Chương 203: Đại bản doanh sát thủ, Vân Tiêu Thành
Khi hắn đặt chân lên cầu treo, bởi vì vóc dáng cao lớn, dây cáp cây cầu liền lắc lư dữ dội. Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, nó đã dần ổn định trở lại.
Nam nhân đắc ý cười cợt, sải bước đầy ngạo nghễ. Nhưng ngay khoảnh khắc hắn vận công chuẩn bị băng qua, cây cầu bỗng nhiên chấn động dữ dội.
Từ dưới cầu, hàng chục móng vuốt khô gầy đen sì bất ngờ vươn lên, siết chặt lấy cổ chân hắn. Những móng vuốt sắc bén cào rách da thịt, máu tươi lập tức túa ra, nhuộm đỏ bề mặt gỗ.
Nam nhân lập tức tái mặt, hoảng loạn gào thét: "Cứu mạng! Cứu ta! Mau cứu ta——!"
Hắn là đệ tử Vô Cực Môn. Nhìn thấy đồng môn gặp nạn, một người khác lập tức tung mình lao đến, định vung kiếm chém đứt những móng vuốt kia. Nhưng chưa kịp ra tay, hắn chỉ vừa chạm vào người bị nạn thì sắc mặt đã lập tức đen kịt, toàn thân cứng đờ, bất động như tượng đá.
Mộ Trì cau mày, dường như định can thiệp. Nhưng ngay lúc đó, một giọng nữ trong trẻo bỗng vang lên bên tai: "Đừng động. Trên người bọn họ đã nhiễm tử khí, ngươi không cứu được đâu."
Là Khanh Vũ.
Mộ Trì giật mình quay phắt lại nhìn nàng, trong mắt ánh lên tia hy vọng. "Khanh Vũ, ngươi nhất định có cách đúng không? Giúp ta cứu bọn họ đi!"
Khanh Vũ còn chưa kịp đáp, bỗng cảm giác có người siết nhẹ bên hông. Nàng ngước lên, bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của nam nhân nọ, dường như đang nhắc nhở nàng đừng xen vào chuyện không liên quan.
Nàng chỉ cười khẽ, như muốn trấn an hắn rằng mình sẽ không ra tay. Sau đó, ánh mắt nàng lướt qua đám đông một vòng, cuối cùng dừng lại ở người cần tìm.
Nàng khẽ vẫy tay, gọi: "Tinh Đồng, lại đây."
Thiếu niên vốn đang đứng cạnh Túc Lê Mặc lập tức ngoan ngoãn chạy đến, vui vẻ kêu lên: "Khanh Vũ tỷ tỷ!"
Túc Lê Mặc sững người.
Hắn có đang hoa mắt không?
Gia hoả này từ trước đến nay nhát gan sợ sệt, luôn giữ khoảng cách với người khác, thậm chí còn rất hiếm khi mở miệng. Vậy mà lúc này lại bám lấy một người không rời, còn trông có vẻ thích nàng hơn cả hắn?!
Trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu khó tả.
Đúng là tên phản bội.
Tinh Đồng ngoan ngoãn đứng trước mặt Khanh Vũ, có chút e dè liếc nhìn nam nhân đang hằm hằm nhìn mình. Hắn cẩn thận dịch sang bên một chút, sau đó lí nhí hỏi: "Khanh Vũ tỷ tỷ, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"
Khanh Vũ dịu dàng xoa đầu thiếu niên, mỉm cười: "Tinh Đồng, đây là sở trường của ngươi. Có thể khiến đám quái vật dưới kia ngủ say một khắc (15ph), chắc chắn rất dễ với ngươi đúng không?"
Thiếu niên nhẹ nhàng gật đầu, ngẩng khuôn mặt trắng nõn tinh xảo lên. Hắn không còn sợ người khác nhìn thấy đồ văn trên mặt mình nữa, đó là vì nữ tử trước mắt đã mang đến cho hắn đủ ấm áp và sự dẫn dắt, khiến hắn tràn đầy tự tin.
Hắn mím môi, kiên định đáp: "Khanh Vũ tỷ tỷ, ta nhất định sẽ làm tốt."
Thiếu niên cất giọng non nớt nhưng đầy kiên định, sau đó bước lên vài bước, bàn tay nhỏ vươn ra. Một luồng sức mạnh kỳ lạ từ lòng bàn tay hắn lan tỏa, như dòng nước âm thầm đổ xuống phía dưới cây cầu treo sâu không thấy đáy.
Chỉ trong chốc lát, mọi thứ trở nên tĩnh lặng lạ thường, không còn bất kỳ âm thanh nào vang lên. Hai người đang mắc kẹt trên cầu cũng dần kiệt sức ngất đi, thoạt nhìn không có gì đáng ngại, chỉ là bị một phen kinh hãi.
Người của Vô Cực Môn lập tức mang bọn họ rời đi.
Khanh Vũ mở miệng nhắc nhở: "Mọi người mau qua đi! Cây cầu này chỉ có thể duy trì ổn định trong một khắc, nếu quá đông người, chúng ta sẽ lãng phí thời gian."
Những người có mặt đều đã bị cảnh tượng vừa rồi dọa cho khiếp sợ, chẳng ai dám chậm trễ nữa. Không cần Khanh Vũ thúc giục, ai nấy đều hối hả chạy qua cây cầu như thể phía sau đang có quỷ dữ đuổi theo.
Khanh Vũ nhìn thiếu niên bên cạnh, mỉm cười tán dương:
"Tinh Đồng, bây giờ ngươi đã khống chế sức mạnh tốt hơn nhiều rồi, thật lợi hại."
Thiếu niên mím môi, có chút ngượng ngùng, nhưng niềm vui hiện rõ trên gương mặt.
Vẫn là tâm tính của một đứa trẻ, chỉ cần được người mình quý trọng khen ngợi một câu, liền thỏa mãn không thôi.
Lần này, cả đoàn người lại bình yên vô sự vượt qua cây cầu treo nổi danh hiểm nguy bậc nhất. Điều này khiến nhiều kẻ không khỏi cảm thấy khó tin. Vân Tiêu Thành vang danh là sát thủ, sợ rằng lần này đã thất bại trong việc ngăn cản bọn họ.
Tuy nhiên, không phải ai cũng lựa chọn đi con đường này.
Trong số những người tham gia Ái Hữu Hội lần này, có không ít kẻ vì muốn khám phá bí ẩn của vách đá tử vong mà lựa chọn đường tắt.
Một nhóm người khác lại đi theo một lộ tuyến hoàn toàn khác, dùng không gian truyền tống đặc biệt để trực tiếp tiến vào Vân Tiêu Thành.
Trong đoàn người này có Yến Ngưng Lạc, Liên Thiếu Kiệt và Hiên Viên Triệt. Nhờ lợi thế dịch chuyển, bọn họ thậm chí còn đến nơi sớm hơn nhóm kia một bước.
Giờ phút này, bọn họ đã an tọa trong khách phòng của Vân Tiêu Thành, lặng lẽ chờ đợi.
Liên Thiếu Kiệt thoáng quan sát xung quanh, rồi ghé sát vào Hiên Viên Triệt, nửa đùa nửa thật nói:
"Ngươi xem, trong thành này, bất kể nam hay nữ, ai nấy đều mang mặt nạ. Ngay cả đám tôi tớ bưng trà rót nước cũng che kín mặt, quả thực không nhận ra nổi ai với ai."
Hiên Viên Triệt nâng chung trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, giọng điềm nhiên:
"Bởi vì ngay cả đám tôi tớ ở đây cũng là những sát thủ thân thủ bất phàm. Bọn họ đảm nhiệm công việc này chẳng qua chỉ là để che giấu thân phận, thực chất đều thực thi những nhiệm vụ tuyệt mật, không thể lộ diện."
Liên Thiếu Kiệt gật đầu, ánh mắt lướt qua một bóng hình thanh lãnh đối diện.
Thiếu nữ ấy lặng lẽ ngồi đó, vẻ ngoài xuất trần, khí chất lạnh nhạt khiến xung quanh chẳng ai dám bắt chuyện. Hai nữ tử thường xuyên đi cùng nàng lần này không biết vì lý do gì mà cũng không xuất hiện.
Liên Thiếu Kiệt nhếch môi cười khẽ, dùng vai chạm nhẹ vào nam nhân bên cạnh, hạ giọng hỏi: "Ngươi nói xem, một cô nương lãnh đạm như vậy, tương lai ai có thể thu phục được nàng?"
Hiên Viên Triệt thản nhiên đáp: "Ngươi thì rất phù hợp."
Liên Thiếu Kiệt sững người, sau đó bật cười ha ha: "Ngươi đừng lấy ta ra làm trò cười. Có phải ngươi vẫn còn để bụng chuyện cũ, nghe ta nói vậy thì không vui đúng không?"
Hiên Viên Triệt khẽ cười, dung nhan tuấn mỹ mang theo nét thâm sâu khó đoán, vừa như đùa cợt, lại vừa như có ý khác: "Ta chỉ cảm thấy... ngươi thường xuyên nhắc đến nàng trước mặt ta như vậy, có phải đã động lòng với vị đại mỹ nhân lạnh lùng số một của Phiêu Miểu Tông rồi không?"
Liên Thiếu Kiệt thoáng nghẹn lời, sau đó lườm hắn một cái: "Nói linh tinh. Ta không có hứng tự mình chuốc lấy lạnh nhạt."
"Ồ? Nói cách khác là ngươi không đủ tự tin, sợ không theo đuổi được nàng thì mất mặt đúng không?" Hiên Viên Triệt ra vẻ như vừa bừng tỉnh đại ngộ.
Liên Thiếu Kiệt biết đấu võ mồm không lại hắn, bèn hừ lạnh một tiếng, dứt khoát im lặng.
"Phiêu Miểu Tông và Vô Cực Môn đã đến chưa?"
Một giọng nói trầm ổn cất lên, khiến Phong Kỳ, người đang định rời khỏi khách phòng, vô thức dừng bước. Hắn ngạc nhiên nhìn về phía nam nhân đang chậm rãi bước ra từ một căn trúc ốc gần đó.
Hề Trạm Thần, một trong những sát thủ khét tiếng nhất của Ám Sát Điện.
Hắn là kẻ nổi danh với sức mạnh tuyệt đối, thân hình cao lớn cường tráng, nắm đấm từng được đồn đại có thể hạ gục dã thú hung mãnh chỉ trong một cú đấm.
"A Trạm, ngươi vẫn còn ở trong cốc sao?" Phong Kỳ chớp mắt, thoáng kinh ngạc. Nghe hắn hỏi, Hề Trạm Thần liền gật đầu:
"Có người đến báo tin, nói bọn họ đã đến, chúng ta đang chuẩn bị qua đó."
Dứt lời, dường như nhớ ra chuyện gì, Phong Kỳ bổ sung:
"Đúng rồi, lần trước ngươi bảo ta tìm nữ tử có y thuật cao minh, diện mạo xuất sắc. Ta đã xác định được vài người..."
"Không cần." Hề Trạm Thần thản nhiên ngắt lời hắn, sau đó không nói thêm gì mà tiếp tục rảo bước về phía trước.
Phong Kỳ và Dịch Hàn nhìn nhau đầy khó hiểu.
Hắn... muốn đi đến yến tiệc sao?
Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây à? Làm sao chỉ sau một chuyến ra ngoài, trở về liền có chút kỳ quái thế này?
"Phật Thủ Thánh Liên hình như đã được A Trạm mang về trước đó rồi phải không?" Phong Kỳ hỏi.
Dịch Hàn gật đầu:
"Không sai. Hơn nữa, nó đang được nuôi dưỡng rất tốt trong hồ sen sau trúc ốc, không hề tổn hại gì."
"Nhưng mấy hôm trước đã có người đến hỏi, vậy mà A Trạm lại bảo hắn chưa từng thấy Phật Thủ Thánh Liên. Nghĩa là sao?" Phong Kỳ cau mày, tỏ vẻ khó hiểu. "Chẳng lẽ hắn đổi ý, không muốn giao nó cho người ta nữa?"
Dịch Hàn lắc đầu, vẻ mặt cũng đầy khó hiểu.
——
Sau khi vượt qua hai chướng ngại một cách suôn sẻ, đoàn người không gặp thêm trở ngại nào nữa mà thuận lợi tiến vào yến phòng của Tiêu Dao Cốc.
Vì nằm sâu trong núi, phần lớn kiến trúc của Tiêu Dao Cốc được xây dựng từ đá và trúc, mang lại cảm giác mộc mạc mà không kém phần tinh tế. Những mái nhà bằng trúc xanh rì kết hợp với nền đá rắn chắc tạo nên một phong cách vừa mới mẻ vừa độc đáo, khiến người ta không khỏi cảm thấy thích thú khi đặt chân đến nơi này.
"Các vị đã đi đường xa, hẳn là vất vả rồi. Mời vào trong nghỉ ngơi trước, Cốc chủ sẽ đến ngay."
Viêm Tuyệt nở nụ cười nhã nhặn, làm động tác mời đầy lịch sự.
Khanh Vũ chọn một góc yên tĩnh ngồi xuống, vị trí này khá khuất, không quá ồn ào. Ngay sau đó, Lâu Quân Nghiêu cũng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, còn phía đối diện thì nhanh chóng bị Mộ Lai chiếm lấy.
Khanh Bắc vừa mới bước đến, còn chưa kịp đến gần tỷ tỷ thì đã bị hai người kia một trái một phải chặn mất vị trí, đành ngậm ngùi tìm một chỗ khác gần đó, ánh mắt tràn đầy ấm ức.
Khanh Vũ bật cười bất đắc dĩ, nhìn thiếu niên bằng ánh mắt trấn an, ra hiệu lát nữa sẽ có cơ hội nói chuyện.
Vừa yên vị, nàng lập tức cảm nhận được một ánh nhìn quen thuộc đang hướng về phía mình. Ngước mắt lên, nàng liền bắt gặp Yến Ngưng Lạc, người mà đã lâu rồi không chạm mặt.
Trước đây, ở bộ môn đặc thù, hai người thường xuyên gặp nhau. Nhưng từ sau lần vô tình nghe thấy nàng ta bày tỏ tình cảm với Khanh Dạ Ly rồi bị cự tuyệt, Yến Ngưng Lạc dường như biến mất khỏi tầm mắt nàng.
Khanh Vũ thầm nghĩ, Tiểu Dạ vốn chưa từng biết thương hoa tiếc ngọc, có lẽ lần này đã khiến Yến Ngưng Lạc hoàn toàn chết tâm.
Thế nhưng, lúc này khi chạm phải ánh mắt của nàng ta, Khanh Vũ lại không thấy sự bình thản hay thờ ơ, mà thay vào đó là những đợt sóng ngầm mãnh liệt khiến lòng người chấn động.
Nàng khẽ cong khóe môi, nhưng chỉ giây lát sau đã dời ánh mắt đi.
"Cốc chủ giá lâm!"
Ngoài cửa vang lên tiếng thông báo, ngay sau đó, một bóng dáng cao lớn từ tốn bước vào.
Người nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi khoác trên mình bộ trường bào màu xanh nhạt. Mặc dù tuổi tác không còn trẻ, nhưng vẻ ngoài của ông ta lại toát lên một loại mị lực trầm ổn pha lẫn nét tang thương. Dáng vẻ của ông ta, ngay cả khi không cười, cũng đã mang theo một loại uy nghiêm không cần thể hiện.
Từng bước chân vững vàng của ông ta tiến về phía ghế chủ vị, rồi trên gương mặt ấy dần nở ra một nụ cười nhạt.
"Lại thêm một kỳ Ái Hữu Hội giữa tam đại tông môn. Năm nay, có thể tổ chức tại Tiêu Dao Cốc, đúng là vinh hạnh của chúng ta. Hy vọng thông qua lần giao lưu này, tình hữu nghị giữa ba đại tông môn càng thêm lâu dài. Ta kính chư vị một ly!"
~~~Hết chương 203~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro