Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

32


Rời đi

Ba ngày bị giam, Tuấn Khải không hề biết gì về cậu. Cậu còn sống hay đã chết?

"Tuấn Khải". Chí Hoành run run cất giọng gọi anh.

"Sao vậy ?"

"Thiên Tỉ, cậu ấy".

"Đừng lo, tôi sẽ tìm cách thoát ra, chúng ta sẽ..."

"Tôi đã cố để tin điều đó có thể xảy ra, nhưng bây giờ thì vô vọng rồi, Tuấn Khải ạ..."

"Vô vọng". Tuấn Khải cười...

Thật sự đã đến mức này rồi sao ?

Bóng tối ôm lấy anh, càng chứng minh điều Chí Hoành vừa nói..

"Bỏ cuộc đi"

" Nên vậy nhỉ ?". Nụ cười trên môi anh càng khổ sở...

Bỏ cuộc...

Và ngay khi Tuấn Khải vừa kết thúc suy nghĩ của mình, cánh cửa vội bật tung ra...

"Mĩ Kì". Anh hoảng sợ nhìn người trước mặt mình. Mặt cô ta đã có vài vết rách chảy ra máu tươi...

"Anh, mau chạy trốn... Thiên Tỉ tôi đã đưa cậu ấy ra khu nhà phía Tây rồi, anh hãy tới đưa cậu ấy đi... Hoàng Nghiêm đã tha cho Thiên Tỉ nhưng cậu ấy lại muốn tự sát, may mà tôi đến kịp". Mĩ Kì vừa nói vừa thở dốc.

Tuấn Khải lập tức đứng bật dậy, chạy thục mạng. Cả Vương Nguyên và Chí Hoành cũng vậy.. Trước khi lướt qua Mĩ Kì, anh nhìn cô một cái đầy cảm tạ.

"Anh phải sống đấy..! Mĩ Kì nói lớn.

Phía sau cô, đã có người đuổi tới. Chúng bắn cậu một phát, viên đạn ghim vào da thịt thật mạnh bạo. Máu túa ra, cô gục ngã. Cô nhắm mắt lại, để tử thần dẫn mình đi. Cái chết không nặng nề, ngược lại còn hết sức nhẹ nhàng. Cô luôn tự nhắc nhở bản thân rằng mình rất muốn sống, nhưng vốn dĩ trên cuộc đời này sớm không còn gì khiến cô cần phải để tâm nữa.

" Hãy sống tốt nhé Tuấn Khải "

.

.

Tuán Khải ẩn nấp khỏi lũ cảnh vệ, chạy tới được khu nhà phía Tây, nơi duy nhất trong tổ chức không được canh gác cẩn thận. Ở quanh đây không hề có bất kỳ tên cảnh vệ nào nào cả.

"Cả hai đã nhớ những gì anh đã nói chứ ? Hãy chạy theo con đường đó ra cao tốc. Anh cùng Thiên Tỉ sẽ đi sau hai người, hãy chạy trước.

"Được". Vương Nguyên nắm tay Chí Hoành trong lúc cậu còn đang chần chừ...

Tuấn Khải thấy Thiên Tỉ trong căn phòng trống, cậu vô hồn nhìn về phía trước. Vừa nhìn thấy người, cậu đã hoảng loạn lên.

"Đừng sợ, là anh, là anh đây" Tuấn Khải xoa xoa mái tóc Thiên Tỉ.

Cậu cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, bèn gục hẳn đầu vào lồng ngực anh.

" Chúng ta phải trốn thôi, em đi cùng anh chứ ?"

Thiên Tỉ gật đầu, rồi cậu nhìn xuống chân mình đầy uỷ khuất.

"Em không đi được sao..?"

Cậu cố đứng lên, đi được vài bước thì lập tức ngã xuống.

"Không sao???  Anh sẽ là đôi chân của em".

Tuấn Khải vội vàng cõng cậu lên lưng, thở hắt một cái thật dài.

"Ưm". Thiên Tỉ cố mở miệng để nói một điều gì đó, nhưng lại không thể.
Bỗng có tiếng ồn.Tuấn Khải dồn tòan bộ sức lực của mình để chạy. Phía sau là một lũ người áo đen.

Tuấn Khải cứ chạy, chạy đến nỗi chân mất cảm giác. Những phát súng của bọn áo đen phía sau liên tục lao trong không khí, nhưng đều không thể chạm tới thân người của cả hai. Anh có thể đoán được phương hướng của viên đạn chỉ dựa vào tiếng ồn mỗi khi đạn được bắn ra.

"Đừng sợ.. " Tuấn Khải trong lúc mệt mỏi vẫn trấn an cậu... Màn đêm dần buông xuống, phủ lên hai bóng hình đang dựa vào nhau để sống sót.

.

.

Cánh rừng nhỏ liên tục xôn xao. Cành lá bị dao chém tan nát.

"Để mất dấu chúng rồi sao ?". Ánh mắt Hoàng Nghiêm hằn tia máu đỏ rực như thú dữ đang khát mồi.

Tên áo đen trước mặt quỳ rạp xuống.

"Pằng "

Lại một mạng người nữa bị lấy đi trong đêm lạnh lùng. Gió thổi ào lên một cơn, mái tóc hắn bay lên, để lộ ra gương mặt của quỷ.
Ác ma, phải là ác ma mới có thể làm được những chuyện như vậy.

.

.

.

"Thiên Tỉ...  Em không sao chứ ? Mau trả lời anh". Anh nói không ra hơi nữa, chân cũng không còn có thể tiếp tục. Hai bên cánh tay chảy đầy máu do bị cành cây cứa vào. Anh ngồi sổm xuống.

Thiên Tỉ ngồi trước mặt anh, gật đầu một cái.

" Nếu anh có phải chết bây giờ, thì cũng nguyện ý"

"..."

"Vì ít nhất, có thể được ở cạnh em..."

"Thiên Tỉ, nếu sau này chúng ta sống sót thoát khỏi nơi này, chúng ta hãy ở bên nhau suốt đời nhé ! Anh và em cùng nhau đi về một vùng quê nào đó, rồi sống hạnh phúc, không còn là tổ chức gì nữa.. chỉ là những con người bình thường thôi nhé!".

"Ư"

" Chúng ta đi thôi". Tuấn Khải gắng gượng đứng dậy, tiếp tục cõng cậu.

Nếu như đây không phải là một cuộc rượt đuổi, thì khung cảnh này chắc chắn sẽ hết sức lãng mạn.. Một người ở trên lưng một người, dưới ánh trăng sáng tỏ. Trăng bây giờ không còn toả ra thứ ánh sáng yếu ớt nữa, mà lại vô cùng rực rỡ và tròn đầy, có lẽ tình yêu của hai người đã được đáp lại.

" Em yêu anh". Giọng nói của ai đó khàn khàn vang lên.

"Thiên Tỉ, em...".

Tuấn Khải quay lại, khuôn mặt cậu ánh lên nét cười.. Câu nói đầu tiên trước khi thứ thuốc chết tiệt kia hết tác dụng.

" Mình ra khỏi đây nhé !". Cậu nói thêm một câu, giọng khản đặc, nhưng vẫn phát ra tiếng.

" Ừ.."

Anh đi về phía trước, anh cứ đi mãi, cho tới khi thấy được đường cao tốc hiện ra trước mắt...

Tiếng còi xe vang lên, chiếc BWN quen thuộc khiến anh như được hồi sinh. Anh cười đến đau khổ.

"Mau lên thôi".

Chí Hoành đi xuống, đỡ lấy cậu. Anh khó nhọc theo sau.

Tuấn Khải đưa mắt về phía cửa kính xe đang được mở ra, thấy Vương Nguyên gật đầu với mình một cái.

Khi cả bốn đều đã lên xe, chiếc xe lại đi như muốn xé toác không khí, trở về ranh giới an toàn.

.

.

.

Vài ngày sau.

Anh mở mắt, đã thấy nắng chiếu thẳng vào người, lập tức nhíu mày.

" Tỉnh rồi...". Cậu đang ngồi ở đầu giường gọt táo, thấy anh tỉnh dậy cả người như run lên.

Anh bật dậy, sờ soạng cả người cậu khiến cậu buồn cười .

"Em không sao chứ ?"

Cậu vẫn cứ cười đến hai vai run rẩy.

" Nói mau, có sao không?"

"Em không sao... mau nằm xuống nghỉ ngơi đi".

.

.

"Anh cuối cùng thì cũng chịu dậy rồi sao?". Chí Hoành cứ đều đều vang lên.

"Anh và Thiên Tỉ cứ đi trước đi, em và chính Hoành sẽ sắp xếp chút công việc sẽ về sống cùng hai người... từ bỏ chỗ này".

Vương Nguyên thay hoa trong bình, thanh âm đều đều vang lên.

"Ừ... nhớ cẩn thận". Anh lập tức bước khỏi giường.

.

.

Cậu và anh dựa vào nhau ngủ, cuối cùng cũng tới nơi.

Họ cùng nhau đi tới vùng quê hẻo lánh, cả xóm cũng chỉ độ ngót năm chục người.

Hoa cải vàng rực hai bên đường, khiến cả anh và cậu không hẹn mà cùng nhau mỉm cười.

Họ được sắp xếp cho một ngôi nhà nhỏ, cũng rất đầy đủ.

Cuộc sống trước mắt anh và cậu hứa hẹn một sự hạnh phúc, êm ấm.

Đau khổ là một điểm nhấn trong tình yêu.. Không có nó, chẳng phải mọi thứ sẽ rất tẻ nhạt sao ?

Anh và em nắm tay nhau vượt qua nhiều năm xa cách, cùng nhau đứng giữa ranh giới của sống và chết, đối mặt với hiểm nguy cũng chưa một lần từ bỏ, tất cả là nhờ có tình yêu.

"Thiên Tỉ, em sẽ đi cùng anh đến cuối con đường chứ ?"

"Tuấn Khải, cho dù sau này có sóng gió, gian trung, chúng ta hãy cứ mãi ở bên cạnh người kia như vậy."

"Nếu muốn kim dài và kim ngắn mãi mãi luôn ở bên nhau...
Thì lúc chúng gặp nhau...
Hãy làm cho chiếc đồng hồ ấy không còn sử dụng được nữa."

Trời xanh. Gió nhẹ. Nắng vàng. Bên đóa hồng trắng, một đôi bươm buớm - một đỏ, một xanh - bay quanh những bông hoa, rồi quyện vào nhau. Cứ như vậy, mãi mãi không xa rời.

_Hết chap32_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro