Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

"Bác sĩ Trương."

Trương Khang Lạc gật đầu với trợ lý coi như chào hỏi.

"Công việc gần đây thế nào rồi?"

"Lịch khám của anh tuần này đã chuyển hết cho bác sĩ Lâm rồi. Biết hôm nay anh đến nên tôi đã chuẩn bị tài liệu của thực tập sinh để anh xem qua."

Trợ lý đưa cho Trương Khang Lạc một sắp hồ sơ thông tin của các thực tập sinh tháng 11.

"Bọn họ khi nào đến đây vậy?"

"Thứ 2 tuần sau sẽ bắt đầu."

"Vậy cô theo dõi bọn họ giúp tôi, còn công việc thì tôi sẽ sắp xếp sau."

Từ sau khi rời khỏi nhà Trương Khang Lạc, Mã Bách Toàn vẫn cảm thấy có chuyện gì đó cậu không thể nhớ ra nhưng có hỏi thì anh vẫn không trả lời mình.

Mã Bách Toàn cũng nghĩ qua, nếu đã không nhớ thì cậu cũng không thèm nhớ luôn.

Dù sao thì do Trương Khang Lạc không chịu nói.

Thứ 2 đến không nhanh cũng không vội, buổi sáng trợ lý giúp Trương Khang Lạc tiếp đón 3 thực tập sinh.

"Các bạn ở đây chờ chị một chút, chị vào báo với bác sĩ Trương."

"Bác sĩ Trương, các bạn đến rồi."

"Để bọn họ vào đây đi."

Cửa phòng lại đóng rồi mở ra, ba người lần lượt bước vào. Trong số đó có một người ánh mắt luôn dán vào người Trương Khang Lạc, đến khi anh hướng mắt nhìn đến vẫn không dời đi.

Anh lịch sự gật đầu: "Các bạn qua bên kia ngồi đi."

Sau khi đã yên vị trên ghế, Trương Khang Lạc bắt đầu giới thiệu sơ qua về mình.

"Các bạn đều làm thực tập sinh 3 tháng, anh sẽ là người hướng dẫn trực tiếp cũng như đánh giá quá trình thực tập của các bạn. Nếu có thắc mắc, mọi người có thể hỏi anh, hoặc hỏi trợ lý Lục."

"Các bạn giới thiệu một chút nhé."

Người đầu tiên sốt sắng nhất: "Em tên Lâm Nhược, đến từ đại học BK, chuyên ngành điều dưỡng nha khoa ạ."

"Đại học BK? Lúc trước tôi cũng học ở đấy."

"Em biết ạ - thấy Trương Khang Lạc tỏ vẻ kinh ngạc Lâm Nhược lại nói - Hình của tiền bối được treo trên bảng thành tích của trường nên bọn em ai cũng đều biết ạ."

Lâm Nhược dáng người cao ráo, không gầy nhưng cho người khác cảm giác cậu rất mảnh mai, lúc nói chuyện còn kèm theo thán từ ở cuối, càng làm người đối diện cảm thấy cậu cực kỳ ngoan ngoãn.

Trương Khang Lạc bật cười, chuyện này cũng không trách đàn em ở dưới tỏ ra sùng bái anh như vậy.

Trường đã dán hẳn hình ảnh lên bảng thành tích thì làm sao người khác lại không biết đến.

Đến lượt hai thực tập sinh còn lại giới thiệu. Ở đây cũng chỉ có mình Lâm Nhược là học điều dưỡng, hai người còn lại đều là sinh viên ngành quản trị kinh doanh.

"Trợ lý Lục sẽ đưa hai bạn đến phòng kinh doanh để làm quen với mọi người cũng như công việc sắp tới.”

Sau khi rời đi, trong phòng cũng chỉ còn lại mình Trương Khang Lạc và Lâm Nhược.

Tim Lâm Nhược vào thời khắc nhìn thấy Trương Khang Lạc đã lập tức nhảy cẫng lên, đến bây giờ vẫn không giảm bớt.

Từ khi thấy ảnh của Trương Khang Lạc trên web trường, Lâm Nhược đã không ngần ngại đăng ký nguyện vọng. Tiếc là chuyện Trương Khang Lạc xuất hiện ở trường cũng đã qua rất lâu, thời điểm Lâm Nhược học tại đây cũng không có gặp được anh.

Sau khi kết thúc môn ở đại học, Lâm Nhược bắt đầu tìm chỗ thực tập, cũng là lúc bắt đầu tìm cách đến gần Trương Khang Lạc hơn nữa.

"Cậu lại đây đi." Trương Khang Lạc bảo Lâm Nhược lại bàn làm việc của mình.

"Đây là tài liệu về phòng khám của chúng ta, cậu đọc qua một lượt để làm quen, nếu không hiểu tôi sẽ chỉ lại."

"Dạ tiền bối." Lâm Nhược rụt rè nhận lấy tài liệu trên tay Trương Khang Lạc, má hồng hồng xuất hiện.

"Gọi bác sĩ Trương hoặc tên tôi là được rồi, không cần gọi tiền bối đâu."

"Bác sĩ Trương." Lâm Nhược rụt rè gọi.

Suốt một buổi sáng Lâm Nhược tập trung đọc hết tài liệu Trương Khang Lạc giao cho, chốc lát lại ngước lên nhìn anh một cái, sau đó nhát gan thu lại ánh nhìn.

Trương Khang Lạc vẫn đang bận việc nên không hề chú ý, đến khi xong việc thời gian cũng trễ hơn so với giờ nghỉ trưa.

"Thật xin lỗi. Tôi quên mất giờ nghỉ trưa."

Lâm Nhược: "Không sao ạ, em cũng hay ăn trễ nên không sao."

"Không được, dù bận nhưng cũng phải ăn cơm đúng giờ. Đi thôi, tôi mời cậu ăn cơm."

Lâm Nhược nghĩ rằng tiền bối chưa gì đã quan tâm đến mình như vậy, liền nôn nóng theo Trương Khang Lạc ra bên ngoài.

Giữa trưa trời rất nắng, Trương Khang Lạc dẫn theo Lâm Nhược ra bên ngoài cũng không thấy hợp lý nên đành dẫn cậu đến nhà ăn.

Giờ này nhà ăn cũng không còn lại bao nhiêu người, thức ăn cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Vì vậy đến cái đùi gà cuối cùng Trương Khang Lạc cũng áy náy nhường cho Lâm Nhược.

Chọn một chỗ trống nhất, cả hai ngồi đối diện nhau để ăn cơm. Do Trương Khang Lạc dáng người cao ráo, dù ngồi xuống ghế vẫn có cảm giác người anh rất lớn, vì vậy khi Lâm Nhược ngồi cùng sẽ tạo nên đối lập rõ rệt. Một vài hộ tá đến nhà ăn để mua nước cũng bắt gặp bọn họ.

"Bác sĩ Trương."

"Ừm, mọi người còn chưa ăn à?" Trương Khang Lạc thấy hai hộ tá chào mình liền chào hỏi lại.

"Bọn em lên đây để lấy nước, bác sĩ Trương cùng tiểu Bách Toàn ăn cơm trễ vậy sao?"

Vốn Lâm Nhược còn đang bận chiến đấu với cái đùi gà mà Trương Khang Lạc nhường mình, chưa kịp ngẩng đầu lên đã có cái tên xa lạ truyền vào tai. Bách Toàn là ai?

Đến khi cậu ngước mặt lên thì làm hai hộ tá giật mình. Nhận lầm người rồi.

Trương Khang Lạc nói: "Đây là thực tập sinh mới vào ngày hôm nay, sau này làm việc mọi người cũng chiếu cố cậu ấy một chút."

"Được."

"Chào em, sau này có gì cần giúp đỡ cứ nói với bọn chị."

"Em cảm ơn ạ."

Lúc Lâm Nhược ngẩng mặt lên làm cho nữ hộ tá có chút sửng sốt, cậu bé này so với tiểu Bách Toàn của bọn họ quả thật nhu mềm hơn rất nhiều, các điểm trên gương mặt rất hài hoà, còn lúm đồng tiền bên má, cười lên rất có thiện cảm.

Hai người kia rất nhanh đã rời đi, Trương Khang Lạc cùng Lâm Nhược cũng đã ăn xong liền trở lên văn phòng để nghỉ ngơi. Lâm Nhược vẫn còn thắc mắc người tên Bách Toàn là ai, nên nhân lúc Trương Khang Lạc còn đang lơ là với điện thoại trên nói; “Bác sĩ Trương, em có thể hỏi không ạ?”

“Cứ hỏi đi, không sao đâu.”

Cứ tưởng Lâm Nhược sẽ hỏi về công việc nên anh cũng nhanh chóng cất điện thoại, lắng nghe cậu hỏi, nhưng thật không ngờ khi đến tai lại là câu: “Người tên Bách Toàn là nhân viên ở đây ạ, lúc nãy mọi người có nhận nhầm em và người đó.”

Tay Trương Khang Lạc bấm nút thang máy sau đó cùng Lâm Nhược bước vào bên trong.

Nên nói Mã Bách Toàn là gì đây, Trương Khang Lạc cũng không rõ. Nói là người yêu thì có hơi buồn cười, yêu người ta nhưng chưa chắc người ta đã yêu lại. Không chừng còn ảnh hưởng đến cậu.

Nói là bạn cũng không đúng, quá xa cách. Là em trai? Không thể, Trương Khang Lạc không muốn xem Mã Bách Toàn là em trai. Là bệnh nhân? Khá được.

Bệnh nhân VIP, được vào phòng bác sĩ Trương ngủ, được bác sĩ Trương nấu cho ăn, còn được ngủ chung với bác sĩ Trương. Loại ưu đãi này cũng chỉ có Mã Bách Toàn sử dụng được.

“Em ấy là bệnh nhân quen thuộc của phòng khám, tôi và mẹ em ấy cũng có chút quen biết nên thường hay ăn chung với nhau.”

Nhưng mấy ngày rồi không được ăn chung, cũng không được gặp nhau.

-

-

Lâm Nhược ồ lên một tiếng sau đó theo Trương Khang Lạc vào văn phòng, chỗ này bên trong có phòng nghỉ nhỏ. Nhưng Lâm Nhược cũng không hề có tư cách được mời hoặc là vì áy náy mà cho cậu vào nghỉ, chỉ là Lâm Nhược cảm thấy người tên Bách Toàn kia có vẻ không có lợi cho cậu, nên Lâm Nhược thà đoán lầm mà đẩy nhanh tiến độ thêm một chút, tránh có người phá đám.

“Cậu có muốn nghỉ ngơi một chút không?”

Chưa gì mà Trương Khang Lạc đã hỏi, Lâm Nhược như mở cờ trong bụng, chạy đến gần giường nhỏ bên trong, chỗ Trương Khang Lạc vẫn còn đang lấy chăn ra khỏi hộc giường, nhanh miệng nói: “Có ạ.”

“Cạnh văn phòng có một phòng nghỉ nhỏ, chỗ đó mọi người vẫn hay đến vào giờ nghỉ trưa, mỗi tầng đều có nên phòng cũng không chật chội lắm. Bên trong còn có sẵn chăn và gối mới, cậu cứ qua đó. trợ lý Lục cũng nghỉ ở đấy . . .”

Nói cho dài nhưng Lâm Nhược biết ý của Trương Khang Lạc là bảo cậu qua phòng khác, còn anh vẫn ở chỗ này nghỉ ngơi, mặt Lâm Nhược xụ xuống cũng không cam lòng gì.

Đầu giờ chiều mọi người vẫn làm việc bình thường, chỉ có trợ lý Lục hôm nay lại nhàn rỗi hơn mọi ngày.

Bưng trà rót nước Lâm Nhược đều giành lấy để làm. Chắc là thực tập sinh nên Lâm Nhược muốn nỗ lực một chút, trợ lý Lục cũng chỉ nghĩ vậy.

Hôm nay Mã Bách Toàn không có đến tìm Trương Khang Lạc như mọi bữa, sắp đến cuối năm nên lịch học của y cũng nhiều hơn, nhà trường đang dồn các môn lại với nhau để học sinh cuối khối rút ngắn thời gian học, sau tết bắt đầu ôn thi cho đến khi tốt nghiệp.

Trương Khang Lạc cũng thông qua mẹ của Mã Bách Toàn mời biết được, anh không muốn làm phiền Mã Bách Toàn ôn bài, chỉ đơn giản lâu lâu nhắn vài tin hỏi thăm tình hình rồi cổ vũ cậu học tập cho tốt.

“Bác sĩ Trương, cà phê của anh.”

“Cảm ơn cậu.”

Lâm Nhược đến phòng khám thực tập cũng được ba tuần, Trương Khang Lạc đi đâu cậu đều đi theo đó.

Nếu có bệnh nhân đến khám, Lâm Nhược đều nỗ lực hỗ trợ, cậu hầu như làm rất tốt mọi thứ, tuy đôi lúc vẫn còn lóng ngóng nhưng học nhanh hiểu nhanh khiến Trương Khang Lạc rất hài lòng.

“Bác sĩ Trương, buổi tối anh có rảnh không, em muốn mời anh một bữa ạ?”

Trương Khang Lạc còn bận quan sát phim chụp răng của bệnh nhân, tuy là giờ nghỉ trưa nhưng anh vẫn phải xem tình hình, đầu giờ bệnh nhân sẽ đến đây khám tiếp.

“Có chuyện gì sao?”

Lâm Nhược căng thẳng: “Không có chuyện gì, chỉ là anh dẫn dắt em lâu vậy, em muốn mời một bữa cơm để cảm ơn.”

“Không cần đâu, đó là trách nhiệm của tôi, cậu cứ thực tập cho tốt, như vậy cũng là cảm ơn tôi rồi.”

“Em thật sự muốn mời ạ, chỉ là bữa ăn nhỏ không tốn nhiều thời gian của anh đâu.”

Lâm Nhược nói mà như muốn khóc, giọng cậu nghèn nghẹn như thủy tinh sắp vỡ, dù sao để người mới như Lâm Nhược mời cũng có chút quá đáng, nhưng nếu cậu đã nói đến vậy thì Trương Khang Lạc cũng không cố từ chối.

“Tôi sẽ sắp xếp rồi báo với cậu sau có được không?”

“Cảm ơn bác sĩ Trương.”

Lâm Nhược vui vui vẻ vẻ đi đến bên cạnh Trương Khang Lạc, cậu đưa tay cởi lấy áo blouse trên người Trương Khang Lạc xuống.

Vốn dĩ từ đầu Trương Khang Lạc đã không đồng ý về hành động này của Lâm Nhược, nhưng có lẽ cậu quá nhiệt tình nên Trương Khang Lạc không từ chối nữa, dù sao thì trong lúc bận cũng không thể hoạt động gì nhiều, có người giúp cũng tốt.

Chỉ có Trương Khang Lạc vẫn nghĩ Lâm Nhược có ý tốt, nhưng trợ lý Lục mấy ngày gần đây đều không như vậy. Vốn trợ lý Lục vẫn bên phe Mã Bách Toàn nhiều hơn, cậu thực tập sinh này nghiệp vụ thì không bàn cãi, nhưng ngày nào cũng dính lấy bác sĩ Trương, đến trợ lý Lục trước đây còn có việc để làm, bây giờ giống như bị đày vào lãnh cung.

Cảm giác như Lâm Nhược muốn dính lên người bác sĩ Trương mọi lúc mọi nơi, lúc trước trợ lý Lục nghe Lâm Nhược nói câu nào đều xiêu lòng câu đó, còn bây giờ mỗi lần nghe thấy đều nổi một tầng da gà, chẳng bằng một góc của Mã Bách Toàn.

Tỉ như . . .

Cuối năm trời vẫn hay mưa, lúc chiều ra về trời đã đem kịt, chưa kịp bước ra ngoài mưa đã bắt đầu ào ào kéo đến, Lâm Nhược đi về cùng lúc với trợ lý Lục và Trương Khang Lạc, sẽ chẳng có gì khi cậu ta muốn về cùng với Trương Khang Lạc.

Trợ lý Lục: “Cùng nhau bắt xe không, tôi nhớ chúng ta cũng cùng đường.”

Lâm Nhược viện lý dó có người đến đón nên không đi cùng với trợ lý Lục được. Lâm Nhược đã nói vậy nên Lục Tĩnh cũng không nói thêm, cô nhanh chóng ra ngoài đặt xe về.

Ngoài trời mưa vẫn không thấy tạnh, các dịch vụ đặt xe cũng bị tắt đi rất nhiều, hoàn toàn không thể đặt được. Lúc này Lục Tĩnh phải quay ngược lại sảnh chờ của phòng khám, định tìm xem có ai còn ở đấy không để quá giang về nhà.

Vừa đến sảnh đã nghe được Lâm Nhược nói chuyện với một đồng nghiệp khác.

“Tiểu Nhược còn ở đây à? Có muốn đi về cùng không, chúng ta hình như cùng đường . . .”

“Không cần đâu ạ, em đã đặt xe rồi.”

. . . .

“Đi chung chứ, Tiểu Nhược . . .”

“Không ạ.”

Qua mấy lần như vậy mọi người cũng về gần hết, lúc này Trương Khang Lạc từ phòng vệ sinh ở sảnh cũng bước ra.

Anh định nán lại đến khi mưa tạnh thì về, nhưng tình hình này mưa vẫn ngày càng lớn, nên thà quay về ngay còn đỡ hơn là ở phòng khám chịu trận.

“Bác sĩ Trương.”

“Lâm Nhược? Sao lại còn ở đây?”

“Mưa lớn quá em không bắt được xe ạ?”

Trương Khang Lạc nhìn tình hình bên ngoài cũng đủ biết.

“Bác sĩ Trương, anh có thể đưa em về được không ạ, tối nay em còn phải viết bài luận, bây giờ mà ở lại đây sẽ không kịp mất.”

Lục Tĩnh ngồi ở ghế chờ nghe vậy cũng đủ hiểu, Lâm Nhược từ chối mấy người kia cũng là vì chờ bác sĩ Trương về.

Điều đáng nói là nhà bác sĩ Trương và Lâm Nhược không chung đường.

Sao Lục Tĩnh lại biết được? Vì cô là trợ lý của Trương Khang Lạc mà.

“Vậy tôi đưa cậu về . . .”

“Em nữa ạ!” Lục Tĩnh giật người giơ tay như xin phép giáo viên trả bài, cô từ góc khuất của sảnh bước ra, gương mặt không giấu nổi vui mừng: “Em cũng không bắt được xe ạ.”

Lâm Nhược có vẻ khó chịu, nhưng vẫn không lên tiếng.

Lúc lên xe Lâm Nhược nói mình bị say xe mà ngồi ở ghế phó lái.

Lấy lý do trời lạnh để mượn áo khoác của bác sĩ Trương.

Còn nữa, cậu ta còn mượn luôn ô của bác sĩ Trương.

-

Trưa nào Lâm Nhược cũng đến nhà ăn lấy cơm sẵn cho cậu ta và bác sĩ Trương, những người ở phòng khám cũng chỉ cho đây là hành động bình thường, nhưng cũng quên mất người trước kia bác sĩ Trương luôn đợi ăn trưa là ai.

So với việc để bác sĩ Trương chờ đợi, thì chủ động chăm sóc như Lâm Nhược được tán thưởng nhiều hơn.

Nhưng mà Mã Bách Toàn vẫn là được ưu ái….

[Tiểu Long Nữ: Bách Toàn, em mấy hôm nay không đến phòng khám nữa à?]

Mã Bách Toàn vẫn còn đang quay quay với mấy chồng bài tập trên bàn, hơn 11 giờ tối mới trả lời lại.

[Mã Bách Toàn: Em đang ôn thi nên tạm thời không qua nữa.]

Lục Tĩnh gửi Gif khóc thê thảm.

[Mã Bách Toàn: Có chuyện gì vậy chị?]

[Tiểu Long Nữ: Bác sĩ Trương bị hồ ly bắt mất rồi!]

[Mã Bách Toàn: Hồ ly bị xổng chuồng à, chị gọi báo với bên sở thú đi.]

Sau đó Lục Tĩnh gửi hàng loạt Gif khóc thảm thiết cùng icon dùng búa đập đầu.

[Tiểu Long Nữ: Ý chị là bác sĩ Trương bị thực tập sinh mới đến dụ dỗ. Em còn không mau đến đây thì bác sĩ Trương sẽ bị cậu ta cướp mất đó.]

Mã Bách Toàn nghe nói đến đây trong người liền dấy lên cảm giác khó chịu, như đồ vật của mình bị người khác dòm ngó, cậu vô cùng không hài lòng.

Cũng thật lâu không gặp mặt Trương Khang Lạc, lần này Mã Bách Toàn coi như có lý do để đến phòng khám rồi.

[Mã Bách Toàn: Có thời gian rảnh em sẽ tranh thủ qua.]

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro