Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Sát Chiến


Ở trước đại môn chiến trận trở nên khốc liệt bao nhiêu thì ở quanh Hàn Gia chiến trận cũng khốc liệt bấy nhiêu. Nhưng khi mọi người đều lo đối chiến ngăn cản địch nhân ở vòng ngoài thì đột nhiên có mấy bóng người khinh công siêu tuyệt lướt nhanh vào trong phủ. Mấy bóng nhân ảnh kia đột nhiên chia nhau ra hai hướng, một lướt đi nhanh về phía Dược Phòng, một lướt đi về phía Hậu Viên.

Trấn thủ phía trước Dược Phòng là mấy mươi thủ vệ cảnh giới không tệ, lại có thêm gần mười cường giả thực lực cao, không dưới Cực Đại cảnh tầng khí công, đang đứng vây quanh trên nóc dưới nhà vũ khí tuốt ra chực chờ thủ sẵn. Chỉ huy đám thủ vệ quân này chính là Hàn Phi Danh, Gia Chủ hàn gia và cũng là phụ thân của Hàn Lâm đại thiếu gia đang hôn mê ở trong Dược Phòng.

Nghe những thanh âm hò hét vang dội bốn phương tám hướng, Hàn Phi Danh đứng ngồi không yên, đi đi lại lại như rất lo lắng. Rõ ràng, tiếng quát tháo vang lên kia là do đám người Đan Phái đang tạo ra để uy hiếp thủ vệ Hàn Gia, mà nếu sự tình này kéo dài thì hẳn là Hàn Gia sẽ đại bại.

Nhưng Hàn Phi Danh còn chưa có tìm ra cách giải quyết thì chiến trận lập tức lan đến chổ hắn. Đầu tiên là hai nhân ảnh lướt qua đám phòng vệ liền tung ra độc phấn cực độc, nhanh chóng loại bỏ đám thủ vệ vòng ngoài, sau đó tiếp tục lướt về phía Dược Phòng.

-Giết!

Thanh âm vừa vang, lập tức đám cường giả lao vào vòng chiến, nhưng ở phía sau bốn bóng người cũng nhanh chóng hiện ra đối chưởng với họ. Thực lực của bốn kẻ mới đến rất cao, hẳn là không dưới Hàn Lão Gia Chủ.

-Đi! Hãy nhanh bắt người!

Bốn kẻ mới đến lập tức thay thế vị trí của hai lão nhân một nam một nữ, để hai người bọn họ rảnh tay lướt về Dược Phòng.

Một lão nhân tung chưởng đánh ra, như muốn phá nát cửa Dược Phòng nhưng khi khí công vừa chạm đến vách cửa thì lực phản chấn đã đánh lui lão bay xa mấy trượng.

Sự tình này thật làm cho người lão bà còn lại có chút ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh quơ lên xà trượng đánh xuống vách cửa.

Sự biến cũng y như lần trước, không ai có thể động đến cửa Dược Phòng chứ đừng nói là đánh sập nó.

-Hợp lực!

Hai lão nhân đồng loạt vung tay đánh chưởng thật mạnh vào vách cửa, nhưng cũng không ăn thua, ngược lại lực phản chấn còn làm hai lão trọng thương.

-Tất cả! Mau hợp lực phá cửa.

Bốn lão già phía ngoài nghe nói cũng liền tung chưởng đánh lui mấy người Hàn Phi Danh rồi bạo xuất khí công hợp chưởng đánh về phía Dược Phòng.

Rầm một tiếng vang dội, sáu người đã bị chấn bay xa mấy trượng, hộc ra một búng máu tươi, nhưng lần này cửa dược phòng cũng hiện lên vết nứt.

-Haiz! Nếu các ngươi không muốn chết thì nhanh rút khỏi Hàn Gia. Nếu không ta e lát nữa các ngươi muốn chạy cũng không kịp.

Nghe thanh âm từ trong Dược Phòng phát ra, đám người xông đến cũng không khỏi tái mặt giận dữ.

-Hừ! Để ta xem ngươi là thần thánh phương nào mà lại dám đe dọa mấy người chúng ta.

Dứt lời, mấy người lần nữa hợp lực đánh chưởng về phía Dược Phòng.

Rầm một tiếng, cánh cửa vỡ toang nhưng ngay lập tức cả sáu bóng người bị một nhân ảnh già nua đá bay ra ngoài.

-Nơi này các ngươi không thể đến. Nếu còn tùy tiện bước vào, đừng trách sao ta không báo trước.

-Ngươi là ai? Tai sao cản trở chuyện lớn của chúng ta?

-Ta là ai các ngươi không cần biết. Chỉ cần biết là ta có nhiệm vụ canh gác nơi đây. Nếu các ngươi dám quấy rầy giấc ngủ của đại thiếu gia, ta tuyệt đối sẽ không tha.

-Dựa vào ngươi ư? Đánh!

Hai lão nhân đi đầu như rất tức giận, hô một tiếng liền xông vào nhưng cũng rất nhanh đã bị đánh bay ra ngoài.

-Lần cuối cùng! Xông vào. Chết!.

Ngay sau lời nói của lão nhân, lập tức trên tay lão có nhiều thêm mấy kim châm rất nhỏ.

-Thế nào? Xông vào hay là lui ?

Nghe lời này, mấy lão già không khỏi tức giận.

Chần chừ một lát, hai lão già đi đầu cũng không dằn được cơ giận, liền vung vũ khí lướt đến.

-Muốn cản chúng ta bắt người ư? Đừng hòng!

-Vậy thì ta cũng hết cách. Các ngươi xuống Diêm Phủ làm bạn với thiếu gia nhà các ngươi được rồi.

Một cái phất tay, hai kim châm lao vút đi.

Hai lão già dụng tối cực khí công lướt đi nhưng tốc độ không thể nào sánh kịp với kim châm. Chỉ nghe một tiếng "a..." vang dội trời cao, hai người đã ngã phịch xuống giãi giụa mấy cái rồi tuyệt khí.

-Haiz! Các ngươi thật cố chấp. Dạy ra một cái tử tôn hư hỏng như thế còn đòi thua đủ với người, thật không biết lượng sức.

Bốn lão nhân phía ngoài nhìn tràng cảnh này liền không khỏi run sợ, liền định quay đầu bỏ chạy thì một cái khoát tay nữa chợt phất lên và bốn lão bị kim châm chấn trúng huyệt, khí huyết ngưng trệ té phịch xuống đất, lập tức bị Hàn Phi Danh bắt giữ.

-Cho người giải họ ra đại môn cho Hàn lão đầu xử trí.

-Đa tạ Mộ lão bá đã ra tay tương trợ.

-Đi đi! Chậm sẽ có biến!

-Nhanh! Hãy mang họ đi.

Sáu cường giả lập tức vác theo 6 cái xác lướt ra phía ngoài.

Cùng lúc đó ở phía hậu viên, hàng loạt tiếng chấn chạm ầm ầm và tiếng cười hắc hắc vang lên liên tục, tiếng gầm giận dữ, tiếng thét a..a.. vang dội khắp nơi, sau đó liền thấy mấy bóng người nhanh như chớp mang theo một người lướt ra ngoài đại môn.

Nhìn hai nhóm người vừa xuất hiện ra, mấy người ở ngoài đại môn liền đình chiến.

-Bẩm lão gia chủ! Chúng ta vừa bắt được mấy lão già vào phủ trộm đồ.

Sáu cường giả thả phịch sáu lão già xuống đất.

-Tốt lắm! Ai dám vào phủ ta trộm, giết không tha.

-Haha! Lão già ngươi dám giết họ không? Hãy nhìn xem ta có thứ gì cho ngươi này?

-A...

-Thanh nhi? Sao lại như vậy?

-Gia gia! A ..

-Hahaha!

-Tứ Quái Nhân ? Các ngươi thật to gan. Nếu Thanh nhi có mệnh hệ gì các ngươi đừng mong sống sót rời khỏi đây.

-Vậy sao? Haha! Sợ quá đi.

-A ..

-Thanh nhi!

-Các ngươi muốn gì?

-Chúng ta ử? Tất nhiên là muốn vui vẻ với cái nội tôn của lão ngay tại nơi này một lúc. Haha!

-Ngươi dám!

Hàn lão tức giận tột độ, răng nghiến ken két, quay qua nói lớn với thủ hạ Hàn Gia.

-Nếu chúng dám động vào Thanh Nhi, lập tức giết chết sáu lão già kia cho ta.

-Ư..hừm! Hàn Lão Đầu, chuyện này ngươi nên cân nhắc.

-Cân nhắc? Cao huynh! Chuyện đến nước này ngươi còn không thấy sao?

-Hừm! Chuyện này là ngươi sai trước. Tứ Quái Nhân bắt người chỉ là bất đắc dĩ. Họ là người của Đan Phái, ta không có quyền can thiệp quyết định của họ. Nhưng còn bốn người kia là người của Thất Đại Gia Tộc ta, ngươi tuyệt không thể động đến.

-Cao Văn! Ngươi nói dễ nghe vậy sao? Bọn họ vào phủ ta bắt người, nay ta bắt được thì muốn xử trí thế nào là chuyện của ta. Ngươi lấy quyền gì bảo ta không được giết?

-Hàn Long! Ngươi nến biết nếu bọn họ hôm nay mất mạng nơi này, Hàn gia của ngươi sẽ có kết cuộc thế nào?

-Hahaha! Cao Văn! Ngươi tưởng rằng cái Thất Đại Gia tộc ngươi to bằng trời sao? Ngươi cứ thử động đến nội tôn ta xem ta có dám giết người hay không?

Hàn lão tức giận quay mặt qua Hàn Kỳ lão nhân nói.

-Nếu ai xuất động! Giết!

-Hừ!

Lão nhân Cao Văn hừ lên một tiếng lập tức lao đến đám người Hàn Kỳ, nhưng rất nhanh một bóng người đã xuất hiện ngăn cản.

Chưởng kình chạm nhau, cao thấp đã rõ.

Người ngăn chặn Cao Văn là Hàn Long. Một chưởng vừa rồi đã đánh cho Hàn lão bị thương rất nặng, bay lui mấy mươi trượng, va vào mấy tòa nhà lớn gây nên những tiếng động ầm ầm.

-Giết!

Hai tiếng bụp bụp vang lên và đầu của hai người nát bấy trước sự bất lực của lão Cao Văn. Lão vì bị Hàn Long ngăn cản mà chậm một bước nên chỉ có thể đứng nhìn mấy lão già bị giết chết.

-A ...

Lão Cao Văn tức giận gầm vang, liền tung một chưởng với thập thành công lực đánh về phía Hàn Kỳ. Nhưng chưởng kình chưa đến đã thấy lão bị chấn bay trở lui, ở giữa tâm chưởng hiện ra một cái kim châm đang cắm rất sâu.

-Ai?

-Haiz! Bọn người Thất Đại Tộc các ngươi hẳn là không còn muốn sống nữa rồi.

Thanh âm vừa dứt, một bóng người xuất hiện ra cùng với Hàn Lão gia.

-Ta nói với lão đầu ngươi rồi. Bọn họ không phải là người nói lý lẽ.

-Lão huynh ra đây làm gì? Sao không ở lại trong ..

-Ta đã phát cấm chế. Nơi đây sẽ không có một ai có thể động vào cái đích tôn của ngươi. Ngươi giờ nên tự lo cho mình thì hơn.

Tuy miệng nói nói nhưng Mộ lão cũng rất nhanh đã cấm vào người Hàn Lão 12 cây kim châm, sau đó còn lấy ra một Đan Dược đưa cho lão.

-Ngươi mà chết thì ai bảo vệ Hàn Gia. Mà có khi còn vì vậy mà ta bị lão gia hỏa của tên kia hỏi tội.

-Ta cũng hết cách! Đâu thể nào để hắn ra đây đánh trận này.

-Haiz! Ngươi thật là cố chấp.

-Nhưng so với lão gia hỏa nhà hắn, ta còn kém xa. Lão huynh không thấy sao?

-Cái này thì ta công nhận. Được rồi! Ngươi nghỉ ngơi đi. Chuyện ở đây để ta lo.

-Làm phiền lão huynh. Đa tạ!

Mộ lão vỗ vai của Hàn lão gia một cái lập tức mấy cái kim châm kia bay ra khỏi thân thể, lượn một vòng rồi trở lại tay Mộ lão.

Mộ lão quay bước, ngự khí hành vân đi đến trước đám người Hàn Kỳ nói:

-Hãy vào trong giữ yên cho thiếu gia nghỉ một chút. Ta không muốn người khác vào quấy rầy. Nơi đây hãy để lại cho ta.

-Vâng! Xin lão huynh chiếu cố cho lão gia chủ.

-Yên tâm! Có ta ở đây lão gia các ngươi sẽ không chết đâu.

Hàn kỳ lão cung kính hành lễ với Mộ lão rồi quát thủ hạ rút lui.

Ở phía đối diện, Cao Văn vì trúng phải một châm của Mộ lão mà sắc mặt trầm trọng, hiện đang ngồi dụng khí trục ra.

-Ngươi có trục ra được cũng vô ích thôi. Châm của ta là Tỏa Mệnh, ngươi từ nay không còn dụng khí công được quá năm thành.

Nghe lời này hết thảy đám người có mặt liền biến sắc.

Mộ lão quay sang tứ quái nhân nhìn bọn hắn cười nói:

-Nghe nói các ngươi muốn vui vẻ với nữ nhân à?

Bốn tên quái nhân sắc mặt âm trầm, liếm mép nhìn về Hàn Thanh một cái rồi cười hắc hắc.

-Chúng ta tất nhiên muốn nhưng cũng muốn hỏi qua ý của chưởng môn.

Lôi chưởng môn từ lúc nhìn thấy hai lão nhân già nua nằm bất động dưới đất liền không nói lời nào, hiện đang ngồi ẩn phía sau hai người đã từng công đánh Hàn Lão.

-Giết!

Thanh âm của Lôi chưởng môn đột nhiên vang lên làm cho Tứ Quái Nhân không khỏi ngẩn người.

-Chưởng môn! Ngài không định giữ ả lại cho chúng ta vui vẻ sao?

-Giết ả! Xong tùy các ngươi định đoạt.

-Haha! Cũng tốt.

Nhất Quái cười khả ố, một tay vung ra biến thành trảo thức công đến yết hầu Hàn Thanh, nhưng ngay lúc đó một cái kim chân đã bắn tới làm hắn phải vòng tay né tránh.

-Hắc hắc! Lão già ngươi muốn cướp hàng của ta ư? Đâu có dễ!

Lần này Tứ Quái lui thật nhanh ra xa khỏi vòng chiến, một tay nắm lấy yết hầu Hàn Thanh cười lớn.

-Ta muốn xem xem kim châm ngươi nhanh hay là chúng ta nhanh.

Tứ Quái vừa nói vừa the lưỡi liếm liếm khuôn mặt Hàn Thanh. Mặc nàng cố sức giãy giụa, bọn chúng không hề có ý buông tha, ngược lại còn bóp chặt yết hầu khiến nàng ngạt thở hai mắt trợn ngược trở lên.

Mộ lão nãy giờ đã bắn đi rất nhiều kim châm nhưng Tứ Quái Nhân thân thủ cũng không tệ, đã di hình hoán vị tránh né tài tình.

-Cửu Cung Bộ Pháp? Ra là các ngươi đã học được cái bộ pháp của Cửu Cung a?

-Lão già ngươi cũng thật biết nhìn. Nhưng chúng ta không muốn dây dưa với ngươi. Haha!

Tứ Quái Nhân vừa nói xong vội nhảy lên tường thành, có ý muốn rời đi. Mộ Lão nhân lập tức động thân lướt theo nhưng ngay lúc này, một thân ảnh đột nhiên hét lớn, lao người thật nhanh đến trước Mộ lão, tay xuất chưởng kình bá đạo đánh xuống.

-Ngươi hãy đền mạng cho phụ mẫu ta..a..

Tiếng hét vang chói tai chưa dứt thì chưởng kình đã đến trước người, Mộ lão cũng đưa chưởng nghênh đón.

Rầm một tiếng kinh thiêng động địa. Mộ lão bị đánh bay đi xa mấy mươi trượng, va vào các dãy nhà làm mọi thứ sụp đổ ầm ầm.

Nhìn tràng cảnh này những người có mặt đều há hốc mồm kinh ngạc, kể cả Tứ Quái Nhân đang muốn rời đi cũng phải dừng bước ngoái đầu lại nhìn.

-Chưởng môn thật bá đạo a. Hắc hắc!

-Hai ngươi! Giết con tiện nhân đó cho ta.

-Hắc hắc! Chưởng môn ngài sao lại vội thế? Hãy để chúng ta vui vẻ một chút rồi giết không được sao?

-Ngay!

Nghe thanh âm giận dữ của Lôi chưởng môn, mấy tên tứ quái nhân nhìn nhau một cái rồi lắc đầu nhìn Hàn Thanh, nói:

-Không được nhìn nàng tận hưởng cảm giác khoái lạc. Thật tiếc quá!

Nhất quái đưa tay ra nắm lấy yết hầu nàng, vừa định thổ kình thì từ trên trời cao một cái quang ảnh đột nhiên chiếu ngang qua người hắn, khiến cho khí công đột nhiên biến đi mất tích còn hắn thì đứng im sững sờ nhìn về trời cao, nơi có một cái phi điểu đang lù lù bay đến.

Phịch một tiếng, Hàn Thanh bị hắn đánh rơi xuống mặt tường thành.

-Đại ca!

Ba tên quái nhân còn lại chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì một ánh kiếm tiếp theo tiếp tục lướt ngang qua thân. Quang ảnh đi qua thân thể như đi vào chỗ hư vô, không gì có thể cản phá.

-A..

Bụp bụp bụp bụp. Bốn tiếng động vang lên cùng lượt và thân thể tứ quái nhân bị xẻ ra làm tám mảnh. Máu tuông xối xả. Nhìn trang cảnh này, những người có mặt đều phải tái mặt run sợ.

Một cái quang ảnh tiếp theo tiếp tục xuất hiện, nhưng là lướt về phía Lôi chưởng môn.

Quang ảnh vừa lóe, Cao Văn lão nhân đột nhiên xuất hiện đẩy mạnh Lôi chưởng môn qua một bên, vừa hay kịp lúc quang ảnh lướt qua.

Những nơi quang ảnh đi qua, nhà cửa và mọi thứ ầm ầm sụp đổ.

Cùng lúc đó một tiếng nổ uỳnh kinh khiếp đột ngột vang lên ngay chỗ Mộ lão bị đánh sập xuống.

-Khụ!

Mộ lão xuất hiện phun ra một bún máu tươi, quần áo dính máu bê bết trông rất chật vật.

-Haha! Cũng đã mấy mươi năm mới có kẻ khiến ta trọng thương thế này.

Lôi chưởng môn nhìn về phía Mộ lão như vẻ không tin vào mắt.

-Ngươi .. sao không chết?

-Haha! Chết? Ngươi tưởng Mộ Hoàng Sanh ta dễ chết vậy sao?

-Mộ Hoàng Sanh?

Hai kẻ từng vây công Hàn lão nhìn nhau tự hỏi.

-Nghe rất quen.

Cao Văn lão nhân nhìn lên vết thương nơi tay xong liền biến sắc lắp bắp:

-Tỏa Mệnh Châm? Ngài là..

-Y Thánh Hoàng Sanh?

-Lão sao lại ở đây?" Hai tên kia cũng giật mình kinh hãi, tái mặt nhìn nhau.

-Nói vậy ..

Những người có mặt đều giương ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Y Thánh Hoàng Sanh, sau đó nhìn lên phi điểu trên trời cao.

-Thiên Môn?

-Xong rồi! Người của Thiên Môn đến rồi.

-Mau .. mau chạy đi..

-Chạy? Haha!

Mộ lão đột nhiên cười lớn rồi tung mình lướt lên cao, hai tay kết thành thủ ấn xoay xoay mấy cái đã tạo ra một cái tiểu cầu với bên trong là rất nhiều kim châm.

Một chưởng đánh xuống, hàng ngàn hàng vạn kim châm đột nhiên mang theo kình lực xé gió tung bắn ra bốn phương tám hướng. Đoàn người các bang phái tông hội vừa mới chạy đi lập tức bị kim châm bắn xuyên qua thân, ngã xuống hệt như triều bái mộ lão vậy.

Người ngã xuống khí huyết lập tức ngưng trệ, nhưng may mắn là không ai chết.

-Haiz! Cao Văn! Lúc đầu ta đã cảnh báo ngươi không nên nhiều chuyện. Giờ thì ngươi muốn chạy cũng không được nữa rồi.

Lão nhân Cao Văn vừa nghe thanh âm liền quay phắt lại nhìn, đã thấy Hàn Long lão gia chủ chậm rãi đứng dậy.

-Gia tộc ngươi .. coi như .. diệt vong rồi!

Một lời này nói ra, Cao Văn nghe như sét đánh giữa trời quang.

Lão từ khi biết người kia là Y Thánh Hoàng Sanh đã không ngừng lo sợ, giờ đây nghe được lời này của Hàn Long thì càng tái mặt, lắp bắp không nói nên lời.

-Ng..ươi.. là .. đệ tử Thiên Môn?

-Haiz! Ta cũng không muốn khoa trương, nhưng hiện đã không còn giấu được nữa rồi.

-Ta ..

-Ta đã cảnh báo ngươi rồi. Tất cả chỉ tại ngươi cậy mạnh mà tự chuốc lấy diệt vong. Đừng nói là gia tộc ngươi, mấy cái kia cũng là chung số phận...

-Haha! Thiên môn thì đã sao?

Lôi chưởng môn đột nhiên cười lớn, tung ra chưởng kình đánh về phía Hàn Long, nhưng chưởng kình của Y còn chưa kịp đến thì một nhân ảnh nhỏ nhắn đã xuất hiện trước mặt Hàn lão, một kiếm chém ra.

"Xoẹt" một cái, khí công trong thân của Lôi chưởng môn đã tiêu tán mất tích, thân thể Y bước đi vài bước thì gục xuống.

-Vô ảnh kiếm?" Cao Văn lão nhân vừa nhìn thấy kiếm pháp kia liền thốt lên sợ hãi.

-Haiz! Đã hơn ba mươi năm rồi mới thấy lại cái kiếm pháp này.

Thân ảnh nhỏ nhắn kia vừa chém xong một kiếm liền quay lại chấp tay hành lễ với Hàn lão.

-Đệ tử thiên môn đời thứ 24, nhất đại kỳ chủ Nhân Sinh Đường Hoa Phù Dung bái kiến Hàn sư thúc.

-Ừ! Ngươi niên kỷ còn nhỏ mà đã luyện được kiếm pháp kia đúng là tuyệt thế kỳ tài. Chả trách có thể làm nhất đại kỳ chủ Nhân Sinh Đường chúng ta.

-Sư thúc quá khen.

-Lão sư phụ ngươi vẫn an khang?

-Thưa! Lão sư vẫn khang kiện. Lần này chính lão sư sai tiểu điệt đến trợ giúp Hàn Gia.

-Ừ! Cho ta gửi lời thăm hỏi lão sư phụ ngươi. À! Ngươi cũng nên đến chào hỏi Mộ sư bá ngươi một tiếng.

Hoa Phù Dung gật đầu với Hàn Lão rồi phóng vút lên thiên không hành lễ ra mắt với Y Thánh Hoàng Sanh.

-Ngươi thật là một đứa tốt a.

-Sư Bá quá khen.

-Ngươi đến cũng thật đúng lúc, nhưng lại giết mất cái đối thủ của ta rồi.

-Chuyện này ..

-Haha! Ta chỉ nói vui thôi. Nào! Ngươi hãy giúp chúng ta thu dọn chỗ này một chút, để ta đi xem nội tôn Hàn sư thúc ngươi thương thế ra sao.

-Tiểu điệt tuân mệnh!

Y Thánh khinh công đến chỗ tường thành đỡ lấy Hàn Thanh, đưa tay bắt mạch rồi nhét vào miệng nàng một cái đan dược.

-May cho lão đầu ngươi là cái nội tôn này vẫn còn sinh khí.

Hàn lão nghe nói vậy thì thở ra một tiếng. Bỗng lão ngước lên nhìn Cao Văn, nhìn thấy lão như chết đứng giữa trời.

-Haiz! Ngươi còn đứng đó đến khi nào? Đợi ta lấy lễ cung kính tiễn ngươi a?

-Hàn Long ngươi thật sự thả ta đi?

-Haiz! Dù sao bao năm qua giao tình giữa chúng ta cũng không tệ. Ta lần này tha ngươi là để ngươi biết rằng các ngươi đã trúng kế của người.

-Trúng kế? Ý của ngươi là..

-Các ngươi không cảm thấy là Bắc Thành nội loạn lần này quá là trùng hợp ư?

-Trùng hợp ?

-Haiz! Ngươi vẫn chậm như ngày nào. Ta hỏi ngươi: Bảy nhà các ngươi rầm rộ mang hết cao thủ đến đây, vậy nhà các ngươi ai lo?

-A .. Ý ngươi là .. ta đã trúng kế điệu hổ ly sơn?

-Haiz! Ngươi đi đi. Đi nhanh may ra còn kịp cứu lấy cái nội tôn của mình.

-Hàn Long! Lần này ta sai. Nhưng đa tạ ngươi đã tha mạng. Khi ta xử lý xong việc Cao gia, ta sẽ tự mình đến nộp mạng.

Cao Văn lão nhân phóng vút đi như tên bắn, thanh âm còn vang vọng nhưng lão thì đã biến mất đi rồi.

-Lão đầu ngươi già rồi mà thật ngốc. Vẫn cứ bị người lừa như vậy. Thật là mất mặt!



*****

Tác giả: Tiim Vn

Nguồn: https://tiim.vn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro