Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1


Mùi bánh nướng thơm nức tràn ngập khắp căn bếp nhỏ. Cắn thử một miếng bánh giòn tan, cảm nhận vị ngọt tươi xốp trong miệng rồi tự mỉm cười hài lòng với thành quả sau hai tiếng tất bật trong bếp của mình, mẹ Park nhanh chóng xếp ngay ngắn những chiếc bánh quy vừa lấy ra từ khay nướng vào chiếc thố nhựa, đổ phần bánh gạo cay đã chuẩn bị từ trước vào một chiếc hộp khác rồi bỏ tất cả vào chiếc giỏ mây đã được lót miếng vải dày ủ ấm, bên trong đã để sẵn một nồi gà hầm sâm nóng hổi.

"Jimin ah, nhanh lên con."

"Con xong rồi đây!"

Park Jimin mặc vội áo khoác, nhanh chóng di chuyển ra phía cửa trong khi vẫn đang loay hoay quàng lên cổ chiếc khăn đỏ to sụ của mình. Đây là món quà bà ngoại tặng Jimin từ khi còn bé xíu, và Jimin thích nó vô cùng.

Rất lâu trước đây, nó đã từng có thể quấn trọn lấy thân hình nhỏ bé của Jimin, ủ ấm cậu qua những ngày đông lạnh lẽo, ấm áp và quý giá hơn bất cứ chiếc lò sưởi nào. Đã từng, và vẫn luôn, là chiếc chăn yêu thích nhất của Jimin, ôm ấp và vỗ về lấy những giấc mơ thơ dại ngày bé. Nó cũng đã từng là chiếc khăn choàng cổ của chính nghĩa, đồng hành cùng siêu anh hùng Park Jimin năm tuổi trải qua vô vàn trận chiến "đẫm máu" với đám quái vật gớm ghiếc để bảo vệ bình yên cho Trái đất và nhân loại. Đi đâu, làm gì, Jimin cũng mang theo nó bên mình. Tất cả những kỷ niệm tuổi thơ của cậu gần như đều gắn liền với chiếc khăn đỏ đó.

Chiếc khăn tuy rất to nhưng vẫn không thể quấn trọn hết cơ thể của cậu trai mười tám tuổi như những ngày còn bé, Jimin quyết định biến nó thành chiếc khăn quàng cổ độc nhất vô nhị của mình, bất quá còn có thể kéo phần vải dư phía sau lên để làm mũ.

Khẳng định mình đã đủ ấm áp để đối đầu với từng đợt gió đông vẫn đang hoành hành ngoài kia, Jimin xoay người nhận lấy chiếc giỏ từ tay mẹ Park.

"Cầm cẩn thận, có nồi gà bên trong đó. Jimin giúp mẹ lần này nhé."

"Không sao đâu ạ, cũng lâu rồi con chưa tới thăm bà."

Sau khi chiếc giỏ nằm yên vị trên tay Jimin, mẹ Park còn đưa thêm cho cậu một gói bánh nhỏ.

"Đây là phần của con, mẹ có làm dư ra một chút. Jimin, nhớ rồi chứ, phải đi đường thẳng, không được đi đườ-"

"-đường vòng băng qua rừng. Trong đó có con sói hoang rất dữ tợn, nó sẽ ăn thịt con."

"V-"

"-Và phải đi thẳng đến nhà bà, không được la cà dọc đường. Mẹ, từ hôm qua đến giờ mẹ nhắc con điều này bảy lần rồi đó."- Jimin bĩu môi nhăn nhó. Vẫn biết rằng mẹ chỉ muốn tốt cho mình, nhưng cậu cũng đã gần mười tám tuổi rồi, Jimin ghét việc bị xem là một đứa trẻ ngô nghê không hiểu chuyện như thế.

Jimin để gọn phần bánh của mình vào một góc nhỏ trong giỏ, vẫy tay chào mẹ rồi đẩy cửa ra khỏi nhà. Cái lạnh bên ngoài nhanh chóng bao trọn lấy Jimin. Cậu rùng mình, rụt cổ sâu hơn vào chiếc khăn quàng để tìm kiếm hơi ấm. Chín giờ sáng nhưng bầu trời lại mang một màu âm u xám xịt, những đụn mây xám bện vào nhau dày đặc, không cho bất cứ một tia sáng mặt trời nào có thể lọt qua.

Bà ngoại bị ốm từ hôm qua. Mẹ Park vốn định hôm nay đến dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn giúp bà nhưng lại có việc đột xuất, thành ra đành nấu sẵn mọi thứ ở nhà rồi nhờ Jimin mang đi.

Bà ngoại Jimin ở một mình trong ngôi nhà nhỏ nằm bên kia khu rừng. Vì cách xa trục đường chính nên có rất ít người đi qua khu vực đó. Đã nhiều lần gia đình Jimin ngỏ ý muốn mời bà về ở chung nhưng lần nào bà cũng từ chối, bảo rằng muốn sống ở một nơi yên tĩnh và có cây cối, thiên nhiên bao quanh. Và ngôi nhà đó là hoàn hảo nhất, lý tưởng nhất, đáp ứng được tất cả những mong muốn của bà.

Mọi lần Jimin vẫn hay đi đường mòn băng qua rừng để đến nhà bà, vừa mát mẻ lại vừa có nhiều hoa thơm. Thế nhưng từ đầu năm nay, trong làng đã bắt đầu dấy lên tin đồn trong rừng có sói. Một người đi đốn củi sáng sớm đã vô tình nhìn thấy con vật hoang dã dữ tợn ấy và bị nó dọa đến ngất đi, lúc tỉnh dậy đã thấy mình nằm ở bìa rừng, dân làng đang vây quanh với vẻ mặt lo lắng. Từ sự việc lần đó đến nay không một ai dám đi con đường mòn băng qua rừng ấy nữa, dù nó có thuận tiện đến thế nào. Mọi người cũng không đi sâu vào rừng để đốn củi như trước mà chỉ dám luẩn quẩn ở khu vực rìa ngoài.

Thật ra Jimin cũng chẳng tin vào tin đồn ấy cho lắm. Sống ở ngôi làng này từ bé đến nay, cậu chưa nhìn thấy dù chỉ là cái bóng của con sói đó bao giờ. Jimin cho rằng người hàng xóm của mình bị hoa mắt, trong rừng lúc đó còn quá tối nên trông gà hóa cuốc. Nếu thật sự đó là sói, dễ gì nó bỏ qua món mồi béo bở đó chứ?

"Jimin Khăn Đỏ đi đâu đấy cháu?"

Một người đàn ông đứng tuổi đang đi hướng ngược lại mỉm cười chào Jimin. Là bác Kim hàng xóm, sống cách nhà Jimin vài căn. Cậu đoán bác vừa từ rừng đốn củi về, chính bó củi to lớn trên vai kia đã nói lên điều đó.

"Cháu đi thăm bà ốm ạ." – Jimin lễ phép cúi đầu chào.

"Ừ, vậy đi cẩn thận nhé, trời lạnh lắm đấy. Và tuyệt đối đừng có bén mảng đến con đường mòn dẫn vào rừng sâu. Bác biết thanh niên các cậu hay tò mò lắm, nhưng đây không phải chuyện đùa. An toàn vẫn là trên hết." – bác Kim vỗ vai Jimin – "Cho bác gửi lời hỏi thăm bà nhé."

Nhìn theo bó củi lắc lư trên lưng bác dần khuất sau đoạn rẽ, Jimin mang trong lòng một cảm giác khó chịu vô cớ tiếp tục con đường của mình.

Rất nhanh đã đến ngã ba. Jimin nhíu mày phân vân. Một bên là đường thẳng đông đúc người qua lại, một bên là con đường mòn băng qua khu rừng mà bấy lâu nay mọi người vẫn hay đồn có sói. Đã nhiều lần Jimin muốn quay trở lại con đường đó để xác nhận xem thực hư thế nào nhưng vẫn chưa có cơ hội lọt ra ngoài vòng kiểm soát gắn gao của mẹ. Hôm nay mẹ đi vắng, liệu Jimin có nên làm trái lời mẹ, nuông chiều sự tò mò của mình mà đi đường vòng không?

Tất nhiên là có rồi.

Jimin nhìn xung quanh kiểm tra, sau khi chắc chắn không có ai ở đây chứng kiến hành động của mình mới nhanh chân chạy về phía con đường mòn.

Con đường ấy vẫn yên bình như xưa. Jimin có thể hít đầy buồng phổi cái mùi ngai ngái thơm thơm của đất ẩm. Có điều vì đã một thời gian không có ai ghé qua đây nên cỏ dại đã bắt đầu mon men nhú lên, phủ đầy mặt đất. Jimin liếc mắt nhìn lướt qua tấm bảng gỗ cảnh báo được cắm gần đó, chui qua sợi dây giăng ngang trước mặt rồi tiến vào trong.

Jimin ngước mặt nhìn lên, bầu trời phía trên như được cắt thành những mảnh nhỏ xíu bởi những cành cây khẳng khiu trụi lá. Chúng tạo thành những hình thù quái dị hệt như bàn tay gầy gộc nhăn nhúm của mụ phù thủy già, hay của một con quái vật gớm ghiếc nào đó. Cả khu rừng dường như đã chuẩn bị sẵn sàng để chào đón đợt tuyết đầu tiên.

Chiếc lá vàng từ một cái cây thay lá muộn gần đó bỗng chao liệng đến trước mặt Jimin, và cậu xem đó như lời chào đầy thiện chí từ khu rừng gửi tới vị khách quý.

Thú thật Jimin có chút chần chừ không biết có nên bước tiếp hay không. Xung quanh hoàn toàn vắng lặng. Jimin đoán lũ thú rừng đã kéo nhau đi đến một nơi nào đó tránh rét cả rồi. Nếu là mọi năm, hẳn con đường này vẫn tràn ngập tiếng nói chuyện của những người dân làng tranh thủ chút thời gian trước khi tuyết rơi đốn về vài bó củi. Thế nhưng từ sự việc lần đó, đến cả việc đến gần con đường này mọi người còn không dám chứ đừng nói vác rìu đi sâu vào trong.

Đấu tranh tư tưởng một lúc, ngay khi định quay đầu trở lại con đường thẳng, trí tò mò bỗng trỗi dậy níu lấy bước chân Jimin.

Đã cất công đi đến tận đây rồi, tại sao phải quay lại? Dù sao trong rừng này cũng chả có gì nguy hiểm, chẳng qua hơi lạnh lẽo và yên tĩnh một chút, cậu đã là thanh niên mười tám tuổi rồi, sợ cái gì?

Jimin hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, nắm chặt lấy quai chiếc giỏ mây rồi bắt đầu từng bước trên con đường mòn mà bản thân đã thuộc nằm lòng. Rất nhanh sau đó, bóng chiếc khăn quàng đỏ đã mất hút sau những gốc cây to lớn.

Càng đi sâu vào trong, thứ ánh sáng yếu ớt từ bầu trời vốn đã u ám mờ mịt lại càng như bị rút cạn. Không gian thiếu sáng khiến tim Jimin đập thình thịch từng nhịp bất an. Trong đầu cậu chợt bật ra một suy nghĩ, 'nếu trong rừng thật sự có sói thì sao?'. Bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, Jimin căng mắt nhìn xung quanh đầy cảnh giác.

Không được, không thể để nỗi sợ này đeo bám đến tận nhà bà được, mình sẽ vỡ tim mà chết mất. Mình cần phải làm gì đó, làm gì đó..

Dù sao ở đây cũng chỉ có một mình mình, có lẽ mình nên khuấy động không khí một chút cho đỡ sợ?

Jimin khe khẽ cất lên một câu hát rồi dáo dác nhìn quanh. Xung quanh vẫn im lặng như tờ, không có bất cứ dấu hiệu gì cho thấy sự tồn tại của một con vật sống gần đó. Jimin mỉm cười hài lòng, tiếp tục hành trình của mình với những câu hát nghêu ngao.

Âm nhạc thực sự là giải pháp hiệu quả, nỗi sợ rất nhanh đã tan biến đi hết.

Thế nhưng Jimin gần như chỉ đắm chìm vào giai điệu bài hát và ngắm nhìn cảnh vật xung quanh mà không hề biết rằng giọng của mình đã dần lớn hơn lúc trước rất nhiều. Chất giọng ngọt ngào trong trẻo ấy bao trùm lấy cả một mảng rừng, len lỏi vào từng cành cây bụi cỏ, rót vào đôi tai đầy lông của con vật đang cố gắng rúc thân hình to lớn của mình vào gốc cây gần đó.

Con vật ngay lập tức dừng lại hành động của mình, nghe ngóng động tĩnh xung quanh một chút rồi lần mò tiến về nơi phát ra tiếng hát kia bằng đôi tai nhạy bén đang dựng thẳng đứng trên đầu.

Thơm quá.

Có mùi gì đó rất thơm.

Con vật nấp sau bụi cây rậm rạp, im lặng đưa mắt dõi theo chiếc khăn quàng đỏ vẫn đang líu lo ca hát trên con đường mòn. Tồn tại trên cõi đời này bằng ấy thời gian, chưa bao giờ nó nghe được chất giọng nào hay đến thế. Nhẹ nhàng như lông vũ và ngọt ngào hơn bất cứ loại đường mật nào. Chính con thú có thể tự cảm nhận được trái tim nóng đỏ trong lồng ngực mình đang không ngừng run rẩy, hoàn toàn lạ lẫm với cảm giác ngứa ngáy đang dần lan rộng ra khắp thân mình to lớn.

Mùi hương đó lại tiếp tục chờn vờn trước mặt con thú. Nó chớp mắt, chiếc mũi đen vểnh lên đầy khoan khoái như cố gắng hít hà hương thơm ngòn ngọt vô cùng kích thích vị giác ấy.

Một tiếng 'rắc' nho nhỏ bỗng vang lên. Thì ra trong một khoảnh khắc bị mùi hương kia quyến rũ, đôi chân đầy lông với bộ vuốt sắc nhọn đã vô tình chạm phải một cành củi khô gần đó.

Tiếng hát im bặt. Jimin quay phắt đầu lại, trái tim vừa được xoa dịu vài phút đã trở lại trạng thái kích động, đập từng nhịp dữ dội như muốn trào ngược ra khỏi lồng ngực. Khung cảnh xung quanh vẫn vô cùng u ám và yên tĩnh, chỉ trừ bụi cây to lớn dường như đang chuyển động khe khẽ ở dưới gốc cây cổ thụ kia..

Có một thứ gì đó rất to lớn đang nấp ở đó.

Jimin nuốt nước bọt, tay nắm chặt lấy quai chiếc giỏ tre. Hiện tại cậu chỉ muốn bóp chết trí tò mò và chặt luôn đôi chân của mình đi khi nó bắt đầu chậm chạp tiến về phía bụi cây đó, trong khi lí trí đang ra sức rằng cậu phải chạy khỏi đây, ngay lập tức.

Jimin nhặt một cành cây dưới chân lên, run run đưa về phía bụi cây để xem thử bên trong đó là thứ gì thì bất ngờ, hai cục sáng màu vàng sắc lẹm xuất hiện, trừng trừng nhìn về phía cậu.

Jimin kinh hãi ngã ngửa ra phía sau, cổ họng nghẹn lại không thể phát ra bất cứ một tiếng động nào. Trước mặt cậu bây giờ là một con sói to lớn với bộ lông dày xám ngoắt, cái lưỡi đỏ hỏn đang thè ra ngoài cùng với những chiếc răng trắng muốt sắc nhọn. Cặp mắt màu vàng kim sáng lên, ánh nhìn sắc như dao bao trọn lấy Jimin trong khi đôi chân của nó đang dần dần tiến về phía cậu. Jimin biết, dưới lớp lông dày đó là bộ vuốt có thể dễ dàng xé xác cậu ra như xé một tấm vải bất cứ lúc nào.

Cả người Jimin bủn rủn, đôi chân không còn sức lực để tự mình đứng dậy được nữa. Bộ óc thông minh thường ngày giờ đây cũng chỉ là đồ bỏ đi khi nó đã hoàn toàn ngừng trệ và trở nên trống rỗng. Jimin dồn hết sức vào hai tay, cố gắng nhích thân mình về phía sau để kéo dãn khoảng cách với con thú dữ tợn được chừng nào hay chừng ấy. Thế nhưng mọi cố gắng của cậu đều trở nên vô vọng khi con sói rất nhanh đã áp sát tới, kẹp Jimin giữa đôi chân to lớn của nó, rồi cúi xuống chăm chú quan sát cậu.

Người này chính là chủ nhân của giọng hát ngọt ngào lúc nãy. Trái tim trong lồng ngực lại đập trật một nhịp khi con thú có thể quan sát rõ gương mặt của Jimin. Da cậu ta khá trắng, đôi má phúng phính đang ửng hồng lên vì lạnh kia làm nó liên tưởng tới loại bánh nào đó của loài người mà rất lâu trước đây đã vô tình ăn trộm được từ nhà của một người dân trong làng. Đôi môi đầy đặn hé mở dù không thể phát ra bất cứ âm thanh nào và đôi mắt mở to ướt nước đang ngước nhìn nó đầy sợ hãi và hoảng loạn.

Thật xinh đẹp. Xinh đẹp hơn bất cứ thứ gì nó từng nhìn thấy trên cõi đời này. Và nó thấy khó chịu khi sự xinh đẹp này run rẩy sợ hãi vì nó.

Lồng ngực Jimin muốn nứt toác ra khi con sói cúi đầu về phía cậu. Jimin nhắm chặt mắt và thầm cầu nguyện cho linh hồn của chính mình. Vậy là hết, nó sẽ nhấm nháp từng mảnh thịt trên cơ thể này, cậu sẽ chết mất xác trong dạ dày của con thú hoang trong khi vẫn chưa được trải qua lễ trưởng thành của cuộc đời mình. Jimin bỗng thấy tủi thân. Nếu ngoan ngoãn nghe lời mẹ và những người trong làng, có lẽ cậu đã không phải chấm dứt cuộc đời mình một cách ngu ngốc thế này. Jimin thậm chí còn chưa để lại lời vĩnh biệt và cảm ơn nào tới bố mẹ và bà ngoại..

Đầu óc tràn ngập sự sợ hãi và hối hận muộn màng, cơ thể căng cứng sẵn sàng đối diện với những chiếc răng nanh nhọn hoắt của con thú dữ, thế nhưng tất cả những gì Jimin cảm nhận được chỉ là cảm giác mềm mại ấm áp vô cùng dễ chịu. Jimin mở mắt ra, chứng kiến cảnh tượng con sói xám đang nhẹ nhàng dụi cái đầu to lớn vào người mình.

Hành động này bỗng khiến cậu nghĩ đến hình ảnh một con cún to xác đang làm nũng với chủ nhân của nó.

Không thể tin vào suy nghĩ cũng như những gì đang diễn ra trước mắt, Jimin phát ra vài tiếng ú ớ vô nghĩa. Con sói dừng lại hành động của mình, chuyển sang đưa lưỡi liếm nhẹ lên tay Jimin, khiến cậu dù vẫn đang sợ hãi vẫn không kìm được bật cười thành tiếng.

"Nhột quá!"

Con sói ngơ ngẩn nhìn ngắm nụ cười của Jimin. Đôi mắt cậu híp lại thành hai mảnh trăng lưỡi liềm. Hàm răng trắng tinh nở rộ, lấp ló sau đôi môi đỏ hồng đầy quyến rũ. Trong khối óc của con vật to lớn bỗng xuất hiện nghi vấn, có phải Thượng đế đã mang mọi thứ tốt đẹp nhất, đáng yêu và tuyệt vời nhất trên thế giới đổ dồn vào người con trai trước mặt này rồi hay không?

Thấy con sói đứng nhìn mình ngơ ngác, đến nỗi có phần ngốc nghếch và không có biểu hiện gì là muốn làm hại hay ăn thịt cậu, Jimin rụt rè đưa tay lên chạm vào bộ lông xám, nếu cậu không hoa mắt nhìn nhầm, dường như đang có phần tỏa sáng lấp lánh như được rắc bụi tiên của nó. Mắt Jimin mở to, thích thú cảm nhận độ ấm áp và xúc cảm mềm mại đến không ngờ trên lòng bàn tay.

Con thú hoang dường như cũng rất tận hưởng, mê đắm nhìn nụ cười xinh đẹp vẫn chưa từng phai đi trên gương mặt của người đối diện. Không biết cảm giác mới lạ này là gì, nhưng nó thấy thoải mái, vui vẻ và có chút gì đó thành tựu khi nhìn thấy người này tươi cười hạnh phúc như vậy.

Một con sói với bộ lông xám lấp lánh tuyệt đẹp, nhẹ nhàng dụi đầu vào người, liếm tay và ngoan ngoãn để yên cho cậu chạm vào người nó, chuyện như chỉ tồn tại trong mấy câu chuyện cổ tích hão huyền của đám con nít nhưng điều đó thật sự đang diễn ra, ngay lúc này, trước mắt Jimin.

Như bừng tỉnh khỏi cơn mê và nhớ ra điều gì đó, Jimin vội vàng rụt tay lại và chạy đến chỗ chiếc giỏ mây vẫn đang nằm sóng soài dưới đất của mình. Con sói như hụt hẫng, mở mắt nhìn theo bóng dáng của Jimin.

Jimin lo lắng kiểm tra lại số đồ ăn trong đó, sau khi thấy mọi thứ vẫn có vẻ khá ổn mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy do quá kinh hãi nên Jimin đã buông tay vứt nó xuống đất. May mà trước đó mẹ đã cố định nắp hộp bằng miếng vải buộc chắc chắn xung quanh nên ngoại trừ chút nước hầm rỉ ra, tất cả đều không có gì quá nghiêm trọng. Jimin thật sự không biết phải nói với bà và về nhà chịu tội với mẹ thế nào nếu những món đồ này đổ vỡ hết.

Con sói tiến đến gần, đưa cái mõm đen tò mò cọ cọ vào chiếc giỏ mây. Hóa ra mùi hương ngọt ngào nãy giờ quyến rũ nó phát ra từ đây. Chiếc lưỡi đỏ vô thức thè ra liếm một vòng quanh mép, trong bụng bắt đầu có cảm giác cồn cào, mặc dù cách đây nửa giờ vừa mới chén hết một con nai ngon lành.

Jimin sắp xếp lại mọi thứ rồi chỉnh lại chiếc khăn dày để giữ ấm, phát hiện hành động của con vật to lớn đang ngồi bên cạnh, đôi mắt sáng trưng của nó nhìn chằm chằm vào chiếc hộp đựng bánh quy. Jimin thật sự thắc mắc về con sói này. Nếu đói, rõ ràng lúc nãy với bản năng sinh tồn của một con thú, nó đã có thể vồ lấy và ăn thịt cậu vô cùng dễ dàng mà không có bất cứ một trở ngại nào, tại sao bây giờ lại mang vẻ mặt như bị bỏ đói lâu năm đáng thương thế này?

Tuy thắc mắc là thế nhưng Jimin vẫn xoay người lấy ra phần bánh của mình trong giỏ, mở miếng vải gói ra rồi đưa về phía con sói.

"Mày đói hả? Ăn phần của tao đi này.''

Mùi bánh thơm nức lại thành công khiêu khích bao tử của con thú. Nó cúi xuống ngậm lấy miếng bánh rồi nuốt chửng.

Thơm thì thơm thật đấy, nhưng trong bộ dạng to lớn này, miếng bánh đối với nó không bõ nhét kẽ răng nên chẳng cảm nhận được mùi vị gì hết..

Jimin chăm chú quan sát vẻ mặt của nó, đang định mở miệng nói vài câu thì xung quanh con sói bỗng xuất hiện quầng sáng màu vàng kim vô cùng chói mắt. Jimin nhắm chặt mắt lại, đưa hai tay lên che mặt. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này? Một con sói biết phát sáng?

Cảm giác chói mắt lóe lên vài giây rồi nhanh chóng biến mất. Jimin rụt rè bỏ tay xuống, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. Con sói xám to lớn lúc nãy đã biến mất, trước mặt cậu giờ đây là một chàng trai cao lớn với mái tóc màu nâu đen, cả thân hình đều toát lên vẻ khỏe mạnh với những thớ cơ săn chắc. Cậu ta không mặc áo nên Jimin có thể nhìn thấy những khối cơ bụng vô cùng rõ ràng, múi nào ra múi đó.

Jimin bất mãn liếm môi. Lâu nay cậu vẫn chăm chỉ thường xuyên tập thể dục, thế nhưng cơ bụng của cậu tại sao vẫn không bằng của cậu ta cơ chứ?

Đôi tai sói và cái đuôi đầy lông vẫn còn 'dính' lại chưa biến mất. Vòng hông to lớn quấn một thứ gì đó nhìn như chiếc khố làm bằng lông thú dày màu xám phủ xuống tận hai bắp đùi săn chắc. Và đó là tất cả những gì có trên người cậu ta. Người thanh niên đó, hay phải nói là con sói nhỉ, Jimin cũng không biết nữa, vẫn làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, rất tự nhiên tiến đến lấy miếng bánh quy thứ hai bỏ vào miệng.

Jimin chớp mắt vài cái rồi nhăn mặt ôm lấy đầu, cảm giác như giấc mơ này kéo dài lâu quá rồi.

Thỏa mãn với mùi vị thơm ngon của chiếc bánh, ánh mắt bây giờ của người kia mới quay trở lại trên người Jimin. Cậu từ nãy đến giờ vẫn im thin thít đứng một bên quan sát hành động của người kia, cảm nhận ánh mắt sắc bén đó lại phóng về phía mình, đột nhiên không biết phải làm gì và bắt đầu từ đâu.

"A... anh..? C...con sói..?"

"Bất ngờ lắm phải không? Nói ra chắc cậu không tin, nhưng thật ra tôi không còn thuần là sói, cũng không phải hoàn toàn là người." – người kia cười cười, đưa tay ra trước mặt Jimin. Và cậu suýt nữa thì bật ra câu chửi thề vì vẻ đẹp trai của cậu ta.

Jimin vô thức bắt tay người kia. Bàn tay to lớn bao trọn lấy bàn tay nhỏ xíu của Jimin khiến cậu có chút chột dạ. Tại sao đều là còn trai nhưng kích thước của cả hai lại khác biệt đến thế? Nhưng suy nghĩ đó rất nhanh đã bay biến đi mất. Cảm giác từ bàn tay người kia truyền đến ấm áp tựa như bộ lông của con sói ban nãy vậy. Rõ ràng chỉ tiếp xúc với cậu ta qua bàn tay bé xíu nhưng cả người Jimin đều như được sưởi ấm mà đang dần nóng lên. Ấm áp đến nỗi, dễ chịu đến nỗi, Jimin không phát hiện ra rằng những bông tuyết đầu mùa đã bắt đầu rơi trên đầu cả hai.

"Xin chào, tên tôi là Jungkook. Jeon Jungkook."

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro