
1. Sói
Chớm thu, cái nắng gay gắt mùa hạ rồi cũng dịu lại. Em bước đi chậm rãi trên mặt cỏ xanh mướt, còn ướt sương; để cho làn gió lẫn cả hương hoa cỏ lướt qua trên da, thổi qua những ngọn tóc dài tung bay trong không trung.
Mỉm cười, em tưởng tượng đến vẻ mặt của mẹ trong khi nhìn vào chiếc giỏ đựng đầy ắp thảo dược trong tay: những bữa ăn cuối đông năm này sẽ đầy đủ hơn một chút; và bà có thể có áo ấm để mặc.
Công dụng thần kỳ của thảo dược, của cánh rừng rộng lớn đã nhiều lần được mẹ em nhắc đến trong những câu chuyện thuở nhỏ. Người dân trong làng đã phụ thuộc vào cánh rừng này rất lâu rồi: rằng những sinh vật từ rừng cho họ thức ăn; gỗ để đựng nhà cửa; thảo dược để chữa bệnh; và còn nhiều hơn thế nữa. Ngay cả những điều nhỏ nhặt nhất như những đóa hoa tươi làm người ta ca hát, tưới tắm tâm hồn họ bằng gam màu sống động của tạo hóa, của đất mẹ.
Chính từ những câu chuyện ấy từ mẹ, em vẫn luôn tự thầm hỏi: liệu có một vị thần, một đấng toàn năng nào đó đang ẩn mình sau những tán lá xanh biếc?
Có lẽ em vẫn chưa biết được. Nhưng trời hẳn không còn sớm, và dù cho những lời tán dương mẹ dành cho cánh rừng, bà vẫn yêu cầu em không được phép nán lại quá lâu.
Thứ gì đó đã sai khiến lý trí của em hôm nay, em nhận ra mình vẫn mong cho chiếc giỏ đầy thêm.
Con đường mòn tiến sâu hơn vào trong rừng mà mẹ không bao giờ cho phép em được quyền đi đến, nhưng em lờ mờ đoán thứ gì sẽ chờ đợi mình ở đó: những tán cây bạch quả quý giá khi mà tiết trời đã sắp trở lạnh; biết đâu nếu may mắn, sẽ còn đâu đó các loại hoa màu cuối cùng của màu hạ còn sót lại.
Chất liệu sờn cũ của chiếc áo choàng quanh mình xoa dịu nỗi tò mò đang cồn cào lên trong ruột gan. Em chậm rãi tiến vào lối mòn trước mắt.
Đúng như những gì em đã từng mơ tưởng, những tán cây trĩu trịt quả trước mắt: em reo lên sung sướng khi nhìn chúng. Ngay lập tức tìm cách trèo lên.
Nhưng đột nhiên, đôi tai em bắt gặp những tiếng thở khó nhọc đang phát ra từ đâu đó, hẳn là chỉ quanh đây thôi. Ngay khi quay mặt lại để tìm kiếm xem nguồn gốc của âm thanh ấy, em lập tức nhận ra: một con sói xám khổng lồ đang nằm dưới tán cây cách đó không xa, mùi máu tỏa ra từ nó nồng đượm quanh đầu mũi.
Sói.
Toàn bộ tế bào trên cơ thể em đều đang van gào, chúng đang điên cuồng di chuyển trong những vách ngăn giam giữ mình: chúng yêu cầu em bỏ chạy đi ngay lập tức, chẳng được phép nhìn lại.
Nhưng con sói đang khẽ rên rỉ; tiếng kêu đau đớn từ nó như bị cả thiên nhiên ém nhẹm, nó cô độc, hoàn toàn tuyệt vọng. Dường như muốn quẫy đạp nhưng chẳng thể làm gì: như thể biết trước cái chết đã tới rất gần, nuốt chửng nó.
Trong suốt mười bốn năm cuộc đời mình cho đến hiện tại, chưa bao giờ em sợ hãi hơn thế này. Nhưng cảm giác buồn bã đang xâm chiếm lấy trái tim em, dường có một kìm kẹp nào đó đang siết chặt lấy em: rằng em phải cứu được con sói này.
Mẹ ơi, chỉ lần này thôi, con xin thề sẽ không làm trái lời mẹ nữa.
Em từ từ tiến lại gần con sói, cố gắng hết sức để không khiến nó hoảng sợ. Nhưng đôi tai nhạy cảm của nó ngay lập tức nhận ra sự hiện diện của kẻ không mời: nó lập tức nhìn chăm chăm vào em, gầm gừ những tiếng khó chịu.
Em hít vào thật chậm rãi, cố xoa dịu trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.
"Mình sẽ giúp cậu..mình không làm hại cậu đâu.."
Một cách thần kỳ nào đó, con sói ngay lập tức im lặng, những tiếng gầm gừ đã trở lại thành tiếng rên rỉ vì đau đớn. Như chỉ chờ có thế, em tiến lại gần, quỳ gối trước mặt nó và xem xét vết thương. Mặt cỏ mát mẻ chạm vào làn da em, khiến em bình tĩnh hơn một chút.
Có vẻ như đã có một cuộc ẩu đả, chân trái phía trước của con sói là một vết rách lớn, máu vẫn đang tuôn ra không ngừng từ kẻ hở.
Em chạm mắt con sói, nhưng vẫn hơi ngần ngại.
Màu mật ong tan chảy trong mắt con sói, dường như ánh mắt nó đang sôi sục: hai bên cánh mũi đang căng ra, phập phồng.
Con sói có vẻ như vẫn chưa đạt đến kích cỡ lớn nhất nó có thể, song, cơ thể nó vẫn to lớn hơn một người đàn ông trưởng thành.
Em gạt bỏ chút chần chừ cuối cùng để chạm vào nó.
Bộ lông xám mềm mại như những thớ bông dày mịn, quấn lấy những đầu ngón tay em. Cảm nhận được cơ thể con sói đang thư giãn dưới sự đụng chạm; em thở hắt, ngỡ ngàng; lấy hết bình tĩnh để xoa dịu sinh vật đáng thương trước mặt.
Những câu chuyện của bà ngoại, nơi có những con sói hung tợn, sẵn sàng ăn thịt dân làng khi đêm xuống. Những con sói xấu xí, ác độc; khiến cho muôn loài khiếp sợ, khiến cho những chú thỏ tội nghiệp không thể an tâm say giấc hằng đêm.
Em đắp những lá thuốc cầm máu lên vết thương, và xoa đầu con sói trước mặt mình. Màu mật ong đặc quánh trong mắt nó đang vần vũ thành các vòng xoáy sâu hun hút. Cả cơ thể nó cứ căng ra trên những cái chạm nhẹ nhất từ phía em; và hai cánh mũi nó cứ phập phồng liên tục: như thể muốn bắt gọn lấy hương thơm nào đó đang vẩn vơ trong không khí.
Nhìn vào những lá thảo dược đang dần vơi đi trong chiếc giỏ, em dành cho chúng đôi mắt tiếc rẻ vô hạn; nhưng rồi con sói xám to lớn trước mặt em: không thể không cứu nó.
Chỉ đến khi thấy hài lòng em mới nhận ra: trời đã xế chiều. Nhanh chóng hái những chùm bạch quả như để bù đắp lại cho số thảo dược đã hao hụt. Em nhìn con sói một lần cuối: vết thương đã được cầm máu, và những lá thảo dược tươi đó sẽ giúp nó bình phục nhanh thôi.
"Tạm biệt nhé..mong là cậu sẽ không làm hại con người."
Ngay khi quay lưng bước đi, con sói phát ra những tiếng rên rỉ trầm thấp tỏ ý không hài lòng, dường như muốn giữ chân em ở lại. Nhưng em chỉ nở nụ cười, rồi bước ra phía xa.
Em đã cứu mạng một con sói.
Bỗng nhiên em tự hỏi mình, liệu quyết định này có khiến em hối hận chăng?
_________________________________________
Mẹ chào đón em khi trở về bằng một cái cau mày mà hiếm khi xuất hiện trên gương mặt hiền hậu.
"Con đã hứa ra sao? Tại sao bây giờ con mới về nhà?"
Em ấp úng, chỉ đành biết viện cớ rằng những cây thảo quả quý giá đã níu giữ em ở lại lâu hơn bình thường. Em không thể nào nói với mẹ chuyện mình đã cứu một con sói.
Trước ánh mắt soi xét kỹ càng của mẹ, em cố giữ cho mình bình tĩnh.
Thứ mẹ ghét nhất trên đời chính là sói: bởi lẽ chính chúng đã cướp đi người bạn đời của bà, cướp đi người cha ruột của em. Và chính giọng kể căm phẫn của mẹ mỗi khi kể cho em về cái đêm đó: cái đêm em ra đời, sói đã tấn công vào nhà. Chính bà ngoại đã chứng kiến cách sói cướp đi sinh mạng của cha.
"Thôi được rồi, vào nhà đi."
Ánh mắt bà dịu lại, đỡ lấy giỏ thảo dược trên tay em. Rồi ân cần giúp em cởi chiếc áo choàng nâu đã cũ ra. Ngay khi nhìn thấy vết rách trên thân áo, bà vội vàng đem nó vào trong phòng mình, kéo theo cả em. Dường như muốn nói điều gì đó.
"Hai năm nữa, ngay khi con tròn mười sáu, mẹ sẽ chuẩn bị cho con một chiếc áo choàng mới, trong lúc đó, con hãy cứ mặc thứ này."
Vết rách đang được bàn tay mẹ khéo léo khâu lại, em chăm chú nhìn theo từng đường kim khâu thoăn thoắt, bỗng tò mò.
"Tại sao lại là hai năm nữa ạ?"
Bà dừng lại ngay sau khi nghe câu hỏi kia, rồi bằng bàn tay dịu dàng hết mực, bà đưa tay vén tóc cho em.
"Ở làng ta, khi các thiếu nữ tròn mười sáu, tất cả đều sẽ được may cho một chiếc áo choàng mới; với ý nghĩa là sự cầu may mắn từ người mẹ đấy."
Bà kể tiếp, rằng hồi bà tròn mười sáu, chính bà ngoại cũng là người may cho bà một chiếc áo choàng mới. Đôi mắt bà đẹp đẽ, dường long lanh, ấm áp hẳn lên khi nói về bà ngoại, về những kỉ niệm vui vẻ khi còn trẻ trung.
Bỗng, hình ảnh về con sói xám to lớn hiện lên trong đầu em.
Em đã cứu mạng loài sinh vật giết cha mình.
Dường như điều này đang cắn rứt vào lương tâm em, nên khi người mẹ vẫn đang mải mê hồi tưởng về những ngày tháng đẹp đẽ, em siết chặt tay bà hơn một chút.
Bên ngoài, trời đang mưa.
_________________________________________
Em tỉnh giấc, mắt mở to trong cơn kinh hoàng.
Một cảm giác ớn lạnh như thể có đôi mắt ai đang chăm chú nhìn theo.
Chẳng hiểu vì sao, kể từ khi cứu mạng con sói nọ, em đã liên tục cảm thấy như mình bị theo dõi bởi ai đó. Nhưng cánh rừng ấy vẫn vậy, vẫn yên tĩnh một vẻ bí ẩn mọi lúc. Nhưng nỗi sợ của em không hẳn là không có cơ sở: cái cảm giác lạnh lẽo trên da sẽ khiến em đột ngột rùng mình; và số lượng những vật bị mất tăng lên một cách kỳ lạ
"Mẹ ơi, cái áo choàng nâu đâu rồi ạ?"
Hôm ấy là buổi sáng, tiết trời lạnh đến cắt da thịt. Em nhìn xung quanh, cảm giác trống vắng lạ kỳ, phát hiện ra chiếc áo choàng nâu mình để quên trên bệ cửa sổ tối qua nay đã biến mất.
Em chợt rùng mình, thắc mắc tại sao căn phòng lại lạnh thế này. Nhận ra rằng cửa sổ đang bị mở.
Mẹ bước vào, trên tay bà vẫn còn đang cầm một tách trà nóng hổi.
Em mở to mắt, dường như ngạc nhiên với lời mẹ nói. Sau một lúc mờ mẫm trong miền ký ức sâu thẳm nhất, câu chuyện mẹ đã kể hai năm về trước đột nhiên hiện lên.
Em chợt nhận ra mình vừa tròn tuổi mười sáu hôm nay.
"Bà ngoại đã gửi tặng con một tấm vải nhung rất đẹp, nên mẹ đã dùng nó để may áo choàng."
Mẹ kéo em ra khỏi phòng ngủ, rồi đưa ra trước mặt em một tấm áo choàng đỏ.
Lớp vải nhung đỏ, dày và ấm áp, chất liệu mịn màng của tấm áo như đang khiêu vũ những điệu dễ chịu trên đầu ngón tay em. Ở giữa còn được đính một chiếc nơ nhỏ để giữ vạt áo vào với nhau.
Em ôm chầm lấy mẹ, reo lên sung sướng khi cảm nhận được tấm áo ấm áp bọc quanh thân thể mình.
"Con nên cảm ơn bà ngoại, lúc nào cũng lo cho con cháu mình như thế đó.."
Mẹ nói, cũng vòng tay ôm em vào lòng. Giọng bà hơi run và hình như đôi mắt đã rơm rớm nước.
"Con phải giữ gìn tấm áo này thật cẩn thận..đừng để mất nó, nhớ nhé."
Màu đỏ, một màu sắc tượng trưng cho sự may mắn..
"Đây sẽ là chiếc bùa may mắn của con, nó sẽ giúp con tránh xa khỏi nguy hiểm." Mẹ em thầm thì. Rồi bà quay trở lại vào bếp, thông báo với em về buổi lễ chúc mừng các thiếu nữ sẽ diễn ra ở khu trung tâm của ngôi làng.
Con đường dẫn đến khu trung tâm làng, muốn đi nhanh phải qua một con đường mòn ở bìa rừng.
Dù vẫn nắm bàn tay mẹ vẫn chưa khi nào buông, nhưng em vẫn cảm thấy rùng mình: phải, cái cảm giác bị bám theo, dường như có một đôi mắt đang chăm chăm nhìn theo từ phía sau. Thu mình lại trong hơi ấm của chiếc áo, em lắc đầu, cố xua đi nỗi lo sợ đang cồn cào trong gan ruột.
Từ phía xa, em đã bắt đầu nghe thấy những tiếng reo hò của dân làng và cả mùi thơm của bánh nướng. Tiếp theo đó, hình bóng những cô gái nhảy múa trong chiếc áo choàng đập vào mắt.
Như thể những người bạn đã lâu không gặp, họ vội chạy đến với nụ cười niềm nở trên môi và kéo theo em vào trong đám đông. Mẹ xoa lên đôi vai em, ngầm như muốn trấn an. Rồi bỏ lại em khi bước vào trong nhà của trưởng làng, nơi các phụ nữ khác tụ họp ở đó.
"Áo choàng của cậu đẹp quá đi mất!"
Các cô gái tấm tắc khen, họ lướt những đôi tay mềm mại khéo léo lên mặt vải nhung. Bấy giờ em mới có dịp nhìn kỹ nét mặt họ: tất cả đều mang vẻ đẹp ngọt ngào trong sáng nhất, như hoa khoe sắc rực rỡ. Em cúi gằm mặt càng thấy mình chỉ như khóm cỏ tầm thường so với họ.
"Áo choàng đỏ sao?"
Một thứ giọng mũi the thé phát lên, cùng với đó, em ngay lập tức cảm nhận được có bàn tay nắm lấy cổ áo mình. Các cô gái xung quanh chỉ kịp kêu lên một tiếng trước khi kéo nhau bỏ chạy ra xa.
"Đã lâu không gặp, nhỉ?"
Con trai của bác trưởng làng – người khiến cho không chỉ tất cả các thiếu nữ mà còn cả người dân trong làng ghê sợ: bởi gần đây cậu ta thường xuyên cậy mình khỏe mạnh mà bày trò chọc phá và ức hiếp tất cả mọi người.
"Mày điệu đà quá nhỉ? Thích được nổi bật lắm nhỉ?"
Vừa nói, cậu ta vừa dùng đôi bàn tay nắm lấy áo choàng của em, rồi có ý muốn giật tung nó ra. Dẫu cho đã cố gắng, song thể lực của em hoàn toàn bị đè bẹp.
"Này! Cậu thôi bày trò xấu tính đi!"
Giọng nói phát ra từ các cậu trai khác trong làng, những người đang nhìn cảnh tượng trước mặt bằng đôi mắt tức giận. Nhân lúc bàn tay giữ lấy mình đang sơ ý buông lỏng, em vội bỏ chạy mất. Nhưng ngay lập tức nghe được tiếng hét thất thanh của cậu ta ở phía sau.
Ngay khi vừa đến bìa rừng, dưới đôi chân đã mềm nhũn vì kiệt sức, một bàn tay nắm lấy mái tóc em từ phía sau một cách điên cuồng.
"Ai cho mày trốn?! Hả?! Tao chưa xong với mày cơ mà?!"
Đột nhiên, từ khoảng không rộng lớn của cánh rừng phía sau lưng, phát ra những tiếng gầm gừ đáng sợ.
Cậu ta nới lỏng tay, khuôn mặt tức giận khi nãy đã nhanh chóng méo mó vì sợ hãi.
"Này! Bác ở đây mà cậu lại dám đi bắt nạt người khác à?!"
Người đang nói câu này chính là bác thợ săn.
Bác từ đâu xuất hiện từ phía ngôi làng, trên tay vẫn còn đang cầm cây rìu đốn củi quen thuộc – thứ mà bác hay rêu rao khắp nơi rằng đã cùng bác kết liễu một con sói xám hung dữ.
Có vẻ như tiếng gầm gừ bí ẩn ấy đã là quá đủ cho sức chịu đựng của chàng trai trẻ, cậu ta vội bỏ chạy ngay, chưa kịp quay đầu nhìn xem bác thợ săn đã ở phía sau lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro