Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên Ngoại - Nếu Trần Bình Bình xuyên sách sẽ ra sao?

Hôm rài có mí bạn hỏi Trần Bình Bình bản hiện đại thì đây nha mình úp lại phiên ngoại.

Nhiều lúc cũng ngẫm nghĩ nếu Trần Bình Bình ngồi xe lăn ở thời này thì làm được gì?

0.

Mây đen không biết từ đâu kéo về chuyển biến một vùng trời Khánh Quốc đem theo sấm chớp cuồng cuộn. Tư Nhạc Thuần đang cùng Trần Bình Bình hái hoa ở sân viên giữa tiết xuân nắng đẹp bổng chốc mây mù đen xì xì vây kính lối kèm theo gió lớn làm cho Trần viên một trận khuynh đảo trời đất. Mắt thấy gió dữ đang cuồng cuộn băng phăng vào người, Tư Nhạc Thuần vội vã nắm lấy cán xe lăn đẩy Trần Bình Bình đi ngược luồng gió muốn chạy khỏi cuồng phong phía sau thật nhanh. Tóc nàng trong dông gió bay tung lên bầu trời đen kịnh kéo theo vô số cát bụi thổi ập vào mắt nàng đau rát. Gió mỗi lúc một lớn mây đên trên bầu trời như một cái xoáy hút muốn kéo chân nàng rời khỏi mặt đất. Tư Nhạc Thuần dùng cố sức vận chân khí để chân không xê dịch nếu lúc này mà cuống vào là xem như bỏ mạng. Nhưng nàng quên mất Trần Bình Bình, khi nàng kịp mở mắt khỏi vô số hạt bụi, xe lăn của Trần Bình Bình đã run lắc như sắp tan ra. Cuối cùng vỡ tan nát kéo theo cả hai rơi vào đám mây đen.

------
1.

Trong đầu chỉ thấy một trận cuồng quay như đang chết ngợp giữa dòng thác dữ, Tư Nhạc Thuần từ từ mới lấy lại bình tĩnh đi ra từ trận cuồng phong làm cho thần não quay choáng váng trở lại yên ắng. Nàng gắng sức mở mắt, nhìn lên trên.

Tư Nhạc Thuần nheo mắt theo bản năng trước những chùm sáng chói ló đang ập vào mặt, nàng lẩm bẩm tự hỏi:

"Ở đây là đâu? Có trần nhà, trần nhà màu trắng có đèn âm tường. Có Ánh đèn vàng bằng điện sao?".

Lúc này Tư Nhạc Thuần mới sựt kinh hồn bạc vía ngồi bậc dậy nhìn cảnh tượng xung quanh mà không thể tin được:

"Không phải chứ? Bên phải, vách tường tông màu be, có treo ảnh hai Bias của mình, Cdm và WG ah? Có cả bộ truy nã băng hải tạc mũ rơm...ô không! Bàn làm việc. Tài liệu, số liệu, laptop... Khoan đã. Không gian này? Lại là cái gì?".

Đồng tử trong mắt Tư Nhạc Thuần không ngừng chao đảo. Nàng mới quả quyết, thật không sai, đây chính là phòng ngủ của nàng ở bên ngoài cuốn sách.

Tư Nhạc Thuần bối rối. Không biết bằng cách nào đó xuyên ra khỏi sách. Trở về cuộc sống thực tại.

Vậy Trần Bình Bình đâu?

Trần Bình Bình có xuyên ra không?

Trần Bình Bình từ trong tay Tư Nhạc Thuần ngã ra càng thêm bối rối, đúng hơn là anh ta ngốc trệ trong gian phòng lạ lẫm này. Từ lúc Tư Nhạc Thuần hoảng hồn ngồi bậc dậy, Trần Bình Bình đã không có trọng tâm ngã lưng xuống giường mềm.

Y nhìn nàng, nàng nhìn y, cả hai đều nhìn nhau bối rối.

Sự việc xảy ra quá bất ngờ nhưng đối với Tư Nhạc Thuần cũng không có khó để tiếp nhận. Nàng chỉ không biết nói với Trần Bình Bình thế nào liệu có nói rằng y là nhân vật hư cấu từ một cuốn tiểu thuyết bước ra hay nàng không phải thực sự tên Tư Nhạc Thuần.

Khó quá khó, nhưng trước tiên Tư Nhạc Thuần ôm Trần Bình Bình để y tựa lưng vào đầu giường. Có lẽ lần đầu thấy một nơi xa lạ Trần Bình Bình có chút bất ngờ cũng như thu hút những điều mới mẽ từ đó không tránh khỏi việc đảo mắt xung quanh căn phòng tìm hiểu. Tầm mắt của Trần Bình Bình dừng lại ở một khung ảnh đặt trên bàn làm việc của Tư Nhạc Thuần, vẻ mặt ngây ngơ nhìn thật lâu.

Tư Nhạc Thuần trông theo ánh mắt của Trần Bình Bình, một phát mặt nàng tái xanh vội chạy đến bàn làm việc lật úp khung ảnh xuống, thấy còn chưa đủ trực tiếp quẳng nó vào thùng rác.

"azzz không nên để Bình Bình thấy." Tư Nhạc Thuần sợ hãi vô cùng. Đó là tấm ảnh nàng và bạn trai chụp chung với nhau nếu để Trần Bình Bình nhận ra nàng chắc có xuống mồ chôn thân.

Trần Bình Bình ngồi trên giường mềm của Tư Nhạc Thuần có chút ngẩn ngơ, bỗng nhiên lạc vào nơi kì bí như vậy, y sinh ra cảnh giác.

"Thuần nhi..." Trần Bình Bình nâng người lên tựa như muốn di chuyển.

Tư Nhạc Thuần vội đi đến bên cạnh y: "Bình Bình chuyện gì... Không làm chàng hoảng sợ chứ?".

Đối với chuyện này thật sự khó lý giải. Tư Nhạc Thuần thấy trên trán Trần Bình Bình tảng ra không ít mồ hôi liền đưa tay lên giúp y lau đi.

Trần Bình Bình từ đầu đã nhìn thấy gương mặt của nữ tử trong cái khung gỗ mà Tư Nhạc Thuần bỏ đi, không chỉ đó còn có khung ảnh lớn hơn đặt bên cạnh y cũng đã thấy.

Trần Bình Bình nắm cổ tay nàng nhẹ đặt lên đùi mình và hỏi:

"Nữ nhân trong cái bức hoạ đó rất giống với phu nhân, có phải là nàng không? Còn hai người bên cạnh nàng là ai?"

Trần Bình Bình chỉ tay vào hình ảnh ba người trong khung, Tư Nhạc Thuần nhìn sang, nàng dới tay tới bàn cầm lấy khung cảnh ngắm nghía nụ cười của ba người bên trong đó, dần nhịn không được nàng mím môi rung rẩy nhào vào ngực Trần Bình Bình khóc nháo.

"ô...ô Bình Bình đó là ảnh chụp gia đình của tôi...là cha mẹ của tôi. Lâu như vậy mới trở về căn phòng này mới nhìn thấy ảnh của họ, không biết bây giờ cha mẹ của tôi ra sao nữa...ô..ô tôi nhớ họ".

Thời gian vẫn như in vào ngày Tư Nhạc Thuần biến mất nhưng đối với nàng đã hai mươi năm trôi qua rồi. Đã hai mươi năm Tư Nhạc Thuần xuyên vào sách làm tiểu thư Ngôn gia song gả cho Trần Bình Bình mọi chuyện diễn ra hệt một giấc mơ lại chân thật biết đau đớn. Bây giờ quay về thực tại nàng mới càng thêm đau thắt tim gan, xém chút nàng đã quên mình còn có hai người thân đang trông đợi.

Trần Bình Bình vẫn còn tò mò muốn hỏi nam nhân trong ảnh mà nàng vứt bỏ là ai nhưng y đã không hỏi, cũng không tra nguyên nhân, y chỉ dịu dàng chậm rãi vỗ vỗ lưng cô nương trong ngực, dùng tay lau nước mắt cho nàng.

Khóc một hồi tâm tình nàng cũng bình phục, nàng ngồi đối diện giải thích tất cả cho Trần Bình Bình nghe:

Nàng là ai? Vì sao đến thế giới này? Chỗ này là nơi nào? Tất cả mọi chuyện.

Đương nhiên nàng không nói Trần Bình Bình biết là y xuyên ra khỏi sách.

Tư Nhạc Thuần không hiểu vì sau xuyên không, nghe phi lí nhưng là thật. Diệp Uyển Tư là tên của nàng. Cũng là con cái trong gia đình tốt. Nàng không phải 19 tuổi mà là 26 tuổi còn đang làm trưởng phòng tài chính tại một tập đoàn lớn. Có gia đình có bạn bè. Có cuộc sống viên mãn.

Nghe xong, Trần Bình Bình rũ mắt nhìn vào chân mình tự vui mừng thay cho nàng.

"Nơi của Thuần nhi thật tốt".

Nơi này của nàng chính là, một gia đình, một cuộc sống an bình, một xã hội hòa bình, không có chiến tranh, không đổ máu, bình đẳng mà sống như Diệp Khinh Mi nói. Cuối cùng y cũng đã tận mắt thấy và nghe những thứ tươi đẹp đó. Nếu có chết ngay bây giờ y không hối tiếc nữa. Cả đời này Trần Bình Bình đã thêu rụi cái xấu để nhìn thấy cái đẹp đẽ, vào thời khắc y nhìn thấy ánh sáng mới mẽ đã thấy mãn lòng.

Tư Nhạc Thuần = Diệp Uyển Tư ( khúc này cho phép đổi tên nv và đổi chủ từ và tân ngữ)

Diệp Uyển Tư nhìn biểu cảm trên gương mặt của Trần Bình Bình thấm thía chút mất mát cùng viên mãn hiếm thấy. Cô đưa tay vuốt ve gò má anh, nhìn anh mỉm cười:

"Thế giới này rất tốt, nhưng không có Bình Bình. Ở nơi nào có chàng, ta mới cảm thấy hạnh phúc".

Nghe xong câu trả lời trái tim Trần Bình Bình rung lên, từ khi cô xuất hiện trái tim của anh đã có thêm cảm xúc. Lúc nào cũng như vậy, có một dòng máu nóng trôi chảy sâu thẩm trong tin ám dạ chi vương không còn sắc lạnh, dần biến hoá Trần Bình Bình trở thành con người ấm áp gần gũi, nhu hòa, biết tình cảm là gì.

Diệp Uyển Tư mặc cổ phục trên người thấy có chút nóng. Cô mở tủ quần áo, tiện tay lấy bộ đồ ngủ ngắn họa tiết quả dưa hấu màu hồng nhạt. Cứ như thói quen Diệp Uyển Tư không nghỉ ngợi
cởi từng lớp áo trên người không bận tâm Trần Bình Bình ngồi kia nhìn.

Dù thế nào Trần Bình Bình cũng kết tóc làm phu thê còn có cái gì để ngại.

Trần Bình Bình dựa lưng vào giường của Diệp Uyển Tư, nhìn cô gái nhỏ của mình thay quần áo hô hấp anh trở nên căng thẳng đầu óc bắt đầu loạn. Chờ thay quần áo xong, Trần Bình Bình nhìn vào y phục trên người Diệp Uyển Tư sắc mặt có chút không tốt, hai mày anh nhíu lại

"cô nương ở đây của nàng đều như vậy? Y phục ngắn tay còn hở chân sao, như vậy lạnh, người khác nhìn không tốt" .

Trần Bình Bình không phải là đang ghen sao?

"ôh em chỉ mặc như vậy khi ở nhà và ngủ... Đi ra bên ngoài nhất định sẽ không mặc như vậy".

Trần Bình Bình gật gật đầu tạm chấp nhận. So với khi phu nhân ngủ chỉ mặc ếm lụa mỏng manh đã nhiều vải hơn.

"Vậy còn có thể".

Trần Bình Bình vẫn còn ngây người hai mắt dán vào khe hở chỗ cổ áo kia, bất giác nuốt xuống một ngụm.

"Thay đổi xưng hô nha... Để em dạy cho anh làm quen một chút".

2.

Khả năng tiếp thu của Trần Bình Bình rất tốt, Diệp Uyển Tư phân tích một lần anh liền năm rõ. Cách nói chuyện cách cư xử làm sao cho đúng đắn với thời đại hơn.

Cô tựa đầu vào ngực Trần Bình Bình rầu rĩ nói:

"Nơi này đối với Bình Bình rất lạ, không còn như trước nữa, em rất sợ anh không thể thích ứng..."

Trần Bình Bình mềm mại ôm cô bé trong ngực, kẽ hôn lên trán cô: "Nơi này, có em tốt rồi~".

"Hừ thấy ghét--" Uyển Tư cọ đầu vào ngực Trần Bình Bình làm nũng như mèo. Nụ cười trên môi anh càng nồng đậm vui sướng.

Uyển Tư nhìn y phục trên người Trần Bình Bình một hồi, ngẫm nghĩ có cái gì đó mở tủ quần áo một lần nữa lục lội khắp nơi tìm kiếm. Áo cho Trần Bình Bình cũng đã tìm được, ngày thường cô nàng thích nhất mặc áo free size dáng áo rộng thoải mái, nhìn tới lui trọn được một cái màu xanh đậm không tệ. Nan giải chính là quần làm thế nào để tìm được một cái quần nam?

"Ôh mình có rất nhiều quần ống rộng".

Trần Bình Bình tương đối ốm miễn cưỡng mặc sẽ được. Còn bên trong? Diệp Uyển Tư nhìn Trần Bình Bình ngô nghê ngồi ở đó nhìn mình, cô gái bổng nhiên đỏ mặt... lấp bấp hỏi:

"Nếu không ....Bình Bình không cần mặc quần lót".

Cô gái ngại đỏ mặt, nói rất nhỏ. Căn phòng không lớn khoảng cách hai người cũng gần Trần Bình Bình cũng nghe thấy.

Anh hỏi lại: "quần?"

"Ồ không có gì".

Chọn quần lót thôi mà... Anh ấy là chồng của mình ngại cái gì chứ... cô Diệp đã nghĩ như thế.

Diệp Uyển Tư ôm quần áo đến trước mặt Trần Bình Bình ngồi bên cạnh giường nhìn anh. Nhìn quần áo kỳ lạ trên tay cô vợ, khéo môi Trần Bình Bình có chút co giật, nhưng cũng thuận ý...

Trần Bình Bình tự mình ngoan ngoãn cởi bỏ y phục. Diệp Uyển Tư cũng không ngại giúp Trần Bình Bình cởi áo khoác ngoài, đai lưng, vạc áo, áo trong, áo lót. Đến khi áo đều cởi xong bộ ngực rắn chắc lộ ra, bắp tay căn cứng của phu quân trong đầu Diệp Uyển Tư dâng lên một ý tưởng không lương thiện, chỉ là không dám nói, chỉ có thể âm thầm nuốt nước bọt.

Áo cũ cởi ra, áo mới mặc vào. Tiếp theo là quần cô Diệp nhìn đai quần của Trần Bình Bình khéo môi kéo lên nụ cười giảo hoạt. Tay không do dự kéo đai quần tay cố ý chạm qua chỗ kia, chạm được rồi đỏ mặt cười cười. Trần Bình Bình cũng không nói gì, đây là trường hợp quen thuộc mỗi ngày khi ở cùng phu nhân.

"em nhìn bao nhiêu lần cũng như vậy, phải cười"

"ha ha dễ thương mà".

Diệp Uyển Tư ngón tay chọc chọc chỗ kia, đỏ mặt thẹn thùng cười hì hì, đứa bé nhỏ trong quần bị thức tỉnh cứng lên.

"Uyển Tử, có trách nhiệm đi".

Trần Bình Bình đưa tay nâng cằm cô gái tinh nghịch, đứa bé nào đó đã thức tỉnh bây giờ anh ta cần cô ấy có trách nhiệm.

Nhưng Diệp Uyển Tư nào có ý bồi thường, kéo quần Trần Bình Bình lên xong cô đứng dậy đặt hai tay hai bên người Trần Bình Bình, áp chế anh ngã lưng xuống giường. Ánh mắt cô gái quỷ mị nhìn Trần Bình Bình hạ xuống môi lạnh lẽo một nụ hôn. Sau đó phủ tay ra khỏi phòng

"Bình Bình chờ em vào bếp gọi hỏi thăm sức khoẻ cha mẹ và nấu cơm, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm".

Vẫn không bắt ngươi bồi thường được.

"Chờ xem tối lại tính sổ với em".

3.

Diệp Uyển Tư ra bếp nấu cơm, chỉ còn Trần Bình Bình trong phòng, không có xe lăn anh rất ngoan ngoãn ngồi một chỗ. Trần Bình Bình tựa đầu vào giường lẳng lặng nhìn căn phòng trong lòng có chút buồn rầu.

"áhhh"

"Thuần nhi..." nghe có tiếng la đau bên ngoài Trần Bình Bình lập tức chống thân ngồi dậy, tay ôm mép bàn từ từ lần theo vách tường đứng ở cửa phòng. Trần Bình Bình chân vốn ít lực đứng được chưa lâu liền không còn sức, hai gối khụy xuống muốn ngã. Vừa sắp ngã xuống đã được hai tay Diệp Uyển Tư ôm vào ngực mềm mại.

"Bình Bình".

Uyển Tư ôm Trần Bình Bình đến sofa, cho anh ta ngồi ngay ngắn.

"Chỗ nào bị thương vậy?" Trần Bình Bình nắm tay Diệp Uyển Tư lật trái lật phải lo lắng.

Nhìn bộ dáng lo lắng của Trần Bình Bình cô gái nhỏ động lòng cảm thấy vui sướng. Anh ta lo lắng cho mình, anh ta rất thích mình.

"Bình Bình em không sao, tiểu Quất nghịch ngợm mà thôi".

Diệp Uyển Tư chỉ xuống một con chó dưới chân. Đó là một con Shiba lông vàng óng ánh. Nó tên là Tiểu Quất.

"Tiểu Quất rất thông minh. Nó có thể giúp đỡ chúng ta làm việc vặt" Diệp Uyển Tư ngồi xổm không ngừng vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Quất.

"Tiểu Quất lấy cho mẹ một lon coca nha"

Con chó nhỏ nhận lệnh đến cửa tủ lạnh dùng mũi mở cửa, nó nhìn một chút nhận định đâu là coca thuần thục ngậm lon nước màu đỏ đến chỗ chủ nhân. Nó rất ngoan ngoãn ngồi xuống lấy chân trước chạm chạm tay Uyển Tư một cái như ý đang mời cô chủ uống nước.

Có một bé chó đáng yêu nghe lời như vậy ai lại không cưng chiều. Cô véo véo hai cái má mỡ của nó một cái, lại *chụt* thưởng cho Tiểu Quất một cái hôn.

Trần Bình Bình yên lặng ngồi nhìn theo hết thẩy hành động nảy giờ và đang cảm thấy khó chịu tích tục một bụng.

Diệp Uyển Tư đưa đến trước mặt Trần Bình Bình một lon nước, đối với Trần Bình Bình kiểu thiết kế này rất kì lạ.

"đây chính là nước ngọt, anh uống vào liền thấy vui vẻ cười ha ha".

Uyển Tư kéo chốt bật nắm lon coca đưa đến miệng Trần Bình Bình cho anh ta nếm thử. Loại nước mát lạnh, ngọt ngọt hương vị lần đầu tiên thử qua Trần Bình Bình mỉm cười gật đầu.

"quả thật rất ngon"

"Oke! Vậy anh ở đây chơi với Tiểu Quất... Em còn phải làm thức ăn".

"Khoan đã ~" Trần Bình Bình nắm tay Diệp Uyển Tư lắc lắc, ánh mắt uất ức như con nít nhìn cô

"Nó được hôn, còn chồng của em thì sao?"

Anh ta liếc mắt nhìn Tiểu Quấy bên cạnh.

Diệp Uyển Tư thầm cười là Trần Bình Bình đang ghen tỵ với một con chó à, cô định lờ đi nhưng ánh mắt ướt lệ đó của Bình Bình không thể từ chối.

Diệp Uyển Tư cúi người cho Trần Bình Bình nụ hôn ở má. Lúc này anh mới ngoan ngoãn ngồi một chỗ.

Căn hộ này không lớn, phòng khách cùng bếp dùng chung Trần Bình Bình ngồi sofa có thể nhìn rõ Diệp Uyển Tư chật vật nấu ăn. Không phải là cô không biết nấu ăn, xuyên việt 19 năm bây giờ dùng lại đồ điện tử bổng dưng có chút lạ.

Cơm canh đầy đủ, một bàn được ba món dọn ra, trên bàn mùi thơm nghi ngúc khói bay ra. Trần Bình Bình nhìn cô gái mình thích nấu cơm trên miệng treo nụ cười. Bụng khen nữ nhận của mình thật dễ thương.

"Bình Bình, cơm xong rồi mau ăn thôi".

Diệp Uyển Tư ôm Trần Bình Bình ngồi vào bàn ăn.

Cô lấy cho Trần Bình Bình một chén canh, đặt vào tay anh ta, miệng cười ra vẻ rất tự hào:

"món này là nhạc mẫu đại nhân dạy ta nấu đó nha, Viện trưởng thử xem có ngon không!"

Món ăn cho vợ nấu há có thể chê. Trần Bình Bình liền gật đầu khen ngon. Mặc dù hương vị của nó không được tốt lắm.

Trần Bình Bình còn được vợ gắp cho một miếng thịt gà " A~" giống như dỗ dành một đứa trẻ, đưa miếng thịt vào miệng Trần Bình Bình.

"vợ~ ngon quá." Trần Bình Bình sủng nịnh cười nói.

Ăn cơm chính là anh gấp cho em một miếng em đút cho anh một miếng, hai vợ chồng vừa ăn vừa nói cười vui cả một nhà.

Sau khi ăn xong bữa tối, Diệp Uyển Tư đem Trần Bình Bình vào phòng tắm. Trên tay cô cầm bàn chảy đánh răng có chút do dự. Dù sao cũng ở một mình, chỉ có một cái bàn chải này.

"Dùng chung có được không?" Uyển Tư cầm bàn chảy đánh răng đưa đến trước mặt Trần Bình Bình lắc lắc

"ta không có ngại"

Vậy ra Bình Bình cũng không biết xấu hổ.

Trần Bình Bình ngồi trên bàn rửa mặt sau lưng anh là gương lớn phản chiếu bóng lưng trần trụi. Uyển Tư nhìn thấy mình trong gương đang đỏ mặt còn nhìn lại nam nhân trước mặt chính mình nuốt nước bọt... Dục vọng.

4.

Hương vị của chăn êm nệm ấm quen thuộc này có thể nào quên. Căn phòng luôn có mùi thơm oải hương đặc trưng rất dễ chịu, thanh tĩnh. Uyển Tư nằm trong ngực Trần Bình Bình tay vòng qua eo anh, ngẫn đầu nhìn sườn mặt của anh. Quả nhiên là nam sắc, lúc nghiêm túc đọc sách cũng có mị lực.

Thánh nhân đọc sách! Thánh nhân đọc sách! Trong bụng Uyển Tư thầm oán gã đàn ông u mê số sách kia. Trần Bình Bình mãi mê đọc cuốn sách dày cộm kia cũng chưa thèm nhìn vợ một cái.

Uyển Tư buồn chán nằm trong ngực Trần Bình Bình âm thanh có chút rên rĩ:

"Bình Bình..."

"ta ở đây"

"Bình --- Bình"

"ừm, ta ở đây"

Chỉ có vậy? Trần Bình Bình có phải anh thấy mặt sách còn đẹp hơn mặt của tôi không? Diệp Uyển Tư trong lòng thầm oán, tay kéo cuốn sách kia ra, để Trần Bình Bình nhìn mình.

"em làm loạn cái gì?"  Trần Bình Bình đang rất chú tâm, bổng nhiên sách bị cướp đi thái độ của anh ta có chút không vui.

"Bình Bình nhìn em đi..."

Uyển Tư xốc chăn ngồi lên đùi Trần Bình Bình, tay vắt chéo nắm hai bên áo cởi ra. Bên trong không có nội y, một thân trắng nõn cùng hai nguyệt non bầu bỉnh lộ ngay trườ mắt. Trần Bình Bình nhìn đến ngây ngốc chưa kịp phản ứng đã bị cô gái người ta kéo cho một nụ hôn mạnh liệt. Trần Bình Bình theo thói quen ôm eo, tay dài lên lưng, rồi lần mò ra phía trước xoa xoa nắn nắn

"đây là do phu nhân chọn"

... Một đêm lăn lộn không biết mệt mỏi.

- Còn tiếp -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro