Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

-

Ngày hôm nay đối với Mã Bách Toàn có thể dùng hai từ "trì trệ" để miêu tả.

Suy nghĩ và cơ thể luôn hành động một cách chậm trễ.

Đến cả khi cố gắng nghĩ xem tại sao hôm nay tiếp xúc với Trương Khang Lạc lại khác xa với thường ngày như vậy, Mã Bách Toàn lại nghĩ mãi không ra.

Nhưng mỗi lần nhìn Trương Khang Lạc sự rung động trong trái tim làm cậu sửng sốt.

Có những thứ ngay từ nhỏ đã nhận biết qua, ví như nếu yêu thích một que kem, Mã Bách Toàn sẽ không ngừng muốn nó, mua thật nhiều, ăn cho thật đã và mọi loại thức ăn khác không quan trọng bằng.

Cũng giống như kem dưa hấu mà lần trước cậu ăn, rất ngon lại mát lạnh.

Đối với Trương Khang Lạc, Mã Bách Toàn cũng dần sinh ra cảm giác yêu thích, khác hoàn toàn với mọi loại thích mà cậu đã gặp trước đây.

Không phải thích giữa bạn bè với nhau, cũng không phải vì Trương Khang Lạc chăm lo quá mức nên Mã Bách Toàn cảm thấy được bảo bọc mà yêu thích.

Yêu thích chính là muốn sở hữu, nhưng chỉ giữ riêng cho mình.

Như miếng bánh mà Trương Khang Lạc đã cắn qua, hiện tại nó có sức hấp dẫn hơn rất nhiều món ở ngoài kia, chỉ có điều đó là miếng bánh cắn dở, vì sao lại có sức hấp dẫn như vậy?

Phải chăng là do bánh, hay chính do người đã thưởng thức nó?

Nhịp đập của trái tim rất thành thật, nhưng cũng làm Mã Bách Toàn hoảng sợ, cậu sợ mình vì cảm giác nhất thời sinh ra cảm giác không đáng có.

Vì từ trước đến nay quan hệ giữa cậu và Trương Khang Lạc không quá đặc biệt, lần này mọi cảm xúc đều bị phóng đại trong không gian hạn hẹp, khó lòng để Mã Bách Toàn rời khỏi mọi rối rắm mình tạo ra.

Cảm giác nôn nóng, thỏa mãn, sung sướng cho đến khi thẹn thùng bắt đầu xâm chiếm, Mã Bách Toàn không hề biết tương lai mình sẽ có thêm thay đổi, chỉ là bước đầu cần phải có can đảm.

Mang lần lượt thức ăn dọn hết ra bàn, Mã Bách Toàn mới thoát khỏi thứ cảm giác rối rắm do mình tạo ra.

"Những món này là chú làm hết sao?"

Thật ra không cần hỏi cũng biết, Trương Khang Lạc biết nấu ăn Mã Bách Toàn càng rõ hơn ai hết, ngoài ra mùi vị cũng là thứ đánh giá tốt nhất, chỉ cần nếm một chút liền biết do ai làm.

Cậu ngửi mùi thôi cũng biết.

Trương Khang Lạc gắp một cái cánh gà chiên vàng óng, lớp da bên ngoài được chiên giòn, cùng một lớp hỗn hợp đường áo lên bề mặt trông ngon miệng vô cùng.

"Sao vậy, không muốn ăn à?"

Mã Bách Toàn nhận lấy cánh gà sau đó liếc nhìn Trương Khang Lạc một cái, gương mặt cũng theo đó mà xụ xuống: "Muốn ăn, nhưng mà tôi có thắc mắc."

Trương Khang Lạc nghe vậy liền buông đũa, anh nhìn vào gương mặt ủ dột của cậu một lúc, sau đó trực tiếp nói: "Có thể nói với tôi không, nếu được tôi có thể giúp em."

Ngước lên nhìn Trương Khang Lạc, Mã Bách Toàn cảm thấy mình không nên hỏi thẳng quá mức, nếu không có thể làm tổn thương Trương Khang Lạc mất.

Mã Bách Toàn thầm nghĩ bản thân có thấy Trương Khang Lạc yêu đương bao giờ đâu mà giúp được cậu, cẩu độc thân còn muốn đi tư vấn tình cảm.

Mà đối tượng lần này làm Mã Bách Toàn bối rối cũng chính là Trương Khang Lạc, nếu hỏi có phải sẽ trở thành cợt nhả với anh hay không.

"Này!"

Trương Khang Lạc gõ gõ ngón tay lên mặt bàn kéo theo sự chú ý của Mã Bách Toàn.

"Khó nói lắm sao?"

"Nếu tôi làm gì sai, chú có giận tôi không?" Cậu hỏi trước cho an tâm.

Nghĩ bằng đầu gối cũng biết, chỉ có Mã Bách Toàn mới tức giận với Trương Khang Lạc, ngược lại thì không có chuyện đó.

À mà cũng không phải, lần đó vẫn là Trương Khang Lạc lớn tiếng trước, nhưng Trương Khang Lạc đảm bảo sẽ không có lần sau.

Vì để trấn an bạn nhỏ, Trương Khang Lạc vuốt cằm suy nghĩ một chút, kéo theo Mã Bách Toàn hồi hợp một lúc lâu, đến cơm trong chén cũng chưa đụng đến.

Nhưng anh vẫn tò mò nguyên nhân nhiều hơn.

"Vì sao lại sợ tôi tức giận?"

Mã Bách Toàn khó nói ậm ờ một lát, sau đó thẹn quá hoá giận với Trương Khang Lạc, nhưng vừa mới bắt đầu đã bị Trương Khang Lạc dẹp yên.

Nhìn cậu bối rối như vậy anh cũng thật muốn biết vấn đề Mã Bách Toàn gặp phải là gì.

"Tôi sẽ không tức giận. Sẽ luôn không tức giận với em."

Như được ban đặc ân, Mã Bách Toàn thấy cơ thể mình được thả lỏng ra rất nhiều.

"Chú . . . Nếu thích một người thì có cảm giác gì?"

Trương Khang Lạc cứng người trong chốc lát nhưng cũng nhanh chóng bình ổn tâm tình.

"Bạn nhỏ! Thích một người em sẽ luôn muốn gặp người đó, sẽ không ngừng quan tâm đến hành động và lời nói của họ . . . "

Sẽ như Trương Khang Lạc ngồi ở phòng khám chờ Mã Bách Toàn đến ăn cơm, dù cậu có đến muộn cách mấy thì vẫn có người chờ đợi.

Như cách mà Trương Khang Lạc luôn xuất hiện bên cạnh Mã Bách Toàn, cố gắng nhấn mạnh sự tồn tại của mình trong cuộc sống của cậu.

Cách mà Mã Bách Toàn vẫn vô thức quan tâm đến Trương Khang Lạc lúc anh mắc bệnh, cũng sẽ khó chịu khi có người khác chen vào giữa hai người, luôn vô thức nhớ đến nếu Trương Khang Lạc không ở cạnh, gấp gáp trả lời tin nhắn dù bản thân đã cố tình lơ đi . . .

Nỗi nhớ không tên còn đáng sợ hơn khi nó có danh phận. Không biết có phải nhớ hay không nhưng tâm luôn thổn thức, không biết có phải yêu hay không nhưng tâm từng ngày lại càng rung động.

"Sao chú rành vậy, tôi có thấy chú yêu ai đâu." Mã Bách Toàn và cơm vào miệng, vẫn lấp đầy cái bụng đói trong cái nhìn chăm chú của Trương Khang Lạc, dù có gượng gạo thì Mã Bách Toàn phải ăn trước để che lấp sự lúng túng của mình.

"Em nghĩ mình biết tôi thật sự không thích ai?"

Không khí chợt dấy lên sự lúng túng.

Cơm trong miệng vẫn trôi tuột xuống cổ họng nhưng Mã Bách Toàn không trả lời. Trương Khang Lạc thở dài hòa giải.

"Ăn cơm đi, ăn xong sẽ nói cho em biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro