Chương 30: Đại Dương
Hắn lần đầu tiên được ngồi thuyền lớn lướt trên đại dương nên rất thích thú, la hét liên hồi.
-Oa oa! Đại dương bao la. Thật sảng khoái a!
-Đúng thật là .. lần đầu ra biển lớn.
-Lý Bá! Người nói xem còn bao lâu nữa mới đến Thần Châu?
-Mười ngày!
-Ha! Vậy thì chúng ta tha hồ ngắm cảnh.
-Ngươi không tu luyện sao?
-Mỗi ngày ta chỉ tu luyện một lần. Người không cần phải lo.
-Ta đang muốn biết vì sao ngươi vẫn chưa phá quan, dù đã nuốt không ít nội đơn hung thú?
-Chuyện này ta nào biết được. Đến Y Thánh lão tiền bối cũng không biết nguyên nhân a.
-Ngươi thật là lạ quá mức.
Hắn đang đứng trên cột thuyền ngắm cảnh cùng Tất Sát Kiếm, đột nhiên nhìn thấy ở phía xa có cái gì đó nhô lên khỏi mặt biển và mấy cái hỏa khí lao vù vù đến thuyền của hắn.
-Có kẻ tấn công!
Hắn chỉ nói được bấy nhiêu đã vội lướt đi ngăn chặn mấy cái hỏa khí.
Hàng loạt tiếng nổ uỳnh uỳnh liên tục phát ra gần thuyền của hắn, tạo thành những cột nước cao vút gây chấn động mặt biển.
-Muốn phá thuyền của ta à?
Hắn nhìn về mấy cái nhấp nhô trên mặt biển mà cảm thấy tức giận, tay vung lên đã xuất ra một cái cự long mang theo cuồng phong đánh đến chỗ nhấp nhô trên mặt biển kia.
Hắn không cần biết thứ kia là gì và cũng không mấy quan tâm, lập tức đem nó đánh nát, nhấn chìm xuống biển. Như chưa hả giận, hắn đột nhiên lướt lên thiên không nhìn quanh khắp lượt, sau đó khởi lên một cái cuồng phong rồi đánh về phía đông.
-Các ngươi chết đi!
Cuồng phong do hắn tạo ra tuy không kinh thiên động địa nhưng cũng đủ sức tạo nên cái phá hoại đáng sợ, lao nhanh vù vù về phía mấy chiếc thương thuyền cách đó không xa. Nơi nào cuồng phong đi qua, không chiếc thuyền nào còn nguyên vẹn, ngay cả người cũng không còn thấy trên mặt biển.
-Ngươi hành động rất hợp ý ta.
Tất Sát Kiếm đứng kề bên hắn nói nói.
Nếu không phải có việc gấp, ta lần này sẽ tra ra kẻ đứng sau, cắt đầu lột da hắn cho hả giận.
-Không cần tra. Ta tin chắc là do Triệu Gia giở trò.
-Đợi đó! Ngày sau khi ta trở lại sẽ tính một lượt với hắn.
-Ừm!
Đông Sơn Trấn – Thần Châu Đại Lục.
-Oa! Haha! Nơi đây náo nhiệt thật.
-Tiêu đệ! Không nên chạy lung tung. Rất dễ lạc đấy!
-Hoắc huynh yên tâm! Đệ sẽ không đi xa các huynh đâu.
-Xem hắn .. Y như là một cái tiểu nhi.
-Chúng ta nên đi hướng nào?
-Đệ đã lâu chưa về thăm phụ mẫu. Hay là đến gia trang của đệ trước rồi hãy lên đường.
-Từ đây đến Kinh Thành mất bao lâu?
-Nếu dùng Mã Xa sẽ mất vài mươi ngày, nhưng từ Kinh Thành đi Côn Lôn cũng rất tiện.
-Tốt! Quyết định vậy. Để ta báo cho Hoa muội một tiếng. Ngươi lo tìm mã xa để chúng ta lên đường.
-Tiểu tử hắn đi đâu rồi?
-Đàng kia có náo nhiệt. Lại xem!
-Phù! May quá. Chỉ là một tiểu sư phụ. Không phải hắn.
-Đại thúc! Cho hỏi vì sao mọi người lại trách mắng tiểu sư phụ như vậy?
-Haiz! Tiểu nữ nhân kia trộm bánh bao của Hà lão, bị lão bắt được đánh cho một trận. Tiểu sư phụ đây vì thấy cảnh nữ nhân kia bị đánh đập chịu đựng không được nên ra tay ngăn cản. Nhưng tiểu sư phụ cũng không có kim lượng để trả cho Hà Lão nên bị lão mắng nhiếc. Thật tội nghiệp!
Lão nhân kia nói xong liền lắc đầu bỏ đi.
-Hà đại thúc! Đừng mắng họ nữa. Xem như là ta mua mấy cái bánh bao kia của lão. Đây là kim lượng. Lão hãy cầm lấy.
Hà Lão thấy có người chịu bỏ ra kim lượng liền hừ một tiếng, cúi người đa tạ Hàn Thanh rồi đi trở lui.
-Hàn Thanh tỷ thật tốt bụng a.
-Tiểu tử! Ngươi ở đâu ra vậy?
-Ta đi ăn bánh bao.
-Sao ngươi thấy mà không giúp họ?
-Họ nào liên quan gì ta? Chẳng phải mọi người dạy ta không được xen vào chuyện người khác a?
-Ôi! Thật tức chết. Nào! Theo chúng ta đi.
Hắn bị Hàn Thanh bắt đi nhưng cố nán lại đi đến chỗ nữ nhân kia đưa ra mấy cái bánh bao.
-Ngươi cầm lấy mấy bánh bao này ăn cho đỡ đói. Ta còn rất nhiều.
-Đa tạ huynh! Đa tạ.
Tiểu nữ tữ kia mặt mày lem luốt đầu tóc rối bù, quần áo rách nát nhiều chỗ nhưng nhìn vẻ thanh tao bề ngoài thì rõ ràng không phải xuất thân bần hàn.
-Hì hì!
Hắn cười híp mắt, gật gật chiếc đầu. Tay đưa ra ngoắt ngoắt Mộc Anh.
-Tiêu đệ gọi ta?
Hắn nói nhỏ gì đó vào tay Mộc Anh rồi sau đó bỏ đi.
-Mọi người hãy tìm tửu quán nào đó dừng chân. Ta có việc đi một lúc rồi sẽ trở lại.
Mộc Anh bước đến nắm tay nữ tử kia dắt đi, miệng không ngừng hỏi thăm nàng.
-A mi đà phật! Tiểu tăng xin đa tạ thí chủ đã cứu giúp.
Hắn nghe tiểu sư phụ lên tiếng liền quay lại, ra vẻ bắt chước y như tiểu sư phụ, nói:
-A mi .. không sao! không sao!
Hàn Thanh nhìn thấy điệu bộ của hắn liền che miệng cười, bước đến đưa ra một chiếc hộp nhỏ nói.
-Tiểu sư phụ! Đa tạ sự phụ đã giúp đỡ cho nữ nhân kia. Đây là chút lễ vật chúng ta cúng dường. Xin tiểu sư phụ hãy nhận lấy.
-Đa tạ thí chủ! Đa tạ!
-Tiêu đệ! Chúng ta đi ăn.
-Ha! Được đi ăn sao?
Hắn vừa nghe nói đi ăn liền nhanh chân chạy theo Hàn Thanh và đám người phía trước.
Hắn ăn ào ào như giông như bão khiến cho đám người xung quanh tròn mắt kinh ngạc.
-Tiêu đệ! Đệ .. dạo này ăn nhiều vậy sao?
-Ta không biết! Nhưng ta lúc nào cũng cảm thấy rất đói. Ăn mãi không no.
-Quái vật a.
-Hì hì!
Vừa lúc này, Mộc Anh dẫn theo nữ nhi lúc nãy bước lên tiểu lâu.
-Oa! Nhìn muội thật xinh a.
Hắn nhìn nữ tử y phục đầu tóc đã gọn gàng sạch sẽ da dẻ đẹp đẽ liền tròn mắt khen ngợi.
Không chỉ riêng hắn, mà tất cả mọi người có mặt đều cũng không khỏi ngạc nhiên.
Nữ tử thấy ai cũng chăm chú ngắm nhìn liền e thẹn nói.
-Tiểu muội .. Hạnh Nghi xin đa tạ huynh!
-Hì hì! Không có gì. Ta tên Nhất Phong. Muội muốn gọi ta thế nào cũng được.
-Vâng! Phong ca.
Hàn Thanh nhìn thấy nữ tử như vậy liền biết có nội tình ẩn chứa bên trong, liền nói:
-Nghi muội! Hãy ngồi xuống ăn chung với chúng ta. Xong hãy nói cho chúng ta biết vì sao muội lại ra nông nỗi này?
Nữ tử Hạnh Nghi như không dám thất lễ, chỉ đứng phía sau Mộc Anh lặng im không nói.
-Nghi muội hãy ngồi xuống cạnh ta." Mộc Anh nắm lấy tay nữ tử kéo đến ngồi cạnh rồi nhìn mọi người nói: "Chuyện của nghi muội ta biết được chút ít. Đợi muội ấy ăn xong ta sẽ nói".
-Ừm! Mời.
Đợi cho Mộc Anh kể xong, hắn mới hỏi một câu ngây ngốc:
-Quan là gì vậy?
-Ôi! Đệ thật là .. Quan mà đệ cũng không biết à?
-Đầu hắn chỉ có bánh bao thôi". Tất Sát Kiếm nhìn hắn cười châm chọc.
-Thật không ngờ Nghi muội lại là hậu nhân của Từ Công.
-Hoắc huynh! Huynh cũng biết Từ Công ?
-Ừ! Đại Quan Công Quốc. Đệ Nhất Công Thần. Nếu so với Dương Gia hay Triệu Gia thì cũng không kém phần danh tiếng. Rất tiếc lại bị lão cẩu Tần Công mưu hại.
Hạnh nghi hai mắt nhỏ lệ, ra vẻ thương tâm.
Hắn đã nghe hết mọi oan uất của nữ tử Hạnh Nghi nên nghiến răng kèn kẹt.
-Cái lão Tần Công gì đó là như thế nào? Ta muốn băm xác lão.
-Ngươi đừng vọng động. Tầng Công là tể tướng đương triều. Tất cả binh quyền hiện đang trong tay lão. Ngay cả Triệu Gia còn bị lão mưu hại suýt chết. Nếu không nhờ Nhân Sinh Đường Thiên Môn âm thầm bảo vệ, hẳn là Triệu Gia cũng đã không còn một cái hậu nhân.
-Hoa tỷ! Tỷ cũng biết lão Tần Công ư?
-Tất nhiên! Ta còn biết lão có một cái Vương Phủ rất đáng sợ.
-Vương phủ? Đó là phủ gì?
-Sát Sứ. Hay còn gọi là Sát Thủ Vương Phủ, một tổ chức sát thủ danh tiếng nhất đại lục trong trăm năm qua.
-Hừ! Vương Phủ .. rồi các ngươi sẽ chết dưới kiếm của ta". Tất Sát Kiếm run giận nói.
-Lý Bá! Người cũng có thù oán với chúng sao?
-Tất cả chúng ta đều có oán thù với chúng." Thôi Kiệt đột nhiên nói.
-Bọn chúng ta lập ra Bạch Hội, chính là để đối phó với Vương Phủ, nhưng rất tiếc thực lực chúng ta không thể sánh bằng, nếu không đã không lưu lạc đến Đông Châu.
-Ra là vậy. Ha! Nhưng lần này có ta các người không cần sợ.
-Tiểu tử ngươi đừng khinh thường bọn Sát Thủ Vương Phủ. Thực lực của bọn chúng không tệ đâu.
-Không cần nói nhiều. Gặp bao nhiêu giết bấy nhiêu.
-Haha! Hoa tỷ nói thật đúng a.
-Được rồi! Chúng ta hãy thu xếp lên đường.
Hoắc Kình quay sang nói với Hàn Thanh và Mộc Anh.
-Nhờ ba người chiếu cố cho Nghi muội.
-Huynh không cần lo. Chúng ta ba người sẽ chăm sóc cho muội ấy.
-Ừ! Chúng ta đi.
Đoàn người rầm rộ lên đường trong ba chiếc mã xa che kín tứ bề.
Trải qua năm ngày bôn hành, đoàn ngươi đi đến Lịch Thành, một thành nhỏ nằm dưới Long Nhai Đại Sơn.
-Chúng ta vào thành nghỉ chân. Mai hãy tiếp tục lên đường.
Trời không còn sớm, ba chiếc mã xa nối đuôi nhau đi vào thành.
-Thành này xem ra có vẻ ít cư dân.
-Chúng ta đi tìm khách điếm nghỉ qua đêm.
Ba chiếc mã xa đi hết cả thành nhưng chỉ tìm được một cái quán trọ nghèo nàn.
-Lão chưởng quầy! Cho chúng ta hỏi thành này xảy ra việc gì mà vắng vẻ quá vậy?
-Đại gia! Các người từ nơi khác tới nên không biết. Thành này mấy năm nay bị yêu thú quấy phá, bắt giết người liên tục làm ai cũng phải hoảng sợ bỏ đi. Những lão già như chúng ta vì sắp gần đần đất xa trời nên mới nán ở lại nơi này.
-Yêu Thú? Là loại gì?
-Không ai biết được là yêu quái gì. Chỉ biết mỗi tháng nó bắt giết ít nhất một người. Có khi ngay cả ban ngày nó cũng xông vào thành bắt người.
-Dân làng và quan phủ không có cách gì diệt trừ chúng sao?
-Haiz! Đã làm đủ mọi cách, cũng đã tìm thầy ở khắp nơi về nhưng cũng đều bị chúng giết chết. Ngay cả quan binh cũng sợ hãy mà bỏ đi mất rồi.
-Việc này lão hãy để cho chúng ta lo. Phiền lão thu xếp cho chúng ta mấy phòng trống và nước nóng để ngâm mình.
-Khách nhân! Xin mời theo lão. Phòng ở trên này còn trống rất nhiều.
Lão chưởng quầy dẫn bọn hắn lên lầu xem qua mấy dãy phòng.
-Thế này vậy. Chúng ta bao hết khách điếm của lão. Phiền lão chuẩn bị cơm rượu. Đây là ít kim lượng chúng ta gửi trước.
Tăng Dao nói xong thảy cho lão năm mươi lượng, làm lão như tươi tỉnh nhanh nhẹ hẳn lên.
-Đa tạ đại gia! Đa tạ.
-Các ngươi ở lại đây. Ta đi khám xét xung quanh.
-Ta đi cùng tỷ.
-Tiểu tử ngươi đi theo ta làm gì?
-Hì hì! Ta muốn xem mặt cái Yêu Quái nó ra làm sao.
-Ừm! Đi.
Hoa Phù Dung thường ngày rất kiệm lời. Nàng hành sự dứt khoát, tuyệt tình y như một thanh kiếm sắc bén lạnh lẽo.
-Hoa tỷ! Chúng ta đi đâu?
-Lên núi! Ta muốn lên đó khám xét.
-Tỷ nghi ngờ gì sao?
-Ừm! Đi rồi sẽ biết.
Hai người dụng tối cực khí công lướt đi như bóng u linh. Đừng nói là người thường, dù là Yêu Linh cũng khó nhận ra.
-Dừng lại!
-Có chuyện gì sao?
-Suỵt! Khẽ thôi. Phía trước có tháp canh phòng vệ rất cẩn mật.
-Hử? Yêu Linh mà cũng có tháp canh sao?
-Không! Là con người.
-Chẳng lẽ .. nơi đây không có Yêu Quái?
-Ta không rõ, nhưng ta nghi ngờ có kẻ giở trò để đuổi dân làng đi, bởi nếu là Yêu Linh thì chúng không phải đợi đến một tháng mới đến bắt người.
-Ừm! Tỷ nói không sai. Ta cũng nghĩ nơi đây hẳn có gì đó mờ ám.
-Ngươi dụng cái cuồng phong phá nát cái trạm canh kia đi. Ta sẽ lướt nhanh lên núi.
-Được! Để chuyện này cho đệ lo.
Hắn hai tay đưa ra khởi phát hai cái tiểu cuồng phong xong rồi đánh về hướng trạm canh, chỉ thấy chớp mắt cả bọn lính canh bị hốt bay đi mất tích.
-Tốt! Đi.
Lời còn chưa dứt đã thấy một cái bóng ảnh lóe lên và Hoa Phù Dung đã biến đi mất tích.
Hắn cũng không chậm trễ, vội dụng khinh công lướt đi, nhưng trên đường đi hắn phát hiện rất nhiều xác chết mà cho đến giờ hắn cũng không nghe bất cứ thanh âm nào vang lên. Tất cả đều im lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
-Hoa tỷ thật đáng sợ.
Hắn thầm nghĩ nhưng cũng không nán lại quá lâu, vẫn vận dụng khinh thân lướt đi.
Ở trên sơn đỉnh Long Nhai Đại Sơn hiện có mấy bóng người đang vây quanh Hoa Phù Dung, một trong số đó sắc mặc âm trầm nhìn nàng nói nói:
-Ta không biết ngươi là ai, nhưng dám phá hỏng đại sự của bọn ta đều là tội chết. Giết!
Lệnh vừa ra, đám người vây quanh nàng lập tức động thân, nhưng chưa ai kịp tiến gần nàng thì một cái ánh chớp lóe qua đã thấy tất cả đều khựng lại và từ đó không ai còn lên tiếng nữa.
Lão nhân thủ lĩnh còn chưa kịp có phản ứng thì một cái ánh kiếm tiếp theo lại lóe lên và lão đã mất đi đôi chân.
-A ..
Tiếng hét đau đớn thê lương vang lên khiến cho người nghe phải rùng mình.
-Nói! Các ngươi là ai, âm mưu điều gì?
-Giết .. giết ta đi!
-Không nói?
-Có .. chết ta cũng không..
-Vậy thì chết đi.
Một kiếm chém ngược, đầu của lão già thủ lĩnh đã rơi trên mặt đất.
-Hoa tỷ! Tỷ giải quyết hết rồi ư?
-Ừm! Mau chia ra lục soát. Tìm xem chúng đang làm gì.
Hai người vội lướt nhanh vào trong căn nhà đá ở giữa đình núi.
-Ở đây có đường xuống. Tỷ mau lại xem.
-Ừm! Xuống.
Hai người giống như lần trước ở U Nhai Đại Sơn, không chút sợ hãy xông vào trong hang tối.
Đi được một đoạn, hai người bắt gặp một cảnh tượng rùng rợn ghê người.
-A .. ghê quá.
-Bọn chúng .. thật không phải là người.
Hoa Phù Dung nhìn thấy cảnh tượng cũng tức giận nghiến răng.
-Họ cắt đầu lóc thịt moi tim người để làm gì vậy?
-Huyết Đan! Họ đang tích tụ tinh huyết của loài người để tạo huyết đan.
-Thật là man rợ.
-Chúng chắc chắn là người của Diêm Phủ. Việc này hẳn là có liên quan đến kỳ Khai Thiên.
-Chúng ta đi tiếp xem còn có gì không.
Hai người tiếp tục đi qua mấy nơi, cuối cùng đi đến một dãy hang động tối.
-A! Ở đây còn người sống.
-Mau! Nhanh cứu họ ra.
Hai người thi nhau chém đứt mấy sợi xích sắt, mở cửa thả hết đám người bị nhốt phía trong ra.
-Mau! Hãy nhanh chạy thoát ra ngoài. Ai chậm trễ sẽ không còn mạng.
Chỉ một lời này của nàng, những người dù kiệt lực sắp chết cũng ráng cố gắng bò lếch ra ngoài.
-Có không ít hơn năm mươi người.
-Họ đều là người tu luyện khí công. Nhanh! Hãy mau giúp ta mang họ ra.
Hắn theo lời nàng đưa tay nhấc mấy người đang bò dưới đất lướt nhanh ra ngoài.
Sau khi cứu xong đám người, Hoa Phù Dung lấy ra một cái đan dược hòa vào trong một cái tĩnh nước rồi nói:
-Hãy chia ra uống cho lại sức. Sau đó vận khí điều tức để thoát khỏi trạng thái suy nhược.
Nghe lời của nàng, không ai dám chậm trễ, không nói lời nào đã vội lao đến uống nước rồi lập tức hành công.
Mãi một canh giờ trôi qua mới thấy người đầu tiên lên tiếng.
-Đa tạ ân nhân! Đa tạ.
Người kia vừa khỏe lại liền hướng nàng và hắn lại như tế sao.
Rất nhanh sau đó những người khác cũng hành động tương tự.
-Các ngươi đứng lên, thu nhặt vũ khí của chúng phòng thân, xong hãy nhanh rút xuống thành chờ chúng ta.
-Đa tạ ân nhân. Chúng ta xin đi ngay.
*****
#khaitong, #huyenhuyen, #quansu, #tienhiep, #nhatphong, #hoalan, #nhantong, #longnhan
Tác giả: Tiim Vn
Nguồn: https://tiim.vn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro