôm chặt lấy anh, anh mới nhận ra rằng mình khác họ, trái tim anh vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ người khác...
Mew đưa cho anh bức tranh của mình và nói rằng thị trấn nhỏ trong tranh là thành phố Ronda, được mệnh danh là thành phố thích hợp nhất để bỏ trốn, Mew nói với niềm khao khát rằng sau này cậu sẽ đến đó cùng với người mình yêu, Ray treo bức tranh cẩn thận trong phòng khách và nói : "cậu có thể đi nếu muốn, tôi sẽ đi cùng cậu".
Anh chưa bao giờ nói điều này với Sand, bởi vì thực tế, Ray hoàn toàn không biết tình bạn là gì, và bố mẹ anh cũng chưa bao giờ dạy anh. Anh đoán Sand hẳn phải có một ngôi nhà đẹp, là người biết tuốt trong cuộc sống và thậm chí còn biết cắt tóc.
Ngày Sand cắt tóc cho Ray.
Trong đêm mất ngủ sau khi ân ái, ánh đèn ô tô nhấp nháy xuyên qua rèm cửa, những ánh sáng của đèn đường hắt vào, phản chiếu vào căn phòng, tạo thành một gam màu ấm áp.
Họ đứng đối diện nhau trong phòng tắm, Sand giơ chiếc kéo lên bảo Ray đừng cử động, đôi mắt to sáng của cậu tập trung vào mái tóc của Ray, cánh tay của Ray giơ lên một cách cứng ngắc, Sand cười anh và nói rằng anh trông giống như một con rối. .
Sand bắt chước những âm thanh chuyển động của con rối, rất trẻ con nhưng Ray không hề cảm thấy chán ghét, ngược lại ôm lấy eo cậu và bắt chước giọng điệu của những con rối trên TV, họ nhìn nhau và cười...
Khi Sand cười, cậu có lúm đồng tiền nông, sống động và mềm mại, đôi mắt chớp chớp liên hồi, giống như một đôi bàn tay bị nhiễm điện, ôm lấy trái tim Ray, cảm giác tê tê dại dại.
Họ nhìn nhau, hít thở hơi ấm từ cơ thể nhau, ranh giới giữa cơ thể dần dần mờ nhạt, họ hôn nhau và không nói chuyện nữa.
Sand cao hơn Ray. Trong nụ hôn, cậu giữ chặt Ray, không cho Ray cử động. Mọi cảm xúc dâng trào cùng với nụ hôn, Ray có thể cảm nhận được Sand đang run rẩy. Anh không biết cảm xúc đó là gì nhưng anh đã vô thức vuốt ve lưng Sand, Ray cũng thực sự không hiểu giữa những người yêu nhau là mối quan hệ như thế nào, anh chỉ có thể chắc chắn rằng mỗi giây mỗi phút anh hôn Sand, trong lòng anh chỉ có Sand, anh yêu cậu nhiều hơn những gì anh đã nghĩ, cuộc đời anh không thể không có Sand.
Khi thừa nhận với Sand rằng anh yêu Mew, Ray thậm chí không hề do dự, anh không nhận ra rằng hành động của mình chẳng khác gì tra tấn, đôi mắt giận dữ của Sand xen lẫn sự thất vọng, cậu nhìn chằm chằm vào Ray và nói với anh từng chữ một: Tôi sẽ không là sự lựa chọn của bất kỳ ai.
Ray mãi cũng không chịu thừa nhận, anh không coi Sand là một giải pháp thay thế mà là một lựa chọn khác tồn tại cùng thời điểm với Mew. Anh muốn phản bác, nhưng không biết phải nói điều gì, anh không dám nhìn thẳng cậu, quay mặt sang 1 bên, Ray không muốn đối diện với ánh nhìn của Sand, có một cảm giác đau nhói xuất phát từ thẳm sâu trong trái tim anh...
Sự im lặng khủng khiếp trôi qua cho đến khi trong mắt Sand không còn chút giận dữ nào nữa, cậu mở cửa xe và bỏ đi. Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, cảm xúc của Ray như bùng nổ, anh không muốn thừa nhận rằng mình đang rất hoảng loạn và sợ hãi nhưng trái tim lại phản bội anh, nó không ngừng run lên, Ray không khỏi đập tay vào vô lăng, bấm còi, phát ra những âm thanh điên cuồng, trông thật khốn khổ và bất lực trên đường phố vắng tanh.
Lúc này đây, Ray thất vọng nhận ra rằng sự bất lực dày vò anh đã quay trở lại, và những chiếc gai từng khiến anh bị thương lại một lần nữa tiến đến gần anh, ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
.
.
.
.
.......
"Xin lỗi, thưa anh, nhưng hiện tại chúng tôi không có địa điểm mà anh đang tìm..." Nhân viên công ty du lịch nói với Sand một cách ngại ngùng...
"Thành phố Ronda" Sand lặp lại.
"...Đúng vậy, thành phố Ronda, tạm thời chúng tôi không có tuyến du lịch nào ở khu vực này. Tôi thực sự xin lỗi." Nhân viên lại xin lỗi.
Sand gật đầu lịch sự, nói rằng điều đó không quan trọng. Sand sớm đoán trước được kết quả sẽ như vậy, cậu đã kiểm tra thành phố này và phát hiện ra rằng nó nằm ở phía nam Tây Ban Nha và không có danh lam thắng cảnh nào nổi tiếng, ngoại trừ những vách đá và chúng không có gì đặc biệt, nhưng lời đồn về "Thành phố tốt nhất cho người bỏ trốn" khiến cậu tò mò...
Trên thế giới có hàng triệu thị trấn nhỏ như thế này, nhưng chỉ có thị trấn này được đưa vào tranh và treo trong nhà Ray suốt 4 năm. Sand rất tò mò và muốn xem thị trấn nhỏ này như thế nào, bạn bè cũng khuyến khích cậu đi du lịch và thư giãn, điều này có thể giúp cậu buông bỏ được những cảm xúc cũ...
Sand rất biết ơn về sự quan tâm của bạn mình, thực ra cậu muốn đến Ronda, không phải để từ bỏ quá khứ, cậu chỉ có một ý nghĩ bất chợt và một chút không cam lòng mà cậu không muốn thừa nhận.
Sau khi bước ra khỏi công ty du lịch, Sand nhận được một cuộc gọi, cậu nhìn số và lưỡng lự. Từ khi đổi số, đời sống xã hội của cậu càng trở nên mờ mịt, chỉ có gia đình và một số bạn bè biết thông tin liên lạc của Sand, để cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Ray, cậu sẽ không trả lời bất kỳ cuộc gọi nào từ người lạ.
Nhưng số này hiện đã được gọi bốn lần trong một ngày. Có lẽ các bạn cùng lớp trong trường có chuyện gì gấp, nghĩ như vậy, Sand vẫn nghe điện thoại.
Người ở đầu bên kia điện thoại không ai khác chính là Mew, sau màn tự giới thiệu rất ngắn gọn, cậu đã cúp máy mà không đợi Sand trả lời.
--Ray đang ở bệnh viện Bangkok....hấp hối.
Trong tiềm thức, Sand muốn cười, muốn gọi lại hỏi chuyện này có liên quan gì đến cậu, Sand mở miệng nhưng không thể nói được gì, cậu đứng im lặng cầm điện thoại, tai ù đi, như thể chính cậu giống như bị một cái xẻng đập vào đầu và thế giới bắt đầu quay cuồng.
.
.
.
...
Còn tiếp....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro