Chap 2
Nói rồi Kim Duyên đứng dậy,bỏ lên phòng để Khánh Vân ngồi một mình dưới sofa đang chìm đắm trong những dòng suy nghĩ bỗng bác quản gia lên tiếng phá tan những dòng suy nghĩ của cô khiến cô giật mình
-Dạ tiểu thư mới về thì nên lên phòng nghỉ ngơi đi ạ
-Ừm tôi biết rồi,phiền bác kêu người đem vali lên phòng giúp tôi
-Vâng vâng tôi biết rồi ạ
Bác quản gia cung kính trước Khánh Vân,Khánh Vân bỏ tay vào túi quần sau đó đôi chân thon dài của cô bước đi lên lầu
Sau khi lên phòng Kim Duyên bắt đầu soạn đồ cho ngày mai mình sẽ rời khỏi căn nhà,trước khi soạn đồ cô mở cửa đi vòng quanh sân nhà,ở ngôi nhà này nơi nào cũng có những kỉ niệm đáng nhớ của cô tại đây tuy không được ra ngoài nhưng ở trong đây cô cũng tự tạo niềm vui cho bản thân như trồng hoa,chăm sóc cây cối cô thầm nghĩ liệu khi mình đi thì gia nhân có tiếp tục chăm sóc chúng hay không cô cũng muốn đem chúng đi nữa nhưng không thể vì cô biết khi bước ra ngoài kia sẽ có rất nhiều điều đang và sắp chờ đón mình,ngoài biệt thự họ Nguyễn này cô chẳng còn nơi nào gọi là "nhà" vì cô chẳng còn một người thân nào nữa,thôi cô đành phải an ủi bản thân mình từ từ vượt qua miễn là được tự do,mãi đứng nhìn những chậu hoa và đắm chìm trong dòng suy nghĩ cô đã quên mất rằng trời đã rơi những hạt mưa lất phất mãi đến khi gia nhân ra nhắc nhở
-Phu nhân à người cứ đứng đây hoài sao,trời đã đổ mưa rồi,người vào trong nhà đi kẻo bệnh
Kim Duyên bỗng giật mình,nở một nụ cười tươi nói:
-ấy đừng gọi tôi là phu nhân nữa vì sau ngày hôm nay tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi,sẽ có một người xứng đáng hơn tôi
Nói rồi cô vỗ vai gia nhân rồi đi vào trong,vào trong nhà cô lại về lại căn phòng của mình,nhìn sơ qua toàn là những kỉ niệm,lấy cô đã 3 năm như chưa 1 lần Khánh Vân vào đây và cô cũng vậy chưa 1 lần cô được vào phòng của Khánh Vân,nghĩ rồi cô lại gần chiếc tủ mở tủ lấy hết những bộ đồ mà mình có,đây là đồ mà do bà Nguyễn mua tặng cô,chứ Khánh Vân có bao giờ ngó ngàng gì đến mình đâu,ly hôn cũng phải thôi chẳng trách Khánh Vân một kẻ vô tâm
Phía Khánh Vân
Vừa về lại phòng của mình cô đã nằm dài xuống giường của mình chẳng thèm thay đồ mà lại nằm suy nghĩ tại sao Kim Duyên lại đòi ly hôn chứ nghĩ lại thì mình cũng chẳng có tình cảm hay thích thú cô ta cả,Nguyễn Gia này có Phu Nhân như một bù nhìn,công chúng mà số người biết đến Thiếu Phu Nhân nhà họ Nguyễn rất hiếm vì hầu như mình và cô ta có bao giờ đi chung hay ngồi xe chung đâu,kết hôn cũng chỉ là có tờ giấy kết hôn mà thôi,quả nhiên ly hôn là lựa chọn tốt cho mình và cả cô ta
Thoát ra khỏi vòng suy nghĩ Khánh Vân ngồi dậy chuẩn bị đồ đi tắm sau đó cô đến phòng làm việc để chuẩn bị nghe báo cáo từ các nhân viên và trợ lý của mình cho lịch trình ngày mai
Cốc...cốc...cốc
-Vào đi
-Dạ Tiểu Thư cơm đã dọn sẵn rồi mời cô xuống dùng cơm
-Tôi biết rồi
Quả nhiên Khánh Vân bao năm qua vẫn vậy,vẫn lạnh lùng chưa ai cứu cô ra khỏi sự lạnh lùng ấy để cảm nhận hơi ấm của tình yêu
Cô đứng dậy kết thúc cuộc họp với nhân viên bước xuống cầu thang vừa vào nhà ăn đã nhìn thấy Kim Duyên ngồi sẵn ở đó và đang ăn rất ngon miệng,thấy cô bước xuống liền buông lời trêu chọc
-Ây da bác quản gia à bác nhớ kiên cố nhà cửa lại nha,con e rằng tối nay có bão lớn
Vừa ngồi xuống Khánh Vân đã phải cau mày lại vừa câu nói có phần châm biếm mình,tất nhiên người thông minh như cô chẳng phải rằng là đã nhận ra điều gì khác lạ trong câu nói đó sao!!!
-Cô đã nói bóng nói gió tôi à
-Thì chẳng phải Nguyễn Tổng đây thường ngày đi ăn với mấy cô chân dài ngoài nhà hàng hay sao mà nay lại ăn cơm nhà thế
-Cô theo dõi tôi...?
-Ấy tôi chỉ đoán mò không ngờ là trúng tim đen cô à
-Nhà tôi thì tôi muốn ăn lúc nào chẳng được
-Tôi có nói gì đâu chẳng qua Nguyễn Tổng đây rất đào hoa hay sao có cả tam thê tứ thiếp bên ngoài làm sao mà tôi biết rõ ngài có bao nhiêu người,thân làm một người bình thường như tôi nào dám làm gì Nguyễn Tổng
-....
Khánh Vân chỉ biết im lặng trước những câu nói của Kim Duyên,quả nhiên Kim Duyên nói đúng số cô đào hoa thật vừa bước ra khỏi đường thì đã có bước bao cô điêu đứng vì cô nhưng trừ Kim Duyên ra vì cô ấy chưa bao giờ công nhận rằng Khánh Vân đẹp cả,Kim Duyên nói câu nào là thấm câu đó cô không thể cãi được,chỉ biết im lặng và ăn cơm thôi
Sau khi ăn xong thì đường ai nấy đi,đó còn dư khá nhiều thời gian nên Kim Duyên quyết định ở lại giúp các gia nhân dọn dẹp rửa chén,quản thời gian ở đây Kim Duyên rất được lòng tất cả mọi người vì cô thân thiện dễ gần dễ thương nếu mà cô đi thì mọi người ắch hẳn sẽ rất buồn
Sau khi xong mọi việc cô trở về phòng ngủ để nghỉ ngơi,nhưng giữa đêm thì cổ họng cô rất khô và rát nên cô quyết định xuống bếp lấy nước để uống,đi ngang phòng Khánh Vân thấy cửa vẫn còn ánh sáng len lỏi ra ngoài,do tò mò nên cô nhìn vào ống nhỏ trên cửa để xem Khánh Vân đang làm gì,nhưng vừa nhìn vào thấy không có ai cô nghĩ
-Cô ta chắc đi ra ngoài chơi rồi lại quên tắt đèn
-Cô tìm tôi à
Âm thanh phát ra từ đằng sau lưng mình khiến cô lạnh cả sống lưng,âm thanh này tuy không lớn nhưng đủ làm cho người khác giật mình cộng thêm đèn hành lang ở nơi này không sáng nó chỉ mờ mờ ảo ảo,cô quay lại bắt gặp Khánh Vân đang đứng nhìn mình,bất giác cô giật bắn mình
-Cô đang làm gì trước phòng làm việc của tôi vậy
-Tôi...tôi đi lấy nước thì thấy phòng còn sáng đèn,tưởng cô quên tắt nên nhìn vào thôi
-Từ khi nào mà cô lại có tính tò mò chuyện riêng tư của người khác vậy
-Tôi á,có phải cô nói lố quá rồi không tôi làm sau mà quản lý được Nguyễn Tổng đây,chỉ hơi bất ngờ vì hôm nay cô lại ở nhà mà không phải ở bên ngoài ân ân ái ái cùng các cô gái khác có thể là qua đêm
-Cô cũng thật kiên nhẫn khi mà biết rõ chồng mình có tình nhân bên ngoài mà vẫn tỏ vẻ bình thường
-Ừm hứm vì đơn giản thôi...Tôi...chưa...từng...xem...cô...là...chồng
Vừa nói ngon tay thon dài của Kim Duyên chỉ vào ngực của Khánh Vân,nói tới chữ nào thì cô lại nhướng mày nhìn Khánh Vân
-Khuya rồi tôi về phòng đây
Nói rồi cô sải chân bước đi bỏ lại Khánh Vân nhìn theo dáng đi của Kim Duyên mãi cho đến khi cửa phòng Kim Duyên khép lại cô mới ngừng nhìn...
Au pov: "Chẳng lẽ 1 năm không có sự rung động hay sao,1 năm không ngắn cũng chẳng dài nhưng nó đủ cho tình yêu chớm nở nhưng 1 chút sự rung động cũng không có,phải chăng lòng người đã vô cảm đến mức không có tình cảm dành cho đối phương trong thời gian dài chỉ vỏn vẹn còn lại tờ giấy 2 chữ "ly hôn"ngoài ra 2 bên chẳng có sự tiếc nuối dành cho nhau hay sao...."
End chap
Yahh vì hôm nay chị Kim Duyên đã xuất sắc lọt vào top 16 nên tui sẽ viết tặng mn 1 chap nữa hihi
Các bạn ơi,hãy cùng chờ đợi ngày couple "ĐÈO HẢI VÂN" comeback nào
Tui sẽ có 1 video để comeback với tư cách là con dân ship thuyền này nhá,hãy chờ đợi video đó của tui trên tiktok nghen ❤️❤️
Xin cảm mơn mọi người đã luôn ủng hộ tui nghen:))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro